Dấm Phu

Chương 31



Giờ phút này Hàn Ngọc Sanh không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả cảm giác từ sâu trong nội tâm của mình.

Nàng cảm thấy mình sắp điên rồi, thân thể giống như không phải của nàng, không thể động đậy, cách đám người mở to mắt dùng sức nhìn thật kỹ người đó.

Người nọ từ xa xa nhìn lại nàng, hình như là Hạ Vân Hoàn, thân hình đó, còn có nét mặt đó.

Tính theo thời gian ở thế giới này, nàng và Hạ Vân Hoàn xa nhau hơn một năm trời.

Nàng không dám đi đến xác nhận, nàng sợ nhận sai, sợ thất vọng.

Hàn Ngọc Sanh chỉ đứng ngơ ngác ở đó.

Người kia đứng bên cạnh xe ngựa, cũng đang nhìn nàng.

"Không phải nói muốn dẫn ta về khám bệnh sao?"

Đại phu bên cạnh lên tiếng, kéo đầu óc đang hỗn độn của nàng trở về.

Vậy ngươi nhớ về sớm một chút.

Khuôn mặt của Ngọc Ninh lập tức lướt qua trong đầu Hàn Ngọc Sanh, vẻ mặt hắn khẩn trương, ngồi trên giường nhìn chằm chằm nàng, sợ nàng đi mất.

Hàn Ngọc Sanh lại nhìn về phía người nọ.

Người nọ đã không còn đứng ở chỗ đó.

Hàn Ngọc Sanh có chút phiền muộn, cùng đại phu đi về khách điếm.

Lúc đại phu khám bệnh cho Ngọc Ninh, Hàn Ngọc Sanh lại ngồi ở bên cửa sổ phát ngốc.

Nàng không biết đến tột cùng là chuyện như thế nào.

Nàng cứ tưởng rằng mình luôn sống trong kiếp trước của Hứa Chuỗi Ngọc, nhưng bây giờ lại gặp được người giống Hạ Vân Hoàn ở đây, nàng nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao.

Hay người kia không phải Hạ Vân Hoàn?

Hàn Ngọc Sanh ngơ ngác nhìn ngọc bội trong tay.

Ngọc Ninh ở trên giường chân đã được băng bó xong xuôi, nhìn Hàn Ngọc Sanh đang phát ngốc cùng với ngọc bội trong tay nàng.

"Ngọc bội của ngươi rất lạ."

Ngọc Ninh híp lại mắt, nhìn Hàn Ngọc Sanh một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói.

Lúc đầu Hàn Ngọc Sanh còn không nghe thấy, nàng đang đắm chìm ở trong suy nghĩ của chính mình, cho đến khi Ngọc Ninh ném một cái ly xuống đất, tạo ra thanh âm, nàng mới phản ứng lại.

"Làm sao vậy?"

Thấy Hàn Ngọc Sanh nhìn mình, Ngọc Ninh trừng mắt, giống như đang rất tức giận.

"Ngươi có phải không bỏ xuống được hảo đệ đệ kia của ta hay không? Ngọc bội kia là hắn cho ngươi đúng không?"

Tay Ngọc Ninh chặt chẽ nắm chặt mép giường, ngón tay trắng bệch, đôi mắt mở to, sợ nàng lại nói ra đáp án hắn không muốn.

Hàn Ngọc Sanh vô ngữ, nhìn hắn dùng sức lắc đầu.

"Ta thề, ngọc bội này thật sự không phải của hắn, là của ta.

Sao ta còn có thể nhớ đến một người muốn ta chết chứ, ngươi nghĩ ta điên sao?"

Ngọc Ninh nghe nàng nói, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, xác nhận vẻ mặt nàng chân thành không có lừa hắn, biểu tình trên mặt mới hòa hoãn lại.

"Thư Hoa, ta đói bụng."

Hắn gợi khóe miệng tươi cười có chút lấy lòng, nụ cười rất ôn hòa vô hại, ánh mắt vô tội nhìn Hàn Ngọc Sanh.

"Ta biết rồi."

Trong thời gian ở tầng hầm, Hàn Ngọc Sanh đã quen việc hắn đột nhiên thay đổi sắc mặt, nàng cũng không tức giận, tâm bình khí hòa bưng cơm đến, múc từng muỗng đút hắn.

Hàn Ngọc Sanh phát hiện, chỉ cần nàng thể hiện dáng vẻ quan tâm hắn, đối xử tốt với hắn, người nam nhân này liền thu liễm tất cả tính khí của mình, trở nên dịu ngoan vô hại, giống như một tiểu công tử đơn thuần không có lòng dạ thâm sâu, cũng chưa từng trải qua biến cố.

Giống như giờ phút này, nàng bưng chén, múc từng muỗng nhỏ đút hắn giống như lúc trước hắn đút nàng ăn canh, biểu tình trên mặt hắn liền trở nên nhẹ nhàng sung sướng.

"Ngươi thật sự thích ta như thế sao?"

Rốt cuộc Hàn Ngọc Sanh cũng nhịn không được mà hỏi vấn đề này.

Nàng cứ cảm thấy người nam nhân này thích nàng một cách rất kỳ quái, nếu đổi lại là nàng, bị người mình thích cự tuyệt như vậy, nàng nhất định sẽ không tiếp tục thích người đó, thậm chí còn oán hận hắn, đến chết cũng sẽ không tha thứ cho hắn, chứ đừng nói sẽ mạo hiểm sinh mệnh, vì người đó mà vứt bỏ vinh hoa phú quý.

Ngọc Ninh không lập tức trả lời, chỉ trầm mặc.

Hắn ngửa đầu lẳng lặng nhìn nàng, nhìn vào chỗ sâu nhất trong đôi mắt của nàng.

Qua một lát, hắn duỗi tay sờ lên mặt nàng, nắm lấy bàn tay đang bưng chén cơm của nàng.

"Sẽ không có ai thích ngươi hơn ta, thậm chí ta còn có thể dùng mạng của mình chỉ để đổi một lời hứa hẹn của ngươi."

Hắn vòng tay lên cổ nàng, con ngươi thâm tình nhìn nàng.

Hàn Ngọc Sanh dời tầm mắt sang chỗ khác.

"Hứa hẹn?"

Nàng lại có một dự cảm xấu.

Ngọc Ninh cười kéo đầu nàng xuống, dựa vào bên tai nàng nhẹ giọng nói.

"Ngươi còn chưa nói, ngươi muốn cưới ta."

Hàn Ngọc Sanh nhịn không được thu hồi tầm mắt, nhìn phía hắn.

"Ta cũng không thể không danh không phận đi cùng ngươi như vậy.

Bây giờ ngươi cũng không có phu thất, cưới ta không phải vừa lúc sao? Lúc trước ngươi đã từng nói, nếu ta thành thân, chắc hẳn sẽ là nam tử đẹp nhất.

Bây giờ nếu ta gả cho ngươi, ta sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời này.

Ngươi nói phải không?"

Ngọc Ninh lại nhịn không được mỉm cười, vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, khuôn mặt dán lên mặt nàng, cảm thụ nhiệt độ cơ thể từ trên người nàng truyền đến, khẽ thở dài đầy thỏa mãn.

"Ta đã ảo tưởng rất nhiều lần, sau khi chúng ta chạy thoát khỏi hoàng cung sẽ vui vẻ như thế nào, chúng ta có thể đến nơi có sông có núi, hoặc là đi đến vùng thảo nguyên rộng lớn, ngươi kiếm tiền dưỡng gia, ta vì ngươi rửa tay làm canh."

Hàn Ngọc Sanh lại rầu rĩ trả lời.

"Những gì ngươi muốn, cũng chỉ có vậy? Ngươi nên biết rằng, khi ngươi thực sự phải sống như vậy, ngươi sẽ cảm thấy rất buồn chán, rất vất vả đến mức không chịu nổi."

Giống như hoàn cảnh sau khi nàng và Hứa Chuỗi Ngọc thành thân.

"Ta chỉ cần ở bên cạnh ngươi, như thế nào cũng tốt."

Hắn ôm mặt nàng, dâng lên một nụ hôn.

Đêm đó, cả đêm Hàn Ngọc Sanh đều không ngủ được.

Nàng nhìn người bên cạnh, Ngọc Ninh ngủ thật sự ngon lành, ôm chặt chẽ cánh tay của nàng, nằm chung một cái gối với nàng, cả người đều dán trên người nàng, ngay cả lúc ngủ cũng không dễ buông nàng ra.

Hàn Ngọc Sanh nhìn nét mặt an tĩnh mang theo ý cười trong lúc ngủ của Ngọc Ninh, ngay cả buồn ngủ cũng không có.

Nàng lấy ra ngọc bội trong ống tay áo mà lúc trước Hạ Vân Hoàn đã đưa cho nàng.

Vệt đỏ đã lan tràn khắp khối ngọc bội, đỏ rực mà như máu, nàng nhìn đến kinh hãi.

* * *

Ngày thứ hai rời giường, Hàn Ngọc Sanh giúp Ngọc Ninh mặc y phục, tuy hắn luôn giận dữ cự tuyệt, nhưng vẫn hưởng thụ nàng hầu hạ, trên mặt tươi cười cho đến khi ra khỏi phòng, xuống lầu ăn cơm cũng chưa biến mất.

Hàn Ngọc Sanh định cõng Ngọc Ninh xuống lầu giống như hôm qua, nhưng hắn lại sống chết cũng không chịu, muốn tự mình xuống lầu.

"Ngươi cẩn thận một chút, đi từ từ, không cần phải gấp gáp."

Nàng cẩn thận đỡ hắn một tầng lại một tầng dọc theo cầu thang đi xuống.

"Ta cũng không phải tiểu hài tử, ngươi khẩn trương như vậy làm gì."

Hàn Ngọc Sanh nghe vậy, định thu tay lại.

Tò mò quan sát biểu tình trên mặt của Ngọc Ninh.

Tuy miệng nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại càng thêm xán lạn.

Lúc hắn phát hiện Hàn Ngọc Sanh đang nhìn lén mình, cả khuôn mặt đều trở nên đỏ bừng.

"Nhìn ta làm gì, trên mặt ta có hoa sao?"

Hàn Ngọc Sanh nhìn ra hắn cực kì thích khẩu thị tâm phi, rõ ràng rất hưởng thụ việc nàng nhìn lén hắn, nhưng miệng lại nói không thích.

Hàn Ngọc Sanh dựa theo khẩu vị của Ngọc Ninh mà gọi vài món ăn.

Hắn vui vẻ chờ nàng đút hắn ăn cơm giống như ngày hôm qua, nhưng hắn đợi một lúc lâu lại không thấy Hàn Ngọc Sanh bên cạnh có động tác gì.

Hắn nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Hàn Ngọc Sanh, liền phát hiện Hàn Ngọc Sanh có điểm khác thường.

Hắn nhìn theo tầm mắt của nàng, con ngươi xinh đẹp hơi hơi nheo lại, tầm mắt đảo liên tục từ trên người Hàn Ngọc Sanh và người kia.

Hàn Ngọc Sanh đang nhìn một nam tử, bề ngoài không tồi, thậm chí có thể nói là đại mỹ nhân.

Nếu Hàn Ngọc Sanh chỉ là đơn thuần thưởng thức mỹ nhân, hắn sẽ không oán hận cái gì.

Nhưng vấn đề là, hắn lại cảm thấy ánh mắt Hàn Ngọc Sanh nhìn nam tử kia không đơn giản chút nào.

Ngọc Ninh nhìn, ngón tay lại không nhịn được mà hung hăng đâm vào lòng bàn tay của mình.

Hắn hy vọng là do mình đa tâm.

Hàn Ngọc Sanh không chú ý tới biến hóa của Ngọc Ninh, tất cả lực chú ý của nàng đều tập trung trên người trước mặt.

Người này chỉ cách nàng một cái bàn, khoảng cách này đủ để cho nàng thấy rõ ràng ngũ quan của hắn, đủ để cho nàng biết đó là người nàng vẫn luôn mong nhớ Hạ Vân Hoàn.

Hạ Vân Hoàn tựa hồ đã gầy hơn rất nhiều, tuy ngũ quan vẫn giống như trước kia tuấn mỹ phi phàm, nhưng cằm lại nhọn đi rất nhiều.

Ngay sau đó, tầm mắt của Hàn Ngọc Sanh lại bị một đứa bé phấn điêu ngọc trác mà Hạ Vân Hoàn đang ôm trên tay hấp dẫn.

Ngọc Ninh ở bên cạnh cũng theo tầm mắt của Hàn Ngọc Sanh chú ý tới đứa bé trai trên tay của Hạ Vân Hoàn, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

"Thư Hoa?"

Giọng nói của Ngọc Ninh trầm thấp, nắm chặt tay của Hàn Ngọc Sanh, gọi nàng trở về.

"Làm sao vậy?"

Hàn Ngọc Sanh quay đầu nhìn người bên cạnh, khóe mắt phát hiện Hạ Vân Hoàn cũng đang nhìn nàng.

Nàng quay đầu nhìn thẳng vào mắt của Hạ Vân Hoàn.

Trên mặt Hạ Vân Hoàn không có một tia cảm xúc nào, chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, lại nhìn Ngọc Ninh, rồi cúi đầu đùa nghịch hài tử đang ôm trong tay.

"Ngươi biết hắn?"

Ngọc Ninh híp lại mắt, nhìn Hạ Vân Hoàn chăm chú, lại hung hăng quét mắt nhìn Hàn Ngọc Sanh.

Hàn Ngọc Sanh không trả lời, múc muỗng cháo trắng đút hắn.

"Ăn đi, không phải ngươi đói bụng sao?"

Lúc Hàn Ngọc Sanh đỡ Ngọc Ninh trở về phòng, nàng đứng trên hành lang, còn đang suy nghĩ muốn đi tìm Hạ Vân Hoàn xác nhận thân phận của hắn hay không, Hạ Vân Hoàn đã đứng ở trước mặt nàng.

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Lần đầu tiên Hạ Vân Hoàn gặp nàng cũng như vậy, dùng đôi mắt lạnh nhạt, xa cách nhìn nàng..