[Đam Mỹ] Ký Hiệu

Chương 1: Chết rồi



1.

Tôi chết trong một đêm tuyết rơi.

Có lẽ là khi còn sống chưa từng làm mấy việc trái với lương tâm, nên Âm binh Quỷ sai không dẫn tôi đi ngay lập tức, linh hồn tôi thoát ra khỏi cơ thể, cơ thể tái nhợt trong suốt không thể chạm vào bất kỳ vật gì ở thế gian. Tôi đứng ở bên cạnh, nhìn xác tôi trong lòng Cố Trừng dần trở nên lạnh lẽo cứng ngắc. Nhìn Cố Trừng khóc đến nỗi tan nát cõi lòng, khóc đến mức không ngừng nôn khan, tôi bật cười một tiếng, cảm nhận được khoái cảm trả thù.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn hoảng sợ như vậy, những người xung quanh thậm chí có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng ùn ùn kéo đến của hắn. Như thể cái chết của tôi là cọng rơm cuối cùng đè sập phòng tuyến cuối cùng của hắn.

Thời gian đọng lại trong một giai đoạn khiến con người khó thở, màu đỏ tươi mang theo máu nóng dần dần ngưng tụ trong đất tuyết, vô cùng đột ngột trong nền trời trắng xóa, giống một bức tranh sơn dầu cực kỳ vặn vẹo.

Tiếng xe cứu thương rất chói tai, bác sĩ xuống xe, đầu tiên là kiểm tra nhịp tim của tôi, tiếp theo là hô hấp, cuối cùng là đồng tử. Sau đó lắc đầu tiếc nuối trong ánh mắt chờ mong của Cố Trừng, tuyên bố tin chết của tôi.

Tôi cười khẽ một tiếng, hy vọng chập chờn trong mắt hắn đã lắng lại, cả người đứng không vững như thể đau khổ dữ lắm. Sau đó hắn từ từ ngồi xổm xuống, cuộn mình bên cạnh xác tôi, liên tục lắc đầu, tiếng khóc nức nở hơi khàn vang lên trong khuỷu tay.

“Anh ấy chưa chết… anh ấy sẽ không chết, tại sao anh ấy có thể chết được…”

Tôi vô thức sờ vào túi, muốn móc một điếu thuốc lá, ngay sau đó tôi phản ứng lại, tôi đã chết, vào mười phút trước, nhảy từ trên nhà cao tầng xuống mà chết.

2.

Tôi và Cố Trừng bắt đầu quen nhau từ hồi cấp ba, hắn có gương mặt đẹp, thành tích xuất sắc, nhân duyên vô cùng tốt. Theo lý thuyết, người như hắn không thiếu người ngưỡng mộ, nhưng hắn lại ở bên tôi.

Họ ghen tị vì tôi có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Cố Trừng, nhưng họ không biết, tôi đã từng là một thành viên trong số họ.

Tôi mặt dày mày dạn theo đuổi Cố Trừng hơn một năm, yêu nhau hơn năm năm, số lần cãi nhau sau đó chia tay gần như đếm không hết, lần nào cũng kết thúc bằng lời xin lỗi của tôi.

Nhưng một lần cuối cùng, tôi không muốn nữa.

Tôi đã tính được thời gian hắn đến thăm tôi mỗi ngày, một phút trước khi hắn bước vào tòa nhà, tôi đã nhảy xuống.

Tôi ngã trước mặt hắn, nhìn gương mặt kinh hãi và hoảng sợ của hắn, tốc độ máu chảy ra rất nhanh, tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự mất máu và tiếng trật khớp xương. Tôi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình đang dần dần giảm xuống, từng giây từng phút trước khi chết đều rất dày vò.

Có người nói rằng, trước khi chết con người có thể nhìn thấy quỹ đạo của cuộc đời mình, tôi thực sự đã nhìn thấy. Nhìn thấy dáng vẻ tôi hèn mọn và đáng thương quỳ trước mặt Cố Trừng xin hắn quay lại, cũng nhìn thấy cảnh tượng hắn và một người đàn ông xa lạ trong quán bar quấn nhau làm tình trong phòng ngủ của chúng tôi. Còn chứng kiến hắn hỏi tôi dựa vào đâu muốn hạn chế hắn làm tình với người khác với vẻ mặt thờ ơ.

Tôi nhìn từng cảnh tượng ấy, ghê tởm đến mức gần như muốn nôn. Tôi không biết tại sao mình phải sống nhún nhường và hèn mọn như vậy, không biết tại sao phải tra tấn bản thân dây dưa không rõ với một tên khốn nạn như thế.

Cũng may là, tôi đã chết.

3.

Trong đám tang, lần đầu tiên em trai tôi cư xử thất lễ như vậy. Trong ấn tượng của tôi, nó luôn luôn tỏ ra việc không liên quan gì đến mình.

Nhưng bây giờ nó lại bỏ qua đám người can ngăn, cố sức đập bó hoa Cố Trừng đưa tới lên mặt hắn, vừa khóc vừa gào bảo hắn cút.

Tôi thử giơ tay chạm vào mái tóc rối của em tôi vì tức giận tột độ, nhưng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay mình xuyên qua tóc nó, không thể chạm vào cơ thể nó, cũng không cảm nhận được nhiệt độ của nó.

Tôi im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn để tay xuống.

Cố Trừng mím môi, tay run rẩy nhặt bó hoa không thành hình lên. Có lẽ vì cái chết của tôi và sự lúng túng em tôi dành cho hắn quá đột ngột, khiến hắn không thể điều chỉnh lại trạng thái của mình ngay lập tức, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cố Trừng rơi lệ vì tôi.

Nước mắt cá sấu.

Tôi dốc hết toàn lực, liều lĩnh lao tới, tôi có thể quỳ gối vì hắn, có thể tha thứ cho hắn quấn lấy người khác, tôi không cần tôn nghiêm, tôi chỉ cần tình yêu của hắn.

Nhưng hắn đã cho tôi cái gì? Hắn khiến tôi vô cùng nhục nhã, khiến tôi nhận rõ hiện thực, đeo lên những bộ mặt vô nghĩa để ghê tởm tôi, sắp đặt tôi, làm nhục tôi.

“Mày có mặt mũi gì đến thăm anh ấy?! Mày có mặt mũi gì!” Em trai tôi nghẹn ngào, áo khoác âu phục đặt làm riêng của Cố Trừng bị nó làm xộc xệch: “Mày nói mày hối hận rồi? Bây giờ mày nói thì có ích gì?! Anh ấy đã chết rồi! Bị mày hại chết! Mày có biết không?!”

Em trai tôi khóc dữ dội, đôi mắt hơi xếch lên kia giờ phút này tràn đầy tơ máu màu đỏ, vết thâm quầng dưới mắt vô cùng nổi bật, có lẽ đã tốn nhiều tâm tư vì xử lý đám tang của tôi.

Cố Trừng mặc kệ cổ áo mình bị xách lên, không có bất kỳ phản kháng hay bác bỏ nào, trên gương mặt tái nhợt kia hiện lên màu đỏ không biết là tức giận hay là xấu hổ. Bàn tay buông thõng bên người vẫn nắm chặt bó cúc trắng, như thể nó là một món đồ quý giá cuối cùng của hắn.