[Đam Mỹ] Ký Hiệu

Chương 3: Rõ ràng



7.

Cố Trừng không trả lời, hắn quỳ ở đó như pho tượng đá, cố gắng dùng cách này để diễn tả sự áy náy, đau khổ và hối hận của mình.

Lời nói của Hạ Tuân khiến gương mặt vốn tái nhợt của hắn trông khó coi hơn. Tôi nghĩ thầm Lão Hạ nói lời này rất đúng mực và hào phóng. Ai ngờ cậu ta lại nói chuyện riêng với Hạ Diệp, trở về đã mua hết những dự án mới mà nhà họ Cố gọi thầu, bây giờ hoặc thậm chí là tương lai cũng sẽ không hợp tác dự án với nhà họ Cố nữa.

Tê nghiện thuốc Trần Yếm này không ngờ lại không hút thuốc, hai tay cậu ta đút vào túi quần, đi từng bước đến trước mặt Cố Trừng, trước khi mọi người kịp phản ứng, cậu ta đã cho Cố Trừng một cú đá thật mạnh.

Có cậu ta mở đầu, các anh em của tôi như thể phát điên, trong đó Trình Quyện đánh ác nhất cũng biết chọn nơi để đánh nhất, dường như hoàn toàn quên mất mình là nhân vật của công chúng.

Cố Trừng bị đánh tới nỗi bò trên mặt đất, vệ sĩ của hắn ở phía sau, chậm chạp không tiến lên. Tôi biết họ được Cố Trừng trao quyền, không có sự cho phép của hắn thì đừng tới.

Sức lực của mấy người đàn ông trưởng thành không nhẹ, ít nhất tôi có thể nhìn thấy Cố Trừng đau đớn cuộn tròn bụng lại, trên trán đã toát mồ hôi lạnh, khóe miệng thậm chí bị Từ Bính Khu đấm rách da, vẫn đang chảy máu.

Rốt cuộc Hạ Tuân vẫn duy trì sự tỉnh táo cuối cùng của mình, cậu ta ra hiệu cho Chu Nham và Diêu Úc giữ chặt Trần Yếm và Trình Quyện, còn mình thì kéo Từ Bính Khu đã bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đủ rồi, mẹ kiếp đừng ầm ĩ trong đám tang của Lão Triệu nữa, người đã chết rồi cũng không cho cậu ấy yên nghỉ à?!”

Trình Quyện cười khẩy một tiếng, nhìn Cố Trừng thảm hại nằm trên mặt đất: “Giả vờ si tình cũng đủ rồi, người đã bị mày hại chết, còn đến đám tang khiến cậu ấy ghê tởm, mày có biết xấu hổ không?”

Cố Trừng không nói lời nào, chỉ nằm trên mặt đất rên rỉ, thở hổn hển, mỗi lần khẽ hít thở cũng có thể khiến cơ thể đau đớn theo mức độ khác nhau. Lời nói của bạn bè Triệu Tố cũng như con dao cắt từng tấc vào dây thần kinh chật vật không chịu nổi của hắn. Nhưng hắn biết, đây là những gì hắn phải nhận, hắn phải chịu đựng, phải chấp nhận hoàn toàn, đây là chuộc tội, là báo ứng hắn phải chịu.

8.

Trong trí nhớ của tôi, bọn Hạ Tuân không phải là người có thù tất báo, chỉ có Từ Bính Khu là độc ác thật sự. Nhưng tôi không ngờ họ vẫn chưa ra tay, Cố Trừng đã tự nguyện quyên góp toàn bộ cổ phần cho tổ chức từ thiện, bán căn nhà tôi và hắn mua ở Bắc Kinh, chuyển đến ngôi nhà cũ của tôi.

Tôi không biết tại sao tôi lại xuất hiện trong căn nhà cũ của mình, rõ ràng tôi đã chết mười hai ngày, có thể là gần đây có quá nhiều người cần Quỷ sai dẫn đi luân hồi, cho nên chưa đến lượt tôi.

Hắn ngồi trên sofa, đôi má đầy thịt đã lõm vào, xương gò má nhô cao. Trên bàn trà có những lọ thuốc khác nhau nằm rải rác, tôi có thể nhận ra được một vài loại thuốc, có thuốc chữa trầm cảm, có thuốc chống lo âu, có thuốc trị chứng biếng ăn, và thuốc ngủ.

“Triệu Tố…”

Trong căn phòng trống vắng và mờ tối, đột nhiên vang lên giọng nói khàn khàn và nghẹn ngào của hắn: “Em nhớ anh lắm… xin lỗi, xin lỗi…”

Hắn ngồi trơ trọi trên sofa, xương sống gầy gò nhô lên trong chiếc áo len tôi mua cho hắn. Hắn cụp mắt, nhìn chằm chằm album ảnh trong tay gần như điên rồ, tôi đứng bên cạnh hắn, nhận ra đây là ảnh căn cước của mình.

Hắn ở bên tôi năm năm, nhưng trong điện thoại của hắn không có lấy một tấm ảnh chụp chung với tôi, tất cả ảnh chung đều nằm trong điện thoại tôi. Trước khi nhảy xuống, tôi đã xóa toàn bộ những tấm ảnh kia.

Tôi trố mắt một lát, vị chua buồn nôn kia lại trào ngược lên cổ họng, nhưng tôi không nôn ra được gì, tôi chỉ có thể nôn khan ngay trước mặt Cố Trừng. Hắn không nghe thấy âm thanh của tôi, cũng không biết tôi đang cảm thấy ghê tởm và chán ghét bởi hành động của hắn.

Xin lỗi thì có ích gì?

Nếu chỉ khóc vài lần rồi quỳ xuống là có thể cầu xin được sự tha thứ, thì tiểu thuyết sẽ không chỉ là tiểu thuyết.

Năm đó tôi có thể làm đến mức không cần tôn nghiêm không cần mạng vì Cố Trừng, bây giờ tôi cũng có thể lấy lại toàn bộ. Tôi chọn chết trước mặt hắn, khiến con đường gọi là “theo đuổi chồng” của hắn chưa bắt đầu đã bị chặt đứt hoàn toàn. Tôi dùng mạng sống của mình để uy hiếp, dùng sinh mệnh của mình để trả giá, tôi muốn khiến hắn sống trong hối hận, sống trong đau đớn và tự trách. Tôi muốn hắn tận mắt nhìn sự chán ghét mà bạn bè tôi dành cho hắn, muốn hắn trở nên cố chấp điên cuồng từng bước một, muốn hắn đau đến mức không sống nổi, khiến hắn muốn sống mà không được.

Tôi kinh tởm hắn.

Cho nên tôi muốn hắn cũng không dễ chịu.

9.

Tình trạng sức khỏe của Cố Trừng ngày càng tệ, tôi không bị mắc kẹt ở bên cạnh hắn, nhưng tôi lựa chọn ở lại. Không có nguyên nhân nào khác, tôi chỉ muốn nhìn xem tên khốn tôi yêu bảy năm này trải qua quãng đời còn lại của hắn như thế nào.

Hắn tốn rất nhiều thời gian dọn dẹp căn nhà giống như căn nhà cũ của chúng tôi, ngay cả góc của đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường cũng không sai tí nào. Hắn đặt quần áo của tôi, và những món đồ đôi tôi ném vào thùng rác trở về vị trí ban đầu, thập chí tái tạo lại chậu cây mọng nước tôi thích nhất.

Tôi ngồi ở bên giường, nhìn hắn bận tới bận lui nói chuyện một mình, hình như hắn hình dung ra một “tôi”, hỏi han ân cần bên cạnh hắn.

“Anh ơi, treo bức tranh này ở cửa đẹp hơn hay dán lên tường đẹp hơn?”

“Anh ơi, mấy ngày nữa chúng ta về thăm bố mẹ em đi, sắp đến mùa xuân rồi.”

“Anh ơi, anh xem lát nữa anh muốn quàng màu trắng hay màu đỏ?”

“Nhưng em thấy màu đỏ đẹp hơn, vui mừng.”

“Anh ơi, tại sao anh không nói gì?…”

Đột nhiên hắn dừng lại, khăn quàng cổ trong tay bị hắn kéo căng, dùng sức đến mức đầu ngón tay run rẩy. Không phải hắn không nhận ra, từ đầu đến cuối hắn đều hiểu rõ sự thật này.

Triệu Tố đã chết.

Bị hắn hại chết.

Chết trong đêm tuyết.