Đàn Lang

Chương 17: Tần vương (Thượng)



“Vì sao Tần vương lại quay về?” – Ở bên kia, Hoàn Tương hiếu kỳ hỏi – “Chẳng lẽ ngài ấy không sợ “đến được mà không về được”?”

“Đừng quên là Tần vương còn có binh ở Liêu Đông, quận binh ở Tần cũng không ít đâu.” – Thẩm Xung nói.

Hoàn Tương phản bác – “Binh của Liêu Đông nói cho cùng vẫn là quân của triều đình Còn như đất Tần thì mãi tít tận biên giới phía Tây, vả lại đám binh mã đó còn chẳng nhiều bằng đất Lương và đất Triệu đâu.”

Thẩm Xung lắc đầu – “Binh mã của Tần vương cho dù có ít thế nào thì ngài ấy vẫn là phiên vương. Các phiên vương lớn nhỏ đếm sơ sơ cũng chừng hơn mười vị, có người nào mà trong tay không nuôi binh mã chứ? Nếu như triều đình động vào ngài ấy, vậy thì những người khác sẽ nghĩ như thế nào?”

“Đừng nhiều lời nữa.” – Công tử nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng, ra hiệu cho bọn họ nhìn về phía tiền điện – “Tới rồi.”

Thẩm Xung cùng Hoàn Tương đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy phía bên kia bắt đầu ầm ĩ, tiếng nhạc réo rắt vang lên, nghi trượng ngay ngắn, thể hiện rằng hoàng đế đã đến.

Tân khách ở trong điện các vội vã đứng dậy, nhất loạt tiến lên hành lễ.

Hoàng đế và Hoàng hậu mỗi người một bên, cùng đỡ lấy Thẩm Thái hậu bước vào trong điện, đi theo phía sau là Thái tử và chư vị hoàng tử, cùng một vài vị ăn vận như vương hầu.

Những người này phần lớn tôi đều đã từng gặp qua, người lạ mặt duy nhất chính là người nam tử đang đi bên cạnh Lương vương và Triệu vương.

Lúc nhìn thấy y, tôi hơi có phần kinh ngạc.

Vóc người y cao lớn, thẳng tắp, dáng đi đĩnh đạc, tuy nước da không được trắng trẻo như những vị vương hầu khác nhưng mặt mày anh tuấn. Lúc đứng giữa một đám nam nhân trung niên bụng phệ quả nhiên khác biệt một trời một vực, rất khó mà không chú ý đến y.

“Kia chính là Tần vương.” – Bên tai tôi vang lên một loạt tiếng thì thầm khe khẽ, bàn luận về y.

Nói thật, dáng vẻ của Tần vương có hơi khác so với trong tưởng tượng của tôi. Tôi vốn tưởng y ở tái ngoại nhiều năm, lại lăn lộn trong quân ngũ, cả người phải toát ra sát khí nồng đậm, mặt mũi trang nghiêm. Không ngờ vị phiên vương nổi danh này thoạt nhìn lại có chút hiền hòa, đang nói nói cười cười với Lương vương đứng bên cạnh.

Các vương hầu khác khi mới tới Lạc Dương thường thích ăn vận quá mức phô trương nhưng y thì lại khác hẳn, y phục tương đối được chú trọng, đẹp đẽ quý giá mà không mất đi vẻ văn nhã.

“Mau nhìn Tần vương kìa.” – Thanh Huyền huých huých tay tôi, thấp giọng tán thưởng – “Không ngờ ngài ấy lại tuấn tú như vậy.”

Tôi chăm chú đánh giá mặt mũi Tần vương một lát rồi nói – “Công tử thì không tuấn tú chắc?”

Thanh Huyền lắc đầu – “Cô chỉ biết có mỗi Công tử thôi.”

Sau khi hành lễ, tân khách đều tự giác ngồi vào vị trí của mình.

Hoàng đế năm nay hơn năm mươi tuổi, trên người vận thường phục, vóc người hơi đậm. Ngài nói năng chậm rãi, cử chỉ phong thái hơi có chút già nua. Nghe nói bắt đầu từ năm ngoái đến nay, hoàng đế đã ốm mất mấy bận, sức khỏe không được tốt lắm. Song giờ nhìn lại thì Hoàng đế ngoại trừ việc sắc mặt có phần nhợt nhạt ra, còn lại tinh thần có vẻ không tệ, đương trò chuyện vui vẻ với vị vương hầu ở bên cạnh.

Ngoại trừ Tần vương ra thì còn có một vị tôn thất khác cũng vừa mới nhập kinh.

Dự Chương vương năm nay hơn bốn mươi tuổi, là đường huynh đệ với Hoàng đế. Phụ thân của Dự Chương vương và Tiên đế vốn là huynh đệ ruột, cùng một mẹ đẻ ra, từ nhỏ đã làm cận thị bên cạnh Hoàng đế.

Trong số tông thất thì người mà Hoàng đế thân cận nhất không phải là các huynh đệ ruột như Triệu vương hay Lương vương, mà chính là Dự Chương vương. Có điều vương hậu của Dự Chương vương đau ốm quanh năm, Dự Chương vương vì chăm sóc vương hậu nên vẫn luôn ở lại đất phong, triều đình đã nhiều lần triệu hồi bổ nhiệm song đều bị uyển chuyển khước từ. Nghe nói lần này Hoàng đế phải phái Lương vương thân chinh đến Hội Kê để khuyên nhủ, rốt cuộc bấy giờ Dự Chương vương mới đồng ý, mang theo gia quyến về Lạc Dương.

Hoàng đế vô cùng coi trọng Dự Chương vương. Ngài ấy vừa mới trở về đã được phong làm Trung Hòa Đại tư mã kiêm Đô đốc Dự Châu, quản lý việc quân. Rất nhiều người phỏng đoán là do Hoàng đế thấy thanh thế của họ Tuần ngày một thịnh, sợ cán cân nghiêng lệch, cho nên mới mạnh mẽ đề bạt tôn thất để tiết chế.

Các hoàng tử và công chúa của Hoàng đế đều đã có mặt đầy đủ. Ngoại trừ Thái tử, Bình Nguyên vương và Thành Dương vương ra thì tiêu điểm khiến người ta chú ý nhất chính là Hoàng thái tôn. Hoàng thái tôn năm nay mười một tuổi, ngồi ở bên cạnh Thái tử, dáng vẻ đoan chính, dung mạo rất giống Thái tử phi Tạ thị.

Nam Dương công chúa và Quảng Lăng vương cũng ngồi ở gần đó. Nam Dương công chúa có làn da trắng muốt, mặc dù đường nét còn chưa nảy nở hết nhưng dung mạo thanh tú xinh đẹp, có thể nhìn ra được tương lai ắt là một mỹ nhân. Quảng Lăng vương năm nay mười một tuổi, dáng người gầy gò, mặt mũi có vài phần tương tự như tỷ tỷ, trong buổi tiệc vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Nam Dương công chúa.

Hôm nay có thể xem như là gia yến của hoàng thất, các vị huynh đệ của Hoàng đế cũng như con cái  đều tụ tập đầy đủ, đây là chuyện nhiều năm chưa từng xảy ra.

“Người già rồi, mỗi ngày lại một yếu hơn.” – Thẩm thái hậu ngồi ở trên thượng tọa lẩm bẩm nói – “Lúc Đổng Quý tần còn chưa ngã bệnh, ta thường xuyên nói chuyện cùng bà ấy, nhưng cứ nói ba câu lại không rời được thuốc thang. Hai ngày nay ta vẫn chưa đi thăm được, bà ấy khỏe không?”

Tần vương nói – “Hai ngày nay khỏe hơn nhiều rồi ạ, đã có thể xuống giường đi lại một lát, xin Thái hậu chớ lo lắng.”

Thái hậu gật đầu – “Như vậy thì tốt.”

Hoàng đế thở dài nói – “Hiếm mới có dịp được quây quần như hôm nay, trẫm vốn cũng định sai người tới mời Đồng Quý tần nhưng tiếc là bà vẫn còn đang bệnh, không tiện đi lại.” – Nói xong ngài nhìn về phía Hoàng hậu – “Các món trong tiệc hôm nay, nàng sai ngươi đưa một phần đến cung của Đổng Quý tần, đừng để bà quạnh quẽ.”

Hoàng hậu vội đáp – “Thiếp đã hiểu ạ.”

Mọi người cùng cảm thán một hồi, Hoàng đế lại nói – “Tử viết: Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu. Trẫm lấy hiếu để trị thiên hạ, coi trọng nhất là điển kinh. Tiếc rằng năm xưa loạn lạc, điển kinh bị tiêu hủy thất lạc, nhất là phần Hiếu kinh được khắc trên bia đá của tiền triều, hiện tại chỉ còn lại một mảnh hoang phế, đúng là đáng tiếc vô cùng.”

Hoàng hậu nói – “Bẩm bệ hạ, thiếp nghe nói chuyện này hình như đã có nhiều tiến triển.”

Ánh mắt hoàng đế lộ ra vẻ kinh ngạc – “Ồ?”

Hoàng hậu mỉm cười, nói – “Chẳng lẽ bệ hạ quên rồi ư? Tử Khang hiện đang chủ trì việc tu sửa bia đá Hiếu kinh trong Thái học. Mấy tháng nay, thằng bé triệu tập học sĩ, công tượng, tu sửa cổ tịch, tìm kiếm bản thiếu, nghe nói đã có thu hoạch rất lớn.”

“Hửm?” – Hoàng đế nhìn Hoàng hậu, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Bình Nguyên vương, nói – “Thu hoạch lớn thế nào?”

Bình Nguyên vương đứng dậy thi lễ, cất cao giọng nói – “Bẩm phụ hoàng, nhi thần đã thu thập được ba nghìn năm trăm sáu mươi hai bản cổ tịch, trong đó đã tu sửa được bốn trăm hai mươi mốt bản, toàn bộ đều được quyên tặng cho Thái học.” – Dứt lời, hắn cầm lấy một quyển trúc thư từ trong thay thị tòng, tự mình dâng lên cho Hoàng đế – “Còn đây là Hiếu kinh của thời Tần, là độc bản đương thời, nhi thần đặc biệt hạ lệnh cho kẻ dưới cẩn thận tu sửa, mời phụ hoàng xem qua.”

Hoàng đế nhận lấy quyển trúc thư, mở ra tỉ mỉ xem xét một hồi rồi mới vừa lòng gật đầu.

“Nghe nói con còn chiêu nạp học trò của Thái học vào ở trong phủ để học Hiếu kinh?”

“Đúng ạ. Phụ hoàng lấy hiếu để trị thiên hạ, Hiếu kinh chính là gốc rễ. Học trò Thái học là rường cột xã tắc trông cậy vào, tất nhiên cần phải học tập Hiếu kinh để báo đáp phụ mẫu quân ân.”

Hoàng đế gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng, quay sang nói với Hoàng hậu – “Tử Khang rất giỏi, vô cùng được lòng trẫm.”

Hoàng hậu dịu dàng nói – “Đây đều là nhờ ơn dạy dỗ của bệ hạ.”

Chúng nhân đều nhanh chóng hưởng ứng khen ngợi.

Thái tử ngắm nghía chiếc chén ngọc trong tay, cười lạnh nói – “Ồ!? Ta nói thảo nào đã lâu rồi không gặp Tam đệ, hóa ra là đi làm đại sự.”

Bình Nguyên vương vội nói – “Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, không tính là đại sự gì.”

“Nếu là luận đại sự, thì phải nói đến trận chinh Tây đại thắng Tiên Ti vừa rồi mới đúng.” – Lương vương cười tủm tỉm nói với Hoàng đế – “Vương sư đoạt lại được ải Già Hồ và thành Thạch Yến, đúng là thật đáng chúc mừng.”

Thần sắc Hoàng đế bình thản – “Tướng sĩ phấn chấn, tất nhiên mọi sự đều thuận lợi.”

Tuần Thượng nghe vậy chỉ cười mà không nói, vẻ mặt Tuần Khải ngập tràn vẻ đắc ý.

Lúc này, Dự Chương vương nhìn về phía Tần vương hỏi – “Đã lâu không nghe được tin tức của Liêu Đông, không biết bên đó thế nào rồi? Mặc dù hiện giờ Tây Tiên Ti đã được bình định nhưng Đông Tiên Ti và Bắc Tiên Ti cũng không phải dạng yên phận gì.”

Tần vương nói – “Thốc Phát bộ đã bị tiêu diệt, hiện tại bộ tộc có thanh thế lớn ở Tiên Ti chỉ còn lại Thác Bạt bộ và Mộ Dung bộ. Năm nay mưa gió ở tái ngoại cũng xem như là hòa thuận, đồng cỏ và nguồn nước dồi dào nên không đến mức biên thùy loạn lạc.”

“Giọng nói của Tần vương cũng thật êm tai…” – Thanh Huyền thấp giọng tán thưởng nói.

Tôi không nói năng gì nhưng trong đầu lại hiện lên chuyện của rất nhiều năm về trước.



“… Không bằng không chứng, sao dám cả gan nói lời ma quỷ mê hoặc chúng nhân!” – Vị thiếu niên lạnh lùng nghiêm mặt, phẫn nộ quát lên…



“Biên thùy loạn lạc? Chỉ là lũ man di mọi rợ, có gì mà phải sợ hãi?” – Lúc này, một giọng nói truyền đến, cắt đứt sự hồi tưởng của tôi, nhìn lại hóa ra người vừa lên tiếng là Thái tử.

Y ngồi ở trên cao, khinh miệt cười – “Cái đám phản loạn Tây Tiên Ti kia, lúc trước tất cả mọi người còn truyền khắp là cực kỳ khó đối phó, còn phiền đến Hoàng thúc đích thân bình định. Sau đó phụ hoàng phái Thái tử Thái phó xuất trận, chẳng phải chưa đến hai tháng là tất cả đã phải chịu đền tội, bỏ trốn đó sao? Bá Bình còn đích thân lấy được đầu của Thốc Phát Bàn, mang về kinh sư cáo miếu.”

Lời này vừa nói ra liền được vô số người tán đồng khen phải, Tuần Khải ngồi ở bên dưới vô cùng đắc ý.

“Thái tử quá khen rồi.” – Tuần Thượng mỉm cười khiêm tốn nói – “Công bình định lần này là nhờ trên dưới triều đình cùng hợp lực mà thành, mỗ không dám một mình tranh công.”

Hoàn Tương ngồi cách đó không xa ném một ánh nhìn về phía Công tử, mặt đầy vẻ trào phúng.

Hoàng đế chỉ cười nhạt không nói gì, nâng chén rượu khẽ nhấp một ngụm.

Thế nhưng Thái tử lại hứng trí bừng bừng, quay xuống nói với Tuần Khải – “Bá Bình, ngươi kể lại xem, ngày ấy ngươi đánh vào thành Thạch Yến như thế nào, lại làm sao chém chết được Thốc Phát Bàn?”

Tuần Khải đang định đáp lại thì Tuần Thượng bỗng ho một tiếng, chặn ngang câu chuyện.

“Haizzz, nói chiến sự làm cái gì?” – Thái hậu nhíu mày nói – “Đám thanh niên các ngươi suốt ngày chỉ toàn đánh đánh giết giết, khiến cho bà lão như ta nghe mà hãi hùng.”

“Thái hậu nói đúng lắm. Chiến sự là chuyện lâu dài phức tạp, để sau tiệc lại bàn cũng không muộn.” – Tuần Thượng cười nói, dứt lời nâng chén rượu ở trong tay lên – “Hôm nay là tết Trung Nguyên, lấy hiếu làm đầu, chúng thần còn chưa kịp chúc Thái hậu vạn sự như ý, thân thể an khang.”

Chúng nhân nghe vậy liền cùng nâng chén chúc mừng Thái hậu.

Khuôn mặt Thẩm Thái hậu lộ ra ý cười.

“Đều là tại đám huynh đệ các đệ.” – Đại Trưởng công chúa ngồi ở một bên, quay sang phía Dự Chương vương sẵng giọng nói – “Hiếm hoi lắm mới có một dịp thế này, đã nói là gia yến, nhắc đến chính sự làm gì?”

Dự Chương vương cười nói – “Là lỗi của ta, ta tự phạt.”

Bữa yến tiệc này cũng giống như mọi yến tiệc khác, lễ tiết vừa rườm rà vừa dài dòng.

Hầu như tất cả vương hầu đều dẫn theo con cháu tới, đám hậu bối được xếp ngồi chung một chỗ nom rất có không khí hòa thuận vui vẻ. Trong số đó, người được yêu mến nhất chính là con gái của Dự Chương vương, Ninh Thọ Huyện chúa*.*_Huyện chúa (chữ Hán: 縣主) là một tước hiệu bắt nguồn từ nhà Đông Hán, dành cho các nữ quyến họ hàng trong hoàng thất.Ninh Thọ Huyện chúa là trưởng nữ của Dự Chương vương, tên gọi Hoài Âm, năm nay vừa tròn mười sáu. Dung mạo nàng khá diễm lệ, lại thông minh lanh lợi, mồm miệng khéo léo, dỗ cho Thẩm Thái hậu và người xung quanh cười không ngớt miệng.

“Chẳng trách mà Dự Chương vương lúc nào cũng mặt mày tươi cười, trong nhà có bảo bối như thế này thì làm sao mà âu sầu không vui được?” – Đại Trưởng công chúa cười nói.

Thẩm Thái hậu cũng cười, hỏi Dự Chương vương – “Ta cũng lâu rồi không còn hỏi đến chuyện tông thất, không biết Hoài  Âm hứa gả cho ai rồi?”. Đam Mỹ Cổ Đại

Dự Chương vương nói – “Bẩm, chuyện này còn chưa quyết định ạ.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Tại sao còn chưa định?” – Thái hậu hỏi.

Dự Chương vương nói – “Mẫu thân con bé bệnh đã lâu, thân thể suy nhược, Hoài Âm muốn được ở lại trong nhà phụng dưỡng thêm một thời gian nữa.Thần cũng chẳng có cách nào, hễ có người tới ngỏ lời chỉ đành từ chốt tất cả.”

Thẩm Thái hậu gật đầu, lộ ra vẻ trìu mến, nói với Đại Trưởng công chúa – “Nói vậy, cũng là một đứa trẻ hiếu thuận.”

Đại Trưởng công chúa gật đầu – “Đúng vậy.”

Thẩm Thái hậu hạ lệnh ban thưởng, cha con Dự Chương vương cùng hành lễ tạ ơn.

Chúng nhân ở trên điện đều đang thưởng nhạc, tán gẫu, cười nói vô cùng náo nhiệt.

Tôi đứng sau lưng Công tử, ánh mắt liếc về phía Thẩm Xung. Hôm nay chàng đội thanh ngọc quan, trên người vận y bào đồng màu, quả thực vô cùng tuấn tú. Tiếc là ở đây có nhiều cung nhân hầu hạ, chàng lại theo Thẩm Diên ngồi ở phía đối diện, cả buổi tôi đều không có cơ hội nói với chàng câu nào.

Công tử dùng bữa, nhưng ánh mắt chỉ mải nhìn chằm chằm phía trên.

“Nghê Sinh.” – Lúc tiệc chuẩn bị tàn, hắn gọi tôi lại gần, thì thầm nói – “Nàng đi nghe ngóng xem, sau yến tiệc Tần vương đi về hướng nào?”

Tôi hỏi ngược lại – “Hỏi rồi thì thế nào?”

Thần sắc Công tử có vẻ hưng phấn – “Ta muốn gặp Tần vương.”

Lại nữa… Trong lòng tôi chỉ biết thở dài, đoán ngay được là hắn sẽ có suy nghĩ như vậy.