[Đam Mỹ] Đại Lão

Chương 1-5



01

Cấp dưới đã đi theo đại lão rất nhiều năm.

Từ hồi hắn vẫn là một thằng nhóc ất ơ, mang theo thanh đao hấp tấp xông pha ở ngoài đường.

Người là được đại lão nhặt từ đống rác về, khi đó cấp dưới bị người ta chém đến mức trông như một con chó chết rồi.

Vị trí của đại lão là tổ truyền, lão cha của y chính là đầu não của bang XX.

Thời điểm đại lão thượng vị rất sóng gió, là một trận gió tanh mưa máu.

Sau khi cấp dưới được đại lão nhất thời hứng khởi nhặt về, nuôi khỏi hết vết thương liền trở thành một con chó dữ dằn hung ác nhất bên người đại lão.

Cấp dưới theo đại lão tranh quyền đoạt vị, một nửa số vết thương trên người hắn là chịu vì đại lão.

Đại lão là một vị đại lão rất tinh tế, nhìn từ vẻ ngoài hoàn toàn không nhận ra được là xã hội đen.

Bởi vì y rất cẩn trọng, cũng có tình thú, có văn hóa lại còn có thói ở sạch.

Tình nhân đầu tiên của cấp dưới là một tiểu thư*. Lúc hắn tràn đầy mong đợi mang cô ta ra mắt đại lão, y ngồi ngăn ngắn trên ghế sô pha da, bàn tay đeo nhẫn đá quý lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, nhẹ nhàng che mũi.

*gái điếm

Cấp dưới đi theo đại lão nhiều năm, đương nhiên hiểu đại lão có ý gì.

Y ghét bỏ người đàn bà này.

Tất nhiên đại lão sẽ không nói thẳng ra, y ưu nhã cười, gọi quản lý đến chuộc thân cho tiểu thư kia.

Đây là thái độ mà hắn muốn cho cấp dưới thấy: Chỉ cần cậu thích, ta đều sẽ tán thành.

Sau đó tay y nhẹ nhàng ấn vai cấp dưới, chậm rãi nói: "Ánh mắt không tệ."

Tiểu thư kia si mê nhìn đại lão, tận đến khi phát hiện sắc mặt cấp dưới xanh mét mới mềm oặt dựa vào người hắn nũng nịu, dỗ dành người đàn ông táo bạo này.

Đại lão là do cha y cùng một người phụ nữ Nga sinh ra, vậy nên đôi mắt y là màu xám lạnh băng.

Đôi mắt xám này thực ra đã nhiều lần xuất hiện trong giấc mộng của cấp dưới, nhưng hắn lại chưa bao giờ nói với một ai.

Có lần hắn mang tài liệu đến nhà đại lão.

Là cấp dưới tâm phúc* nhất, hắn liền được đám người làm dẫn tới ngoài phòng ngủ của đại lão.

* Rất thân, có thể tin cậy được

Cấp dưới không nghĩ nhiều, mở cửa đi vào.

Sau đó hắn thấy người phụ nữ của mình - tiểu thư kia, cởi hết quần áo, dựa vào đại lão đang say rượu, chậm rãi vặn vẹo thân thể.

Bờ mông cong vểnh màu mật mà hắn thích nhất đang kề trên quần tây màu đen của đại lão.

Đôi mắt màu xám của đại lão lúc này mơ hồ, y hẳn là đang say.

Cấp dưới đóng cửa lại, từng bước một đi đến.

Ánh mắt đại lão tan rã rơi trên người hắn. Cấp dưới ngửi ra được mùi thuốc trong ly rượu vang đỏ ngã nghiêng bên cạnh.

Hắn duỗi tay giật lấy tóc tiểu thư, mặc kệ tiếng thét chói tai của cô nàng mà lôi người ra ngoài, ném ngoài cửa.

Trời mới biết được lúc hắn nhìn thấy cảnh này có bao nhiêu khát vọng muốn móc súng ta mà bắn chết con đàn bà này.

Nhưng chút lý trí còn sót lại nói với hắn rằng, đó là người của mình, không thể giết được.

Cấp dưới đi đến trước mặt đại lão, quỳ một gối xuống, nâng tay đại lão hôn lên chiếc nhẫn đá quý của đối phương, nghẹn giọng nhận sai.

Ngón tay lạnh như băng của đại lão sờ mặt hắn, để lại trên khuôn mặt ấy vô vàn cảm xúc khiến hắn liên tục run rẩy.

Cấp dưới giương mắt nhìn, đôi mắt đại lão vẫn là một mảnh mông lung nhưng lại rút tay ra khỏi tay hắn. Y nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: "Con đàn bà kia tự cậu đi giải quyết, một tuần tới không cần xuất hiện trước mặt ta."

Cấp dưới muốn nắm chặt tay đại lão, lại không nắm được. Y chậm rãi rút tay ra, lạnh lùng nhìn hắn: "Ta là ai?"

Cấp dưới: "Chủ nhân."

Đại lão cười: "Vậy còn cậu?"

Cấp dưới: "Tôi là con chó của ngài."

02

Trong lòng cấp dưới biết rõ rằng từ trước đến nay đại lão chưa bao giờ là người tốt.

Đương nhiên, hắn cũng chả phải. Năm đó đại lão muốn cứu hắn là bởi vì hôm ấy đúng ngày mà chó của y chết.

Đó là một con chó ngao dữ tợn, dù thấy ai đến gần nó cũng sẽ nhe hàm răng bén nhọn ra, dùng ánh mắt đáng sợ quét qua mỗi kẻ muốn tiếp cận chủ nhân.

Nhưng chỉ khi đối mặt với đại lão, nó mới thể hiện ra một mặt của loài chó.

Nó sẽ nghe lời mà phủ phục ở bên chân đại lão, để y đem bàn chân trần đạp lên người mình.

Bộ lông của chó ngao được chăm sóc rất tốt, khi dẫm lên cảm giác như thảm lông, thực sự thoải mái vô cùng. Những cái này đều là đại lão miêu tả cho cấp dưới nghe, khi mà hắn đã là một kẻ trung thành và tận tâm đi theo bên người đại lão.

Lúc ấy hắn thay đại lão giết một phân đường chủ, y hỏi hắn muốn được thưởng gì.

Cấp dưới nói: "Tôi chỉ muốn biết vì sao ngài lại muốn cứu tôi."

Khi đó đại lão kẹp xì gà, chậm rãi hút. Khói từ xì gà bay đến trước mặt cấp dưới, hun cho cổ họng hắn phát ngứa từng đợt, lại bị hắn cố sức nhịn xuống.

Hồi ấy hắn bị người chọc cho một đao vào phổi, tuy rằng đã bảo vệ được phổi rồi nhưng sau này cũng đừng mơ trở thành một tên nghiện thuốc lá được.

Đại lão nói, bởi vì cậu giống chó của tôi.

Dù là một người đàn ông chân chính nào có lòng tự trọng hẳn đều sẽ xoay người bỏ đi.

Cấp dưới cũng không phải ngoại lệ, mặt hắn đỏ bừng, hai tay nắm chặt. Tuy rằng vẫn bị người khác lén lút mắng sau lưng là đồ chó săn, nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ rằng, đại lão cũng chẳng coi hắn là một con người.

Đại khái là nhìn ra khó chịu trong mắt người kia, đại lão thong thả ung dung gỡ nhẫn trên tay xuống, cởi bao tay để lộ ra bàn tay quá mức tái nhợt lại còn lạnh băng.

Ngón tay mảnh dài kia giật giật, đại lão ý bảo cấp dưới đến gần đây.

Cấp dưới nhìn chằm chằm cái tay kia, từ từ ngồi xổm xuống.

Khoảnh khắc tay của đại lão đụng tới đầu hắn, thân thể cấp dưới run rẩy, hô hấp dồn dập, nhịp tim cũng trở nên nhanh hơn.

Đại lão có thói ở sạch, từ trước đến nay đều không thích chạm vào ai.

Còn hắn lại vừa giết người xong, mồ hôi đầy người, còn mang theo mùi máu tươi. Hắn không ngờ đại lão lại đụng vào mình.

Ngón tay đại lão thực sự rất lạnh, giống như rắn đang bò vậy, chẳng có lấy chút hơi người.

Cấp dưới chỉ cảm thấy miệng vết thương trên cổ mình bị chạm vào một chút, động tác rất nhẹ, thậm chí còn không cảm nhận được một chút đau nào.

Hắn giương mắt lên, khoảng cách giữa hắn và đại lão chưa bao giờ lại gần đến như vậy.

Hắn có thể nhìn rõ con ngươi xám nhạt của đại lão, bên trong đó có hoa văn tựa như bông tuyết, lạnh băng, mê người.

Giọng nói của đại lão nhẹ bẫng, mang theo hương vị của xì gà: "So với người, ta càng thích chó hơn. So với bọn chúng, ta càng thích cậu hơn."

Cấp dưới chỉ cảm thấy đầu ong một ong, giống như bị xì gà hương vị hun đến thần hồn điên đảo.

Mũi hắn giật giật, nhịn không được mà hướng về phía đại lão, ngửi ngửi.

Động tác trắng trợn này khiến đại lão cười nhẹ, nhưng nụ cười rất mau liền biến mất khỏi gương mặt y:

"Nếu cậu không muốn làm chó ở bên người ta thì cũng có thể rời đi. Ta cho cậu cơ hội."

Cấp dưới đột nhiên tỉnh táo lại, lắc đầu.

Hắn làm sao có thể đi được. Về công, hắn đi theo đại lão sẽ có tiền đồ rộng mở. Về tư, hắn đã biết bao nhiêu bí mật, làm gì có chuyện sống sót được mà rời đi.

Đại khái là nhìn ra sợ hãi trong lòng hắn, đại lão thu tay lại, cầm lấy xì gà dí vào vai của cấp dưới. Y nhả từng chữ mà hỏi, nghe giống như mấy cục băng va vào nhau: "Cậu không tin ta?"

Cấp dưới vội vàng rũ mắt xuống, chịu đựng cảm giác bỏng rát đau đớn trên vai: "Tôi tin."

03

Đại lão nói không muốn nhìn thấy hắn, cấp dưới chỉ có thể rời khỏi căn phòng kia.

Cô nàng kia cả người trần trụi, đang xụi lơ trên mặt đất. Chỉ một mảnh áo choàng không thể che được cơ thể của cô.

Cô là một vưu vật*, vậy nên mới được cấp dưới thích như vậy.

* Thứ hiếm lạ, rất quý — Chỉ người đàn bà đẹp ít thấy.

Nhưng cô ta lại chẳng có não, ngay cả đại lão cũng dám động vào. Lần này là thuốc mê, nếu lần sau là thuốc độc thì sao?!

Người phụ nữ kia khóc lóc ôm lấy ống quần hắn, nói tất cả đều là do bị đại lão ép, cô ta chưa từng bỏ thuốc vào đó, không phải cô ta làm.

Cô nàng thừa nhận bị đại lão hấp dẫn nhưng đó cũng là do trong lòng tức giận. Bởi vì lúc cấp dưới làm tình với cô ta, luôn là... Lời còn chưa nói hết, cấp dưới liền giáng một cái tát xuống, khiến cô ta ngã nhào.

Cấp dưới cười cười với vệ sĩ đang đứng thẳng bên kia, kéo người đi xuống.

Tận đến khi tới chỗ tối, hắn mới lạnh băng nói: "Mấy cái khôn vặt trước kia của cô đâu hết rồi, ngay cả cái gì nên nói cái gì không cũng không biết à?"

Cô gái kia ôm mặt, đỏ mắt trừng cấp dưới: "Anh tin y không tin tôi?"

Đại khái là nhìn thấy oán hận trong mắt người kia, cấp dưới ngồi xổm xuống, thương tiếc mà chải vuốt mái tóc rối bù của cô ta: "Hôm nay là em sai."

Móng tay thật dài của cô gái kia bấm vào cánh tay cấp dưới, giọng nói nhẹ bẫng như thể đang nguyền rủa: "Cũng phải, anh sao mà tin tôi được. Bên ngoài nhìn vào thì tôi là đàn bà của anh. Vậy còn anh, là đàn bà của ai vậy?"

Thân thể cấp dưới cứng đờ, ném văng người đi.

Cấp dưới đứng thẳng lên. Hiện giờ trên thân hắn là bộ tây trang đặt may riêng, hắn đã không còn là loại mặc áo sơ mi hoa hòe cùng quần đùi, cầm dao bổ dưa hấu liền tự cho rằng mình thật ngầu nữa.

Hiện tại hắn có phẩm vị*, cũng bị dạy dỗ thành có chút cẩn trọng.

* Phẩm hạnh và địa vị trong xã hội.

Người đi theo bên cạnh đại lão, tất nhiên không thể quá lôi thôi được.

Quần áo của hắn là do chính đại lão bảo thợ may tư nhân của mình làm.

Cấp dưới thong thả ung dung mà chỉnh cà vạt. Hắn từ trên cao nhìn xuống: "Tôi không động đến cô. Cho cô thời gian một đêm, tốt nhất là đi được bao xa thì đi."

Cô gái kia nhìn bộ dáng văn nhã giả tạo của hắn, hận muốn chết: "Y có biết anh là đồ biến thái không?"

Cấp dưới hơi mỉm cười, ngay cả chính hắn cũng chẳng biết rằng nụ cười hiện giờ của mình có bao nhiêu giống đại lão.

Đã lạnh băng, lại còn bạc tình, mang theo chút độc dược mê hoặc người khác.

Hắn nói, cô đoán xem ngài ấy biết hay không.

Cấp dưới có năm bộ tây trang. Trước nay khi mà hắn giết người không bao giờ muốn mặc chính trang*.

*trang phục chính thức, trang trọng (suit, vest)

Nếu bất đắc dĩ phải mặc thì chỉ có thể cẩn thận không để máu bắn lên người.

Kích cỡ tây trang của hắn là do đại lão tự mình đo cho.

Đó là một buổi sáng sớm tràn đầy ánh nắng, ở trong gian thư phòng kia, đại lão mặc một bộ áo ngủ lụa đơn giản, bọc ngực, lộ ra cơ bắp rắn chắc.

Ngón tay y quấn lấy thước dây, bảo cấp dưới đi tới, tự mình đo cho hắn một bộ tây trang.

Lúc ấy cấp dưới vẫn là một thằng nhóc lăng đầu thanh, chỉ là bị đại lão dùng thước dây quấn vài vòng mà đã mất mặt cứng lên.

Cho nên, hắn nói với cô gái kia, cô đoán xem ngài ấy biết tôi là biết thái không, lúc tôi ở trên giường lại là đang gọi tên ai.

*Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu. (Nguồn Hội editor ngôn tình - đam mỹ)

04

Cấp dưới mang cô gái đi. Hắn giữ lời không động đến cô ta, thả cho một con ngựa*.

*Cho một con đường sống.

Ngày hôm sau hắn đích thân đi đến biệt thự của đại lão để nhận tội, y lại không muốn gặp. Hắn thậm chí ngay cả cửa lớn cũng không được vào, trước kia đều là mở rộng thông suốt.

Cấp dưới lần đầu tiên bị từ chối ngoài cửa, có chút không biết làm sao.

Nhưng thực mau hắn đã hạ quyết tâm. Lấy hiểu biết của hắn về đại lão, nếu dám thật sự một tuần sau mới xuất hiện trước mặt y, đại lão sẽ có rất nhiều cách hành hạ hắn.

Cảm giác bỏng rát trên vai bỗng nhâm nhẩm đau, bầu trời còn không chiều lòng mà đổ mưa.

Bảo vệ ở cửa mời hắn đi vào trú mưa, cấp dưới lại hỏi là ý của đại lão sao?

Bảo vệ nói không phải. Cấp dưới liền bảo tôi đây không đi, đại lão nói không cho vào, tôi đứng ở chỗ này chờ thôi.

Bảo vệ cảm thấy cấp dưới cứng đầu thực sự, liền gọi tới chỗ vệ sĩ.

Vệ sĩ coi cửa nghe điện thoại xong liền cung cung kính kính mà gõ cửa, được đồng ý mới đi vào báo cáo với đại lão.

Hôm nay đại lão mới tiếp khách xong, ăn mặc rất chỉn chu. Khuy măng sét tinh xảo, đồng hồ quả quýt, cà vạt hàng hiệu.

Y đang dùng găng tay màu đen lật tài liệu, nghe lời vệ sĩ nói xong mới không nhanh không chậm nói: "Vậy làm cậu ta chờ đi."

Vệ sĩ muốn nói lại thôi. Lời của đại lão là tuyệt đối. Bọn họ thân là cấp dưới, nào có chỗ để lắm miệng.

...

Cấp dưới đứng bên ngoài dầm mưa ba tiếng mới được dẫn vào trong.

Trên người hắn ướt dầm dề, một đường đi một đường ướt. Khi tới nơi thì mái tóc được đặc biệt tạo kiểu đã dán hết trên mặt rồi.

Hôm nay hắn mặc bộ chính trang đại lão đưa, là bộ mà y cực kỳ vừa lòng.

Ba giờ đồng hồ, đủ để xối cho bộ tây trang này đến mức báo hỏng.

Đi vào trong thư phòng, chân hắn dẫm lên tấm thảm giá trị hơn vạn* mà không khỏi co quắp.

* 1 vạn = 10.000

Cấp dưới dừng lại bước chân, đứng ở cửa. Đại lão ngồi sau bàn làm việc, giương mắt nhìn hắn: "Đứng chỗ đó làm gì, không phải cậu ầm ĩ đòi gặp ta à?"

Cấp dưới đành phải cất bước vào, giày da đẫm nước phát ra tiếng lẹp nhẹp be bé.

Đại lão buông tài liệu xuống, mở hộp xì gà ra, ánh mắt ý bảo cấp dưới giúp y cắt xì gà.

Cấp dưới nhanh chân đi đến, mang theo luồng hơi ẩm lạnh băng.

Hắn bị mưa xối ướt nhẹp, ngón tay bị ngâm đến trắng bệch, trên người cũng cứng hết lại, vừa cứng vừa lạnh.

Điếu xì gà bị cấp dưới cắt cũng bị ướt lây. Đại lão lại không để bụng, cắn lấy bảo cấp dưới đánh lửa.

Nước mưa men theo tay áo nhỏ lên áo sơ mi màu khói của đại lão. Hắn nhìn được, đại lão cũng thấy.

Cấp dưới thu lại bật lửa, nhẹ nhàng nhăn mày.

Đại lão cắn xì gà, dựa vào lưng ghế: "Không có gì muốn nói với ta à?"

Cấp dưới im lặng.

Ánh mắt đại lão lạnh lùng: "Cút."

Nếu là thường ngày, cấp dưới chắn chắn sẽ nhanh chóng cút, nhưng hôm nay hắn lại không làm vậy. Đại khái là đầu óc bị mưa xối choáng váng, hắn sâu kín nhìn người kia: "Mưa hôm nay rất lớn đó."

Đại lão hút một hơi thuốc, phun khói về phía hắn: "Thì?"

Cấp dưới sờ sờ áo sơ mi trên người mình: "Đây là bộ quần áo ngài thích nhất, ướt mất rồi."

Giọng nói của hắn rất nhẹ, lộ ra sự tiếc nuối cùng ảo não.

Đại lão nhìn sâu vào cấp dưới nửa ngày, cuối cùng cười: "Chỉ tiếc quần áo? Còn phụ nữ?"

Cấp dưới giương mắt, biểu cảm cũng chẳng thay đổi: "Tôi đã xử lý xong rồi."

Đại lão nhìn hắn đầy chế nhạo, cấp dưới tự nhiên mà quỳ gối cạnh chân y, đôi tay thành kính mà nâng tay phải của đại lão: "Ngài đừng giận nữa."

Hắn muốn hôn nhẫn nhưng thân thể lại choáng váng, môi đè mạnh lên mu bàn tay của đại lão.

Vừa nhấc mắt lên nhìn, quả nhiên sắc mặt của người kia đã thay đổi. Đại lão ghét nhất là người khác đụng đến thân thể hắn, miễn bàn là trực tiếp hôn lên da.

Đại lão rút tay ra, chỉ về phía cái roi dài trên tường: "Cởi quần áo, cút đến quỳ ở kia."