[Đam Mỹ] Đại Lão

Chương 18-20



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

18

Hắn nhốt đại lão lại được năm ngày rồi. Trừ đi hai ngày đầu tiên hai người giằng co, vào ba ngày tiếp theo muộn muộn cấp dưới đều sẽ đi vào phòng đại lão. Đến tận đến ban ngày hắn mới đi ra, kéo thân thể nhức mỏi nấu cơm cho người kia.

Sáng sớm ngày thứ sáu, đại lão đang ngồi ở bên cửa sổ bưng ly cà phê chầm chậm uống.

Cấp dưới mặc một bộ áo ngủ tối màu lỏng le, đầu ghé lên trên đầu gối đại lão.

Dấu vết trên người hắn rất sâu, từ chỗ quần áo có thể che được, một đường nhìn mà thấy ghê lan tràn đến tận trên cổ, tất cả đều là dấu hôn và vết cắn.

Ngay cả trên vành tai cũng có.

Ngón tay cấp dưới nhẹ nhàng chạm vào vạt áo đại lão, người kia lại xem như hắn không tồn tại, căn bản chẳng thèm để ý đến động tác của hắn.

Một chiếc trực thăng đổ bộ lên đảo nhỏ vào lúc chạng vạng.

Lúc ấy áo ngủ của cấp dưới đang sụp ở bên hông, người lại ngồi lên thân đại lão cọ xát.

Hắn không chuốc thuốc đại lão, chỉ dùng mông cọ đã cọ ra phản ứng.

Trực thăng gây ra động tĩnh rất lớn, tinh thần cấp dưới chấn động, nhanh chóng từ trên người đại lão nhảy xuống, chạy đến trước cửa sổ sát đất kéo rèm ra xem thử.

Có bốn người từ trong trực thăng đi ra, đều mang theo súng. Người đi đầu tiên đúng là Chu Đồng.

Cấp dưới nắm chặt rèm cửa, sắc mặt tái nhợt.

Hắn nhanh chóng chạy đi lấy chìa khóa xích sắt trên người đại lão, nhào lên người y mở khóa, hấp tấp nói: "Ra ngoài sau đó tiếp tục đi theo phía nam sẽ có một chiếc thuyền, trên đó có đồ hộp và nước đủ cho năm ngày. Ngài mau chạy đi. Chu Đồng tìm đến đây rồi, hắn đã phản bội ngài, lần này đến chắc chắn là để nhổ cỏ tận gốc.

Đại lão lạnh lùng nhìn hắn mở còng tay cho bản thân, bàn tay nắm chặt lại thử thử lực tay, lòng bàn tay sờ qua dấu vết bị dây xích hằn trên cổ tay, không có động.

Cấp dưới tiến lên ôm cổ đại lão, hôn sâu hắn một chút sau đó nói: "Tôi biết đời này ngài sẽ không tha thứ cho tôi, giờ tôi ở lại đây giữ chân bọn chúng, ngài mau chạy đi."

Dứt lời hắn liền đứng dậy, mặc quần áo tử tế, nhanh chóng chạy đến thư phòng lấy vũ khí ra lắp ráp rồi mang xuống tầng một, gắt gao nhìn chằm chằm cửa chính.

Cửa lớn vốn khóa bị đập vỡ, Chu Đồng phong độ nhẹ nhàng đi đến, liếc mắt một cái liền thấy cấp dưới đang cầm súng. Gã lấy thuốc từ trong miệng xuống: "Đã lâu không gặp ha, thằng phản bội."

Mấy chữ cuối cùng đâm đau cấp dưới, hắn dùng súng chĩa vào Chu Đồng: "Mày thì không phải chắc?"

Thấy động tác của hắn, bốn người mặc đồ đen phía sau Chu Đồng đều móc súng ra nhắm vào cấp dưới.

Đôi mắt Chu Đồng rơi xuống làn da lộ bên ngoài của cấp dưới, trên đó là dấu vết tình dục mà người sáng suốt ai cũng rõ cả, biểu tình lập tức có chút quỷ dị.

Cấp dưới đứng ở sau quầy dài ở bếp không gian mở*, đang tính xem chút nữa khi nổ súng thì nên trốn ở chỗ nào.

*Phòng bếp không gian mở



Không khí chạm vào là nổ ngay, lúc này một giọng nói thanh lãnh truyền từ trên lầu xuống: "Dừng tay."

Cấp dưới không thể tin được mà nhìn về phía kia. Đại lão thế nhưng không những không đi mà còn lộ mặt.

Đại lão đi xuống dưới, sơ mi trắng quần tây giống hệt như mọi khi: "Chu Đồng, việc tôi bảo cậu làm đã xong chưa?"

Chu Đồng vừa thấy đại lão đến liền nở nụ cười: "Ông chủ, lần này ngài làm tôi mệt muốn chết rồi, ngài nhớ phải cho tôi một kì nghỉ dài đấy."

Cấp dưới nắm súng, ngốc ở đằng kia.

Chu Đồng nhỉn cấp dưới, ý vị thâm trường hỏi đại lão: "Kẻ phản bội này xử lí như thế nào đây?"

Đại lão thậm chí không cả quay đầu lại, đi về phía cửa, chỉ để lại một câu: "Không cần quan tâm, về sau cậu ta sống hay chết đều không liên quan đến chúng ta."

19

Ai cũng không tin được Chu Đồng lại trung thành như vậy. Trên thực tế, Chu Đồng không phải không có dã tâm, nhưng so với những thứ ấy, gã càng quý trọng mạng mình hơn.

Ngồi vào vị trí của đại lão có gì tốt lành đâu, ngày nào đó không chừng đã bị ám sát bỏ mình.

Vẫn là vị trí bây giờ tuyệt hơn, gã giúp đại lão quản lý, tiền tài lấy được từ y cũng đủ tiêu xài.

Hơn nữa đại lão đã cứu gã, đem gã từ vực sâu nợ nần kéo ra. Chu Đồng dù sao cũng là một tên đàn ông có tình có nghĩa.

Đâu thể trông gã tâm cơ sâu, tiếu diện hổ mà hoài nghi người ta có đúng không.

Chu Đồng biết bên người đại lão có hai vị người xưa, cả hai đều không thích gã.

Nhưng có liên quan gì đâu, gã cũng đâu cần bọn họ thích làm gì.

Hai vị người xưa này trọng tình trọng nghĩa, cũng đủ liều mạng. Đáng tiếc thời đại thay đổi, mấy cái đó giờ cũng vô dụng rồi.

Từ sau khi đám hàng hơn trăm triệu kia xảy ra chuyện đại lão liền hoài nghi nội bộ có quỷ.

Đại lão nói, y sẽ mang Kinh Hữu đi đến vùng biển quốc tế ở Hong Kong, giả bộ xảy ra chuyện.

Lúc này Chu Đồng ra ngựa, đem tin y xảy ra chuyện tản ra bên ngoài để bắt được nội gian.

Kết quả đại lão lại biến mất trên đường đến sân bay.

Chu Đồng cảm thấy khó hiểu vô cùng, định vị biểu thị đại lão đang ở trên một hòn đảo, hòn đảo ấy gã cũng đã từng nghe nói qua.

Gã lúc ấy còn cảm thấy buồn cười, cho rằng kế hoạch của đại lão thay đổi, y muốn đi ôn lại chuyện cũ.

Chu Đồng không cho rằng đại lão đã xảy ra chuyện.

Máy định vị trên người đại lão vẫn còn sáng, chứng tỏ người còn sống.

Gã tin đại lão có thể liên hệ với mình, chỉ là kế hoạch này đột nhiên lại có biến động sẽ làm gã khó xử vô cùng.

Hơn nữa bên người đại lão chính là vị Kinh Hữu trung thành và tận tâm kia, có thể xảy ra chuyện gì được chứ.

Chỉ cần lấy cái máy định vị được cấy trong cơ thể ra là đại lão có thể liên hệ với gã.

Ở trên cái máy ấy cũng có một nút cảnh báo.

Chu Đồng rất bận, rất nhiều người đang nhìn chằm chằm gã, chính bản thân gã cũng không có biện pháp giữa lúc bị theo dõi cho người đi đến hòn đảo kia hỏi đại lão vì sao thay đổi kế hoạch.

Nhỡ đâu gã đi tìm lại làm lộ ra chỗ đại lão ẩn thân. Chu Đồng không dám mạo hiểm lớn như vậy.

Gã chỉ còn có thể mỗi đêm xác định đại lão còn sống, nút cảnh báo cũng không bị bấm.

Tận đến khi mọi việc xong xuôi rồi đại lão vẫn không có động tĩnh gì, gã mới cảm thấy kỳ quái.

Chu Đồng đã đem mã số lóng rằng mình diệt trừ nội gian xong xuôi đăng ở trên báo.

Nếu đại lão nhìn được cũng nên trở về rồi chứ.

Nhưng mà đại lão lại không trở về, thậm chí còn chẳng liên hệ với gã.

Chu Đồng tra rõ mọi việc xảy ra trong ngày đại lão mất tích, lúc này mới xác định được con mẹ nó Kinh Hữu lại dám phản bội đại lão.

Đại lão vốn muốn diễn một vở kịch cho nội gian trong bang xem, ai dè diễn giả thành thật.

Cái này gọi là gì ta, đi đêm lắm có ngày gặp ma sao.

Chu Đồng dẫn người giết đến tòa đảo kia, trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Hy vọng đại lão đừng trách mình thất trách, nếu ngày đầu tiên đại lão bị phản bội liền liên hệ gã có phải đã tốt rồi không.

Nhưng khi đó nếu đại lão liên hệ với gã thật thì kế hoạch này liền đổ bể, còn dễ rút dây động rừng.

Đây có lẽ là đại lão xem xét đến đại cục mà nhịn xuống nhỉ.

Gã đến cô đảo rồi, nhìn dấu vết trên người Kinh Hữu mới phát hiện rốt cuộc vì sao hắn lại vây đại lão trên hòn đảo này.

Đúng là chết dưới thân mỹ nhân, thành quỷ cũng phong lưu ha, bội phục bội phục.

Chu Đồng nhìn đại lão như cái núi băng, thức thời không hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ cảm thấy đại lão thật không hổ là đại lão, rất là lấy đại cục làm trọng.

20

Sau khi đại lão trở lại vị trí liền sấm rền gió cuốn mà chỉnh đốn từ trên xuống dưới một lượt.

Tất cả mọi người biết, này là muốn thay đổi thời tiết.

Thẩm Thanh Nghiêu bên người đại lão rời đi, Kinh Hữu mất tích, chỉ để lại một vị Chu Đồng.

Sau đó lại đề bạt thêm một vị hậu sinh, tên Phương Trung.

Phương Trung cùng Chu Đồng phối hợp khăng khít, rất nhanh đã đem tất cả sự vụ công ty đại lão, hắc bạch gì cũng đều xử lí gọn gàng ngăn nắp.

Hôm nay Phương Trung nói với Chu Đồng, tối qua đại lão uống say, gọi tên Kinh Hữu.

Chu Đồng lập tức lên tinh thần, nhìn quanh bốn phía, một bên bảo Phương Trung đừng nhắc lại tên kẻ phản trắc kia, một bên lại rất muốn hóng.

Phương Trung lắc đầu: "Chắc là thói quen thôi."

Khoảng thời gian cấp dưới vẫn ở, đại lão đi ra ngoài xã giao luôn có hắn ở bên cạnh.

Uống say trở về cũng là cấp dưới tự mình hầu hạ thay quần áo tắm rửa, lại mang một chén canh giải rượu lên.

Cái chén canh giải rượu kia không biết được cấp dưới bỏ thêm cái gì mà lại không giống với canh giải rượu thông thường.

Lúc Phương Trung đưa đại lão say rượu về giường, đại lão nhắm mắt nói: "Kinh Hữu, đi xả nước."

Chu Đồng nghe đến đó, vỗ vổ bả vai phương Trung: "Chú vất vả thật, còn phải giúp đàn ông tắm rửa cơ đấy."

Phương Trung một phát bắt được tay Chu Đồng, trừng mắt liếc gã một cái: "Diện mạo của ông chủ chúng ta không phải anh không biết, em nhìn cái dáng vẻ ngài ấy ngã vào trên giường, ài, nói chứ, đúng là có chút đẹp thật."

Vừa dứt lời, cậu ta liền phát hiện Chu Đồng đã cách mình xa đến năm bước.

Thẳng nam sắt thép như Chu Đồng thực sự không get được cái vẻ đẹp của đại lão, chỉ cảm thấy y lớn lên cũng tạm.

Phương Trung tức giận nói: "Anh có nghe tiếp không?"

Chu Đồng lại đứng trở về, nghe, sao lại không nghe, chuyện thú vị như dị.

Phương Trung tiếp tục nói: "Đại lão muốn tắm rửa, em liền đi xả nước, tay vừa mới chạm vào quần áo ngài ấy đã bị đuổi ra ngoài."

Chu Đồng nghẹn cười: "Không sao đâu, chú lại ở cùng y mấy năm liền có thể tắm rửa cho người ta, cố lên nha anh em."

Phương Trung cả giận: "Em đâu có rất muốn tắm rửa giúp đại lão đâu!"

Chu Đồng có lệ nói: "Vâng vâng vâng, chú không phải chú không có."

Phương Trung nói: "Anh nói xem ông chủ chúng ta cũng là người luyến cũ ha, cái tên Kinh Hữu kia không phải là phản bội ngài ấy sao, thế mà uống say vẫn theo bản năng đi tìm."

Chu Đồng không khách khí nói: "Thói quen thôi, chú mà có ai đi theo năm sáu năm làm người hầu đương nhiên cũng sẽ nhớ thương."

Phương Trung: "Cho nên anh nói tên Kinh Hữu kia tội gì phải luẩn quẩn trong lòng như thế. Đi theo ông chủ, ông chủ chẳng lẽ lại bạc đãi hắn hay sao."

Chu Đồng híp mắt cười: "Đúng vậy, tội gì mà phải luẩn quẩn trong lòng như thế."

Phương Trung: "Chu Đồng, nãy anh cười gian lắm."

Chu Đồng: "Phắn, đúng rồi, tuần sau ông chủ muốn gặp đám nước Nga, địa điểm đã sắp xếp tốt chưa? Đám mũi lõ kia, một lời không hợp liền chơi súng, táo bạo thực sự*."

Phương Trung: "Chuẩn bị xong lâu rồi, trên biển, địa bàn mình. Đám nước Nga đó có ngang đến đâu cũng có xốc thuyền được khỉ đâu."

*rất muốn edit thành táo bạo vl =)))))

Nhân tiện thì cũng phải cảm thán đây là bộ truyện máu chó nhưng tuyến tình cảm đơn giản nhất mình từng đọc, vì từ đầu đến cuối chỉ có tình yêu giữa hai người, chẳng có tay ba tay tư em yêu anh anh yêu nó gì cả. Đến trái tim bên lề cũng chẳng có luôn.

Nhân tiện thì Phương Trung giống fanboy ghê =)))))))