Hắn nhớ mang máng là mình muốn đến bến tàu đưa cơm cho Hàn Ngọc Sanh, kết quả đi được nửa đường đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng, kế tiếp như thế nào hắn hoàn toàn không nhớ rõ.
"Thế nào? Còn khó chịu sao? Ta đang nấu thuốc ở phòng bếp, sau khi cơm nước xong thì có thể uống."
Hứa Chuỗi Ngọc định nói gì đó, nghe câu này xong, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại giống như ông cụ non.
"Không muốn uống thuốc!"
Hứa Chuỗi Ngọc kháng cự.
Hàn Ngọc Sanh thấy hắn như vậy, cũng không nói gì, chỉ gắp thức ăn hắn thích bỏ vào trong chén, bưng đến mép giường đút hắn ăn.
"Này không phải..
Là đồ ăn trưa sao?"
Nhìn thấy thức ăn vô cùng quen thuộc trước mắt, nghi hoặc trên mặt hắn càng sâu.
Hàn Ngọc Sanh cũng đang nhìn hắn, dáng vẻ như đang chuẩn bị tính sổ với hắn.
"Hứa Chuỗi Ngọc, hôm nay trước khi đi ta đã nói cái gì? Ngươi có nghe không? Chẳng phải đã nói không cần đến đưa cơm sao? Ngươi không chịu nghe lời đúng không?"
Nàng đã sớm quen với cái tính nói một đằng, nghĩ một nẻo của Hứa Chuỗi Ngọc, chỉ là lúc ấy thấy hắn đồng ý nhanh như vậy, dáng vẻ còn rất thành thật, nàng tạm thời tin tưởng hắn một lần.
Cuối cùng mới biết tính cách của một người không thể có thể dễ dàng thay đổi như vậy.
"Cái kia.." Hứa Chuỗi Ngọc bưng chén, đôi mắt lại liên tục đảo nhanh.
Nhìn đi, lại muốn tìm cớ?
Hàn Ngọc Sanh đỡ trán, đau đầu nói.
"Ngươi bị cảm nắng, phải nghỉ ngơi thật tốt mới được, biết chưa?"
Nói xong, nàng lại giơ tay sờ trán của hắn.
"Ngươi còn cảm thấy khó chịu nữa không?"
Lần này Hứa Chuỗi Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.
"Còn, ăn không nổi."
Hắn chỉ nhìn thức ăn, lại chậm chạp không ăn.
Hàn Ngọc Sanh chỉ có thể lấy lại chén trên tay hắn.
"Ta nấu cháo cho ngươi ăn."
Hứa Chuỗi Ngọc vẫn lắc đầu.
"Không muốn ăn."
Hàn Ngọc Sanh không chiều theo ý hắn, trực tiếp đi đến phòng bếp bưng chén cháo thịt mới vừa nấu đem vào phòng.
"Khó chịu thì nên ăn một chút, nếu không sẽ càng mệt mỏi.
Đạo lý này, chắc ngươi hiểu hơn ta?"
Đối với một người thường xuyên sinh bệnh, chút hiểu biết này vẫn phải có.
Hứa Chuỗi Ngọc thấy dáng vẻ này của nàng, cũng biết mình đã làm Hàn Ngọc Sanh lo lắng, chỉ có thể chịu thua, nhíu mày từ từ ăn cháo.
"Phải ăn hết, biết chưa?"
Nàng kéo ghế lại gần bàn, rồi ngồi trên mép giường, cùng Hứa Chuỗi Ngọc ăn cơm.
"Hôm nay là nhờ phu lang của A Ngũ phát hiện ngươi ngất trên đường, đỡ ngươi về.
Lần sau chưa chắc sẽ may mắn như vậy."
Càng nói, nàng càng nhịn không được tức giận, ngón tay hung hăng chỉ vào trán Hứa Chuỗi Ngọc.
Hứa Chuỗi Ngọc nhăn mày càng sâu.
"Ngươi đừng chỉ ta như vậy, đau quá a.
Vốn dĩ đã khó chịu, ngươi còn trách ta."
Hắn trực tiếp ôm đầu né tránh Hàn Ngọc Sanh, chui vào trong chăn, không muốn nhìn nàng.