Đàn Lang

Chương 20: Chuyện cũ (Hạ)



Tôi không nhịn được bật cười.

“Chẳng lẽ điện hạ đang giễu cợt nô tỳ?” – Tôi nói – “Nô tỳ chưa từng đến núi Hội Kê, mà theo như lời điện hạ vừa nói, lúc điện hạ gặp vị tiên sinh kia chính là vào bảy năm trước. Điện hạ quả thực khẳng định được tiểu đồng kia có diện mạo giống nô tỳ ư?”

Lúc tôi nói những lời này, giọng điệu cực kỳ đường hoàng chính chính.

Bởi vì mỗi lần tổ phụ dùng danh hiệu Toàn Cơ tiên sinh để xuất hiện trước mặt chúng nhân đều tự cải trang thành dáng vẻ khác. Ông để tóc trắng râu dài, vận áo lông hạc trắng, phong thái tựa như tiên nhân. Còn tôi cũng bị ông bắt cải trang thành tiên đồng, mặt thoa phấn, vẽ môi đỏ mày ngài, diện mạo đó, tôi dám cam đoan ngay cả chính tôi cũng không nhận ra được.

Thần sắc Tần vương không đổi, nói – “Vốn dĩ ta cũng không dám chắc nhưng viên ngọc châu ở trên cổ ngươi thì lại giống hệt như tiểu đồng kia.”

Tôi ngẩn người, theo bản năng đưa tay lên sờ cổ nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Tần vương lại gượng gạo dừng lại.

Ngừng một lúc, cả bốn phía an tĩnh đến mức đáng sợ, giường như gió cũng đang giằng co.

Tôi đè nén sự sôi trào trong lòng, nói – “Không ngờ điện hạ lại hiểu biết nhiều như vậy, nô tỳ thực sợ hãi. Song tất cả những điều điện hạ vừa nói chẳng qua chỉ là trùng hợp. Nô tỳ quả thực xuất thân từ Vân thị, nhưng vị Toàn Cơ tiên sinh mà điện hạ nhắc đến thì nô tỳ chưa bao giờ nghe qua, không biết là người nào.”

“Ồ?” – Tần vương nghe tôi nói vậy, mày khẽ nhướng lên, lại tựa như đã đoán được từ trước, không hề tỏ ra kinh ngạc.

Thật ra lúc nói những lời này, đáy lòng tôi có chút lưỡng lự. Người trước mặt tôi kia suy cho cùng là Tần vương, xét về tác phong quá khứ, chắc chắn chẳng phải loại người tốt lành gì. Nếu như y quyết tâm định làm gì tôi thì chỉ e… Tôi âm thầm nhìn lướt qua bốn phía, tìm một hướng thoát thân dễ nhất. Lúc vừa mới tới, tôi cũng đã cẩn thận quan sát qua đình viện các chốn cùng đường đi lối lại để phòng ngừa vạn nhất.

Tần vương không hề tỏ ra giận dữ, cười một tiếng nói – “Cô là người luôn yêu trọng nhân tài, cũng coi Toàn Cơ tiên sinh như ân nhân. Hôm nay muốn gặp ngươi, ngoại trừ để kể về chuyện cũ thì cũng có ý muốn giúp ngươi.”

Tôi kinh ngạc – “Giúp nô tỳ chuyện gì?”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn thoát khỏi nô tịch, sống cuộc sống trước kia hay sao?”

Tôi sửng sốt.

Tần vương nói – “Vân Nghê Sinh, nếu như ngươi chịu vào dưới trướng ta, chẳng những không phải chịu làm nô mà ta còn có thể đem toàn bộ điền sản của Vân thị trả lại cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

Tôi cho là mình nghe lầm, ngây ngốc nhìn y.

Tần vương cũng nhìn tôi, dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với phản ứng này của tôi, khóe miệng hơi cong, hiện lên chút đắc ý.

“Ý tốt của điện hạ, nô tỳ vô cùng cảm kích.” – Tôi hít sâu một hơi, cực kỳ tiếc nuối nói – “Nhưng nô tỳ là người thấp hèn, quả thực không có phúc hưởng.”

Vẻ mặt Tần vương sững lại.

“Ngươi không muốn sao?” – Y kinh ngạc

Tôi nói – “Những chuyện điện hạ vừa nói đều không có can hệ gì với nô tỳ, nếu như nô tỳ bằng lòng thì chẳng phải là khi quân phạm thượng hay sao?”

Tần vương ra chiều nghiền ngẫm – “Dù thế, coi như ngươi và Toàn Cơ tiên sinh không có can hệ gì với nhau thì cô cũng vẫn muốn nhận ngươi về, ngươi nghĩ sao?”

Tôi nói – “Được điện hạ nâng đỡ như vậy, từ chối thì bất kính. Nhưng nô tỳ thật hổ thẹn, thứ cho không thể vâng lời.”

“Vì sao?”

Tôi ngượng ngùng, xấu hổ trả lời – “Năm đó nô tỳ gặp nạn, là Công tử thu nhận nô tỳ, cho cơm ăn áo mặc. Lòng nô tỳ ái mộ công tử, rễ tình sớm đã bén sâu trong tim, hận không thể lấy thân báo đáp, lấy mạng gắn bó, chỉ nguyện đời này được bầu bạn bên cạnh người, cho dù làm thân trâu ngựa cũng không từ. Nô tỳ là người thấp kém, chỉ có duy nhất một ước nguyện này, mong điện hạ thành toàn.”

Tần vương – “… …”

“Nói như vậy, là ngươi kiên quyết không đồng ý?”

Tôi chớp chớp mắt – “Nô tỳ sống là người của Công tử, chết là ma của Công tử.”

Tần vương nhìn tôi chằm chằm, vẻ mặt khó bề tưởng tượng.

Y còn đang muốn nói thêm thì bỗng nhiên, một tên nội thị vội vã từ phía hành lang đi tới, bước đến trước mặt Tần vương, sau khi hành lễ xong liền tiến đến rỉ tai y.

Tần vương nghe xong, thần sắc liền hơi ngưng trệ một lát, rồi lại nhìn về phía tôi.

Ánh mắt kia của y không rõ hàm ý, sáng quắc bức người, rồi lại tựa như nghi hoặc không thôi.

“Ta biết rồi, đi đi” – Y nói với nội thị

Nội thị thối lui.

Bốn phía lại khôi phục lại sự yên tĩnh, thần sắc của Tần vương trở lại như thường. Y cười một tiếng, vừa như cảm thán lại vừa như tự giễu.

“Hôm nay đúng là trùng hợp, cô vừa mới nghe được một chuyện thú vị, thiết nghĩ hẳn ngươi cũng khá cảm thấy hứng thú.”

Tôi nói – “Nô tỳ xin được rửa tai lắng nghe.”

“Vào thời điểm trước khi ta và ngươi nói chuyện ở đây thì có hạc trắng đậu xuống lộ đài trên ải Lăng Tiêu, hót vang ba tiếng sau đó để lại một cái túi gấm rồi bay đi.” – Tần vương nhìn tôi, nói – “Ngươi đoán xem? Trong túi gấm kia có một quyển sách lụa, bên trên đề một câu sấm.”
Chuyện Toàn Cơ tiên sinh trở về rất nhanh đã truyền đi khắp Lạc Dương.

Lúc tôi quay về viện, vừa bước vào cửa đã đụng ngay phải Công tử cũng mới luyện tập cung kiếm trở về.

“Nghê Sinh.” – Hắn đi tới, thần sắc hưng phấn, vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói – “Nàng đã nghe nói chưa? Toàn Cơ tiên sinh hiện thế rồi!”

Tôi nhìn công tử – “Ồ? Vậy sao?”

Công tử đi ra sau tấm bình phong, vừa thay y phục vừa nói – “Có điều lần này ngài ấy không lộ mặt mà chỉ để lại lời sấm ở trong túi gấm.” – Dứt lời, hắn liền sai Thanh Huyền – “Thanh Huyền, đem lời sấm kia đọc lại một lần nữa.”

Thanh Huyền dạ một tiếng, đem một tờ giấy giũ ra, đọc lên  

“Từ đức bất cô tất hữu lân,

Mẫn hiếu chi khế do tương nhân.

Kỳ bố lý lư thành phương hàn,

Bi phong tồi liễu sương y đình.

Mật lâm hàm dư thụ tồn hương,

Viễn phong ẩn bán quy đầu vân.

Thùy tri hà hán thiển thả thanh,

Triển chuyển tư phục vọng minh tinh.”
**_Dịch nghĩa: (Lời editor: Thơ thẩn chắc trúng nghĩa được 60-70%, đọc để hiểu sương sương thôi=))) "Không phụ ơn từ đức tất có tương trợ, Bia từ hiếu được khắc nên cũng vì lẽ đó. Cờ vải nơi cổng thành bay thẳng trong rét lạnh, Gió rít thổi tan hạt sương nơi đầu đình. Trong rừng rậm giấu cây lớn còn lưu hương, Đỉnh núi xa lấp nửa trong mây mù. Ai biết sông ngân cạn mà trong, Trằn trọc nhung nhớ trông về sao sáng."Công tử chỉ khoác độc một chiếc áo lót mỏng đi ra từ sau tấm bình phòng, hỏi tôi – “Nàng thấy thế nào?”

Trước cổ và ngực hắn vừa mới dùng khăn ướt để lau, da thịt vẫn còn ẩm ướt, ửng đỏ vì hơi nóng, cả phòng tràn ngập mùi cỏ lan thoảng thoảng.

Tôi nói – “Bài thơ này viết tối nghĩa khó hiểu, không rõ là ý gì.”

Thanh Huyền nói – “Theo tiểu nhân thấy là bởi vì triều đình cấm tuyệt sấm vĩ, mà Toàn Cơ tiên sinh này có lẽ cũng là người sợ phiền toái, lần này ngay cả lộ mặt cũng không dám nên hạ sấm cũng không dám viết sao để người nhìn đọc được là hiểu ngay.”

Giọng điệu của công tử vẫn hứng thú bừng bừng – “Nghê Sinh, nàng cẩn thận nghiên cứu cặn kẽ lại xem, nếu như thu hoạch được điều gì thì nói lại với ta.”

Tôi gật đầu, lấy áo khoác từ trên giá xuống khoác lên cho hắn.

“Mà sao nàng đi lâu thế?” – Hắn chợt nhớ đến chuyện tôi đến phủ Tần vương liền hỏi.

Tôi đáp – “Đường đến đó vừa lầy lội lại nhiều người nên ta phải đi vòng một vòng lớn.”

“Quyển tranh chữ đó đã đưa đến tận nơi chưa?”

“Đưa đến rồi.”

“Tần vương nói thế nào?”

“Tần vương vô cùng yêu thích, bảo ta cảm tạ công tử. Còn nói đợi ngày khác rảnh rỗi sẽ mời công tử đến phủ để cùng thưởng thức.” – Tôi nói dối

Công tử lộ ra vẻ hài lòng.

Tôi khép lại vạt áo cho hắn, đáy lòng thở dài một tiếng.

Chuyện ngày hôm nay, đều là những chuyện không ngờ tới.

Lời sấm kia đến thật kịp lúc, hiển nhiên là quấy nhiễu Tần vương tới hồ đồ, cũng khiến cho hứng thú của y dành cho tôi nhạt đi không ít. Lúc tôi đòi cáo từ, y cũng chẳng nhiều lời, chỉ khoát tay cho đi.

Trên đường trở về phủ Hoàn, tôi đi mải miết hồi lâu mà vẫn cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng.

Những lời Tần vương vừa nói cứ một mực lặp đi lặp lại bên tai.

Nói thật lòng, lúc đó tôi vô cùng khiếp sợ.

Chuyện quá khứ của Vân thị, Tần vương nói đều chính xác. Sau khi Vân Triều bị chém, Vân thị suy vi, đến thời của tổ phụ thì người trong tộc đã vô cùng thưa thớt, con cháu nghiên cứu gia học của tổ tiên lại càng ít ỏi hơn. Tuy tổ phụ học hành thành tài nhưng ông lấy sử làm gương, cho rằng tất cả tai họa của Vân thị trong quá khứ đều bắt nguồn từ cái gọi là gia học kia. Bởi vậy, ông không bắt chước tổ tiên, lấy chuyện mưu sĩ phụ tá cho kẻ khác làm chỗ đứng mà chuyển hướng sang nghiên cứu sấm vĩ. Nhưng dù là như vậy thì tổ phụ vẫn luôn thận trọng trong hành sự. Ông không chỉ chưa từng để cho người khác biết được tên họ thật sự mà ngay cả dung mạo thật cũng luôn cẩn thận che giấu, phương pháp cải trang chưa từng để lộ sơ sẩy.

Theo như lời tổ phụ nói thì ngay cả phụ thân tôi cũng không biết được ông chính là Toàn Cơ tiên sinh.

Tôi từng hỏi ông vì sao. Tổ phụ cười khổ nói, ông cũng từng muốn đưa phụ thân của tôi theo con đường này, coi như là kế thừa sự nghiệp nhưng phụ thân tôi tính tình quá đôn hậu, không phải là một hạt giống tốt. Ông đã cân nhắc rất lâu nhưng cuối cùng cũng chặt đứt niệm tưởng. Vì để tránh gây thêm rắc rối nên ngay cả chuyện của mình, ông cũng dứt khoát không nói ra.

Quả như lời ông nói, phụ mẫu tôi đều đã qua đời từ lâu nhưng tôi vẫn mang máng nhớ được phụ thân từng nói với tôi, tổ phụ vẫn luôn làm ăn buôn bán ở bên ngoài, là một thương nhân. Sau đó, tổ phụ quay trở về Hoài Nam định cư, người trong vùng chỉ biết ông là một lão đầu quái gở buôn bán ở bên ngoài đã nhiều năm, sau khi giàu có liền hồi hương dưỡng lão, cho tới nay cũng không một ai rõ được chuyện quá khứ.

Cũng chính bởi nguyên do ấy nên tôi mới cho rằng bí mật này sẽ được giữ kín cho đến tận thiên hoang địa lão.

Vào lần đầu tiên nhìn thấy Tần vương thì tôi đã nhận ra y là ai, nhưng tôi lại ỷ vào thuật cải trang của mình, vả lại chuyện xảy ra đã nhiều năm, có lẽ y sẽ chẳng nhận ra tôi.

Không ngờ, kẻ này giống như nghiệp chướng, nhận ra viên ngọc châu của tôi, lại như chó săn lần theo mùi của con mồi, từng bước dồn ép, gần như điều tra rõ toàn bộ lai lịch của tôi.

Đương nhiên, sau cơn khiếp sợ, tôi rất nhanh phục hồi lại tinh thần. Y cứ việc suy đoán của y, tổ phụ đã qua đời từ lâu, tôi thà chết cũng không nhận, y có thể làm gì được tôi nào.

Nhưng điều khiến tôi để tâm nhất lại chính là điều kiện mà y nói ra.

Tần vương đích xác là một kẻ khôn khéo, một đòn đánh trúng chỗ hiểm.

Nói thật, tôi thực sự rối rắm một hồi.

Nhưng tôi cũng hiểu, tất cả những cái gọi là lợi ích trên đời đều phải trao đổi mới có được. Ví dụ như tôi hầu hạ công tử, chính là để tương lai được ung dung tự tại, vì vậy tôi mới tận tâm tận lực, thuận theo lấy lòng. Mà Tần vương, vừa một mặt chuộc thân cho tôi, một mặt lại cho tôi tiền tài gia sản, cho dù y nói được làm được, vậy thì cái giá phải trả là gì?

Hoàng đế phòng bị Tần vương không phải là hoàn toàn không có đạo lý, y cũng chẳng phải là dạng người an phận thủ thường, giao dịch cùng y chẳng khác nào bảo hổ lột da.

Nói một cách khác, coi như y đại từ đại bi, để tôi ở dưới trướng, mỗi ngày chỉ cần bưng trà rót nước thì tôi cũng không bằng lòng. Tôi muốn chuộc lại thân cùng điền sản chính là vì muốn có thể giống như ngày trước, tự do tự tại sống qua ngày, chứ tuyệt đối không phải là để nhảy từ một cái lồng này sang một cái lồng khác.

Sau khi nghĩ thông suốt được điều này, cả người tôi nhẹ nhõm hơn nhiều, tâm tình cũng thả lỏng hơn.

Tần vương là phiên vương cao quý, tôi chẳng qua chỉ là một tiểu tỳ, y nhất định sẽ không hạ mình đến dây dưa làm phiền, cũng sẽ không cường thế bắt phủ Hoàn phải đưa người. Vả lại Tần vường ắt sẽ không ở lại Lạc Dương quá lâu, nói không chừng chỉ mấy ngày nữa sẽ rời đi, một lần đi là mấy năm trời, có lẽ tôi sẽ không bao giờ phải gặp lại y nữa.

“…Thùy tri hà hán thiển thả thanh, triển chuyển tư phục vọng minh tinh” – Vào lúc tôi đang thần người ra, Công tử nhớ tới hai câu thơ trong bài sấm, quay đầu hỏi tôi – “Nghê Sinh, ta luôn cảm thấy hai câu cuối này tựa như có ẩn ý gì đó. Nàng nói xem, hai từ “minh tinh” là đang thầm ám chỉ người nào?”

Tôi nói – “Công tử nói có lý, nhưng nhất thời ta không nghĩ được ra.”

Công tử gật đầu, tiếp tục suy nghĩ.

Lời này của tôi đương nhiên là gạt hắn.

Cái loại văn phạm đến chó cũng không ngửi nổi kia, tôi liếc mắt một cái là nhận ra.

Tôi nhìn sắc trời bên ngoài, còn chưa đến chính ngọ, lúc này ra ngoài một chuyến chắc vẫn còn kịp.