Dấm Phu

Chương 37: Bò tường chờ hồng hạnh



Hàn Ngọc Sanh kéo cánh tay đang đặt trên vai mình xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ một cái, không thèm để ý xoay người rời đi, để lại những người đó đứng ngây ngốc nhìn bóng dáng Hàn Ngọc Sanh.

Sau hôm đó Hàn Ngọc Sanh bắt đầu làm một việc rất ngốc nghếch.

Mỗi ngày sau khi cơm nước xong xuôi, nàng luôn rất rảnh rỗi nên vừa tìm việc làm nuôi sống chính mình, vừa thường xuyên đi đến góc tường của Hứa phủ, tìm cơ hội gặp mặt Hứa Chuỗi Ngọc một lần nữa.

Cho đến một ngày, sau khi đi vòng toàn bộ Hứa phủ không dưới 10 lần, nàng mới phát hiện một điều, nàng có thể nhờ cái cây này làm thang bò lên tường.

Đối với những loại hành vi trộm cắp như vậy, nửa đời trước Hàn Ngọc Sanh đã làm không ít, hiện tại làm thêm một lần nữa, nàng cũng không cảm thấy khó khăn gì.

Hàn Ngọc Sanh giả bộ vô tình đi ngang qua cửa sau Hứa phủ, nàng nhìn xung quanh, không có ai, cũng không ai chú ý tới nàng, liền nhanh chóng chạy đến cái cây kia, bò lên tường hậu viện Hứa phủ.

Nhờ đám hồng hạnh bao phủ, nàng cẩn thận thăm dò tình hình đằng sau bức tường, nhìn xung quanh mình, cũng không phát hiện có ai đi qua.

Hàn Ngọc Sanh lại nhìn phía dưới, phát hiện không có ai canh gác.

Nhưng nàng không dám đánh bạo bò vào, chỉ nấp ở trên tường, chờ đợi Hứa Chuỗi Ngọc xuất hiện.

Mặt trời trên đỉnh đầu dần dần dâng lên, đúng 12 giờ trưa, cho dù là mùa đông, nàng nấp ở trên tường cũng đã lâu, ánh nắng cũng trở nên nóng rực.

Hàn Ngọc Sanh sờ trán, nhẫn nại tiếp tục chờ.

Cuối cùng, nàng thất vọng đi về.

Ngày thứ nhất trôi qua trong thất vọng.

Không sao, ngày thứ hai, nàng vẫn đến như cũ, vẫn nấp trên tường chờ người kia xuất hiện.

Ngày thứ hai, Hứa Chuỗi Ngọc vẫn không xuất hiện.

Không sao, Hàn Ngọc Sanh vẫn tiếp tục chờ.

Hàn Ngọc Sanh cứ liên tục chờ đợi như vậy trong mấy ngày, Hứa Chuỗi Ngọc mới xuất hiện.

Bởi vì hôn sự tới gần, hiện giờ hắn đã được xem như là người có hôn ước, bị Hứa phụ bắt ở trong nhà, không có việc gì thì không được tùy ý ra cửa.

Hứa Chuỗi Ngọc là loại người có thể ở trong phòng cả ngày.

Hắn thường đọc sách hoặc làm thơ để giết thời gian.

Thời gian cứ tiếp tục trôi qua như vậy, cho đến khi Hoàng tử Ngọc tới tìm, hắn mới thay đổi một chút, cùng Hoàng tử Ngọc đi dạo trong hậu viện, cùng nhau trò chuyện.

Hứa Chuỗi Ngọc dẫn Hoàng tử Ngọc vào sân sau Hứa phủ để hóng gió.

Hoàng tử Ngọc dựa trên lan can trong đình để hóng gió, ngồi trên ghế đá, tò mò nhìn hắn.

"A Lạc, ta hỏi ngươi, ngươi đã nhìn thấy thê chủ tương lai của ngươi bao giờ chưa?"

Hứa Chuỗi Ngọc suy nghĩ một chút, lắc đầu.

Tuy hắn và trưởng đích nữ của gia đình kia có hôn ước, nhưng việc hôn nhân này là do hai bên cha mẹ định ra, ngay cả người hắn cũng chưa nhìn thấy, người nọ cũng chưa từng gặp hắn.

Hoàng tử Ngọc thấy hắn lắc đầu, che miệng cười.

"Ta nghe nói, thê chủ của ngươi lớn lên không tồi đâu, làm người chính trực lại có khát vọng lớn, bây giờ đang chuẩn bị sang năm hội khảo đó."

Hoàng tử Ngọc xuất thân danh môn, tin tức của hắn luôn tới nhanh hơn so với tất cả mọi người trong Hứa phủ, Hứa Chuỗi Ngọc không hoài nghi lời hắn nói, cũng không lên tiếng, chỉ dựa vào lan can nhìn những bông hoa tỏa mùi hương trong sân, bắt đầu thất thần.

Hứa Chuỗi Ngọc đang ngắm nhìn cảnh đẹp, còn Hàn Ngọc Sanh lại ở trên tường ngắm dáng vẻ phát ngốc của Hứa Chuỗi Ngọc, nhìn đến si mê.

Bây giờ Hứa Chuỗi Ngọc còn rất trẻ, đang ở thời khắc tốt đẹp nhất của đời người.

Càng thấy hắn tốt đẹp như trân bảo, nội tâm Hàn Ngọc Sanh càng bị dày vò thêm thống khổ khó chịu.

Nàng đang tự hỏi.

Nàng có nên chen chân vào cuộc đời của Hứa Chuỗi Ngọc một lần nữa hay không?

Nếu là nàng của đời trước, sẽ không do dự, trực tiếp phủ nhận nghi hoặc này từ đáy lòng, thích thì đi cướp về, sau khi chơi chán rồi thì ném qua một bên.

Nhưng nàng của hiện giờ, suy nghĩ không còn đơn giản như trước.

Nàng không thể lại ích kỷ giống như đời trước, đảo loạn cuộc sống vốn dĩ Hứa Chuỗi Ngọc nên có.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Hàn Ngọc Sanh hơi rũ xuống, ảm đạm không ít.

Nàng cần phải ngẫm kỹ lại.

Lúc rời đi, nàng vẫn lưu luyến nhìn người đang hóng gió trên đình vài cái.

Nếu sau này nàng quyết định từ bỏ Hứa Chuỗi Ngọc, bây giờ có thể đem dáng vẻ của hắn vĩnh viễn khắc vào đáy lòng, nàng cũng đã cam tâm.

Nàng thỏa mãn cong môi, vẻ mặt mỉm cười rời đi.

Bởi vì xú danh lan xa trên phố, nên cho dù Hàn Ngọc Sanh có nỗ lực như thế nào cũng không thể tìm được công việc trong thời gian ngắn.

Nàng ước lượng ngân lượng còn thừa trong túi tiền, quyết định tìm một công việc để miễn cưỡng sống tạm qua ngày.

Cuối cùng, Hàn Ngọc Sanh tìm được một công việc ở bến tàu, giúp người ta khuân vác hàng hóa, tiền công một tháng trả một lần, giữa trưa còn được bao cơm trưa.

Nếu nói Hàn Ngọc Sanh không có tham vọng, là không đúng.

Tuy chỉ làm công việc khuân vác hàng hóa ở bến tàu, nhưng nàng vẫn nghĩ cách để trở nên nổi bật.

Ngày đầu tiên bắt đầu làm việc, Hàn Ngọc Sanh đã chịu không nổi.

Nàng sống trong nhung lụa lâu như vậy, đột nhiên làm công việc vất vả như thế này, nàng không thể nhanh chóng thích ứng.

Đi làm ngày thứ nhất, lúc Hàn Ngọc Sanh về nhà liền nằm lên giường, ngay cả sức lực rửa mặt chải đầu cũng không có, vừa nằm xuống đã ngủ say, chăn cũng không đắp.

Ngày thứ hai lúc đứng dậy, tay chân thậm chí là toàn thân đều đau nhức vô cùng, nhưng nàng không thể vừa mới làm liền xin nghỉ, chỉ phải căng da đầu tiếp tục đi bến tàu.

Tất nhiên, chạng vạng trở về nhà, ngay cả đầu ngón tay cũng không còn sức lực, thân thể cứng đờ nằm trên giường.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy một thời gian, nàng mới dần dần miễn cưỡng thích ứng, ít nhất thân thể cũng đã từ từ có thể quen việc, cũng sẽ không giống như lúc đầu tay chân toàn thân tê mỏi, bây giờ vẫn còn có một chút sức lực.

Mà chút sức lực này, nàng dùng để chạy đến góc tường của Hứa phủ, leo lên tường đợi người bên trong.

Đợi đến khi người ngày đêm mơ tưởng xuất hiện, nàng mới thỏa mãn rời đi.

Thời tiết lạnh dần, mùa đông là thời điểm khó khăn nhất khi làm việc ở bến tàu.

Hàn Ngọc Sanh uống canh gừng ấm áp, rồi nhanh chóng vác bao tải trên vai đi lên thuyền.

Hôm nay, Hàn Ngọc Sanh ở bến tàu nhìn thấy Hứa Chuỗi Ngọc.

Nhưng nàng không hề vui sướng, ngược lại còn cau mày.

Đứng bên cạnh Hứa Chuỗi Ngọc là một nữ nhân, nàng mặc tơ lụa thượng đẳng, cử chỉ lộ ra thân phận bất phàm.

Hàn Ngọc Sanh biết nữ nhân này và Hứa Chuỗi Ngọc chắc chắn có quan hệ nào đó.

Trong đầu của Hàn Ngọc Sanh chỉ có một suy nghĩ.

Nữ nhân này có khi là thê chủ tương lai trong lời đồn của Hứa Chuỗi Ngọc..