[Đam Mỹ] Lục Địa Bị Mất

Chương 3: Bác sĩ Lâm: TÔI ĐẾN TỪ TRÁI ĐẤT



Giọng nói bô bô trên đỉnh đầu cực kỳ lớn, có giọng thô của đàn ông, giọng nhỏ nhẹ của phụ nữ, còn có tiếng ồn ào của con nít.

Lâm Nhất không hôn mê được bao lâu đã đau đến tỉnh. Mười ngón tay đau xuyên tim, có cái gì quấn chặt lấy, hẳn là đem cậu mang về để người xử lý.

Cậu không mở mắt, giữ nguyên tư thế chết nằm rơi vào trầm tư.

Xuyên không, việc này không có gì để nghĩ nữa rồi, đã được xác nhận.

Ở đây có trong nước không, khẳng định là không có.

Ở đây có trên trái đất không, hẳn là có. Chỉ là trái đất này thoái hóa, mà không phải chỉ một chút, rất có khả năng đây là thời kỳ văn minh ở tầng chót đáy. Lấy đá làm giường, lấy đá làm vũ khí, tất cả đều là đá.

Làm sao để trở về?

Lại tìm vách núi té ngã à?

Vận may nói, có thể trở thành một đống phân bón trong núi.

Cậu cảm thấy bản thân đang diễn một bộ Tôi đến từ trái đất, hoặc tên Hai ba chuyện ở cùng tổ tiên, độ dài không rõ.

Nghĩ ngợi, Lâm Nhất có hơi mệt. Đi một bước tính một bước đi, cậu lại mơ mơ màng màng ngủ mất.

Không biết ngủ bao lâu, mũi bị bịt lại. Lâm Nhất nghẹn cũng nghẹn không nổi nữa, cậu mở mắt ra, khàn giọng nói: “Nhóc làm gì vậy?”

Là một thằng bé, trên khuôn mặt ngăm đen tràn ngập tò mò, hiển nhiên không ngờ người vẫn luôn bất động đột nhiên tỉnh lại. Đầu tiên là nhóc hét lên, sau đó y như chuột thấy mèo, hớt ha hớt hải bò xuống giường. Kết quả chân nam đá chân chiêu, buồn cười ngã oạch xuống đât, lại là một trận gào lên.

Muốn cười, nhưng cơ thịt trên mặt nhức mỏi, Lâm Nhất cảm thấy vẻ mặt hiện tại của mình chắc chắn rất ngu.

Quét mắt nhìn căn nhà, đơn sơ, trống rỗng, góc tường đặt mấy cây gậy gỗ, trên mặt đất có ít chồng cỏ khô.

Trừ thằng nhóc ra thì không có ai khác. Lâm Nhất ngồi dậy kiểm tra vết thương trên chân trái một chút, sau khi thấy không chuyển biến xấu mới nhẹ nhàng thở ra.

“Nè, nhóc không sao chứ, bị ngã ở đâu?”

Cu cậu nằm trên mặt đất la lên một tiếng chạy ra ngoài, thanh âm kia làm Lâm Nhất liên tưởng tới cá heo.

Cúi đầu nhìn thứ trên mười ngón tay, là một loại cỏ cậu không biết. Lâm Nhất đưa mũi lên ngửi ngửi, lập tức bị mùi bay ra làm cho thay đổi sắc mặt, muốn rụng hết cả răng.

Không được rửa sạch, máu và bùn cỏ đều dính ở trên. Hầu hết móng tay chỉ còn có một chút dính lại, bị cột thật chặt, bôi nước cỏ cũng không đúng, ngược lại càng sưng lên, đã thoáng có mùi tanh hôi. Tình trạng nghiêm trong hơn nhiều so với ban đầu.

Đắp thuốc băng bó lại một lần nữa, Lâm Nhất đau trắng mặt.

Cậu nhớ trên người còn ít dược thảo, bên trong có kháng viêm. Lâm Nhất xuống khỏi giường, gió luồn qua luồn lại giữa hai chân, lạnh mà cậu phải hắt hơi. Sau đó mới nhận ra không có áo dài, áo sơmi, quần cũng không có, chỉ chừa lại cho cậu một chiếc quần tứ giác.

Lâm Nhất: “…”

Cái ĐM! Quần áo đâu? Lâm Nhất nóng nảy, lấy tấm da thú bọc lên người, bên ngoài đúng lúc có một toán người hấp tấp xông vào.

Cho dù có chuẩn bị tâm lí, vẫn bị một rừng hơi thở nguyên thủy pha lẫn nam nữ già trẻ trước mắt này làm cho hết hồn.

Lâm Nhất biết tên đàn ông cầm đầu, chính là người giao lưu không thành công trong rừng cây.

Mà thằng bé vừa rồi chạy ra bây giờ đang ở bên người tên đàn ông, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cậu.

Hẳn chính là tên đàn ông này mang cậu về, Lâm Nhất cảm kích mỉm cười với đối phương.

Tên đàn ông lớn giọng nói mấy câu, lại chỉ chỉ tay Lâm Nhất, có vẻ như rất tức giận vì sao Lâm Nhất lại lấy thuốc xuống.

Những người xung quanh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ. Có người tiến lên sờ sờ tóc Lâm Nhất, sau đó mang vẻ mặt đắc ý khoe khoang với người khác.

Những người đó đều phát ra tiếng “Rừ rừ”, sau đó Lâm Nhất thành một miếng bánh ngọt, ai cũng muốn tiến lên chọc chọc.

Thằng nhóc ngồi xổm xuống đếm ngón chân Lâm Nhất, lại nhìn chằm chằm chân của Lâm Nhất. Không chạm vào chân trái bị thương của cậu, mà là sờ sờ đùi phải của cậu.

Sau đó nhìn lông trên người mình, bĩu môi, kiêu ngạo làm trò xoa lông chân trước mặt Lâm Nhất.

Lâm Nhất suýt thì ngất đi, lông tơ của cậu rất ít, cánh tay cẳng chân đều trơn bóng, còn rất trắng, ở trường học thường bị bạn cùng phòng lấy ra làm trò đùa.

Thấy da thú bị kéo xuống, Lâm Nhất lập tức kéo lại, kết quả đụng tới tay, cậu suýt thì bay cả cái hồn. “Xin hỏi đồ của tôi ở đâu?”

Khoa tay múa chân một hồi lâu, tên đàn ông khoanh tay trước ngực hừ một tiếng, bước nhanh ra ngoài, khi tiến vào trong tay cầm một cái sọt tre.

Thẻ công tác, sổ tay, bút gel, đến cả chút thảo dược cũng có, nhưng mà...

Cậu nhớ hình như còn dư lại một miếng kẹo cao su.

Người đàn ông gãi gãi đầu, nắm thằng con nhà mình ra trước mặt, xấu hổ lại rất nôn nóng giải thích.

Đoán được là thằng bé ăn vụng, Lâm Nhất xua tay tỏ vẻ không sao. Cậu lại bắt đầu khoa tay múa chân, “Có thể lấy quần áo cho tôi không."

Lần này đi ra ngoài là người phụ nữ bên cạnh tên đàn ông, cô cầm quần áo được giặt sạch sẽ đi vào.

Lâm Nhất duỗi tay nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn.”

Những người đó nhìn Lâm Nhất không chớp mắt, như thể Lâm Nhất sẽ biến thành con bướm bay đi.

“Tôi muốn mặc quần áo.” Lâm Nhất nhắc nhở.

Không ai rời đi, tất cả đều trừng lớn hai mắt nhìn cậu.

Khóe miệng Lâm Nhất giật giật, đưa lưng về phía bọn họ cởi da thú. Ngay sau đó sau lưng liền có âm thanh rất nhỏ, còn có tiếng nuốt nước miếng khả nghi.

“Nghiêm túc thì mày sẽ thua.” Lâm Nhất an ủi bản thân.

Người nơi này không có ác ý, đơn thuần treo hết cảm xúc của mình lên mặt, chỉ là tò mò cậu với bọn họ có chỗ nào khác nhau hay không.

Sống 23 năm, Lâm Nhất không quen bạn gái, cũng không nghĩ tới việc thử bạn trai. Tính tình không đến mức lãnh đạm, cậu là một người đàn ông bình thường, buổi sáng cũng sẽ dinh dính nằm trong ổ chăn mà "phát tiết dương khí".

Bình thường trừ những thứ liên quan tới y học ra thì không hề có hứng thú gì khác.

Nhiều đồng nghiệp giàu lòng nhiệt tình, bị kéo đi hẹn hò. Hợp nhãn duyên cũng đã từng thử quen biết, nhưng chỉ mới hôn môi đã bài xích thì còn nói gì tới "giao lưu" sâu hơn.

Trước kia Lâm Nhất nói đùa “Nếu gặp được một người, chỉ cần ôm thôi đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn rồi vậy thì chắc chắn đó là điểm yếu của người đó.”

Đáng tiếc người này vẫn luôn không xuất hiện.

Dính tới hai chữ y học này, cậu nghiên cứu không ít cấu tạo cơ thể con người. Thật ra thả lỏng bản thân là một thử thách đáng làm, chỉ là có hơi lạnh, nổi hết cả da gà.

Mấy người vốn đứng sau lại đi hết ra phía trước cậu. Bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, Lâm Nhất cười cười hàm súc, bình tĩnh cởi chiếc áo sơ mi đang mặc trên người xuống, lại bình tĩnh mặc vào.

Cậu lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, bắt đầu mặc quần, nghĩ thầm: “Cơ thể được tạo từ xương, tất cả đều là xương.”

******

Hùng thị, bọn họ sùng bái gấu. Cường đại, biểu tượng của sức mạnh.

Chuyện lớn nhỏ trong tộc là tộc trưởng quyết định, mà ở trong lòng các tộc nhân người có trí tuệ và thần thông vô thượng trí chính là Vu.

Thần của bọn họ.

Trong căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, người đàn ông ném đồ trong tay đi. Ánh mắt hắn dừng trên mai rùa bị thiêu nứt, như suy tư gì đó.

Ngồi xổm bên cạnh ngửa đầu là người thiếu niên trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ sùng bái và ngây thơ lén dùng ngón tay cào nhẹ vạt áo người đàn ông.

So với bộ cha mặc còn trơn láng hơn nhiều, chắc chắn là rất thoải mái.

Mọi người đều nói Đa Cát của Ngư thị thích vu, hắn khâu vá riêng cho vu. Nghe nói tộc trưởng Ưng thị phải mất ba con tê giác và mười tấm da dê cũng không đổi được.

Ôi, không biết chờ cậu nhóc trưởng thành, có người nào may một bộ riêng cho cậu nhóc hay không...

Lại sờ thêm, ừm, thật ra cậu thích vu nhất, bọn Cáp Y và bổng cũng thích. Chờ hết mùa đông, tộc khác sẽ đến đây tham gia “Thiên tẩy”, người của Xà thị trông rất giống Vu, trên mặt không có râu cứng, lại rất sạch sẽ.

Ngón tay đặt ở trên đùi cong lại gõ nhẹ vài cái, người đàn ông hỏi: "Bố Cốc, người mang về đang ở đâu?”

Thiếu niên tên Bố Cốc lập tức thẳng lưng, “Ở nhà Cáp Y.”

Người đàn ông cất mai rùa, đứng lên đi ra ngoài, Bố Cốc chạy chậm vui vẻ dẫn đường.

Không qua bao lâu, bọn họ ngừng trước một căn nhà nhỏ trước mặt.

“Em đi về trước.” Bố Cốc nói xong liền sải chân chạy như bay.

Hì! Cáp Y, lần này tôi thắng.

Nghe được tiếng cười bên trong, người đàn ông vén mành da thú trước mặt lên đi vào.

Trong phòng Lâm Nhất đang thu xếp cho thằng em của mình, tay run rẩy cứ như trúng gió. Thấy chung quanh đột nhiên yên tĩnh, cậu ngẩng đầu nhìn, không khéo đối diện với đôi mắt bình thản yên tĩnh kia.

Không cường tráng tục tằng như những người khác, thân mình người đàn ông thon dài như thanh trúc, tóc dài vén ra sau, mặc trường y đơn giản, không biết đã ngâm qua nước gì, có hơi xanh nhạt.

Người đàn ông điển trai, không phải kiểu quá mức kinh diễm, rất dễ nhìn trong một đám da thú và váy cỏ, đăc biệt cảnh đẹp ý vui.

Hắn chỉ đứng đó, thánh khiết không hề nhiễm huyên náo. Giống như một dòng suối trên núi cao đổ xuống, trên người có hơi thở nhàn nhạt, giống như phát ra từ cây mây ở sâu trong rừng rậm, u tĩnh xa xăm.

Trường học, các loại cửa hàng thức ăn nhanh, bệnh viện, ba môi trường khác nhau cộng lại, cuộc đời Lâm Nhất cũng coi như gặp vô số người. Nhưng vẫn là lần đầu tiên cậu phải cảm thán, cái loại người trong sách miêu tả này có thật.

Cũng không lạnh lùng vô tình, nhưng mang trong cặp mắt sâu không thể dò kia là ánh mắt im lặng chết chóc đến cực điểm.

Đánh giá trên dưới một lần người đàn ông gắn mác “Không thể khinh nhờn”. Lâm Nhất bĩu môi, cậu phát hiện những người khác đều bày ra vẻ sùng đạo kính sợ với người này.

Bên tai có giọng nói vang lên, giàu từ tính, hơi khàn khàn, có mị lực của đàn ông trưởng thành.

Khó tin cúi đầu, vừa thấy, trên mặt Lâm Nhất ngay lập tức giăng đầy vẻ “Bà mẹ, gặp quỷ". Mãi cho đến khi gió lạnh thổi qua, cậu nhịn ngón tay đau lung tung sửa sang lại quần áo chỉnh chu, âm thầm chửi mắng, “Chẳng lẽ mình là thanh khống à?”

- ----------

Ý là vừa nghe giọng đã cửng đấy=)))