Đánh Cắp Tình Yêu

Chương 39



ơi ở của nhà họ Phương là một khu biệt thự nằm ở vùng ngoại ô thành phố S. Đó là một tòa biệt thự cổ kính, cấu trúc khá khác biệt so với các khu biệt thự ngày nay. Biệt thự được xây dựa theo thế núi, giữa các tòa nhà đều có một vườn cây nhỏ, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào chốn ẩn dật nhàn nhã. Đợi cửa lớn mở ra, Phương Khiêm lái xe vào rồi chạy thêm một đoạn ngắn nữa. Giản Tình dù đang rất căng thẳng nhưng vẫn bị thu hút bởi các loại hoa cỏ hiếm thấy, đa dạng nơi đây.

Giản Tình nhìn hoa cả mắt, quay sang Phương Khiêm tán thưởng: “Hoa cỏ ở đây thật thú vị, khuôn hình của bồn cảnh trông rất lạ mắt”.

Phương Khiêm mỉm cười khoan khoái, âu yếm nhìn cô, “Em mà nói với ba anh mấy lời này, chắc chắn ông sẽ rất vui”.

Giản Tình tiêu hóa hết lời nói của anh, bèn kinh ngạc hỏi: “Tất cả chỗ này đều do ba anh trồng?”.

“Hầu như là thế”. Phương Khiêm gật đầu, “Từ sau khi ba giao công ty cho anh, ngày nào cũng đắm chìm trong cây cối hoa cỏ”.

“Thật là lợi hại!”. Người có kiên nhẫn chăm sóc cả một vườn cây lớn thế này, chắc không phải là người khó sống cùng. Giản Tình tự an ủi mình. Cô từng nghe đồng nghiệp nhắc tới tổng giám đốc trước đây, nghe chừng có vẻ là người hòa nhã, dễ gần. Tuy không thể thiếu được các mánh khóe, thủ đoạn của kẻ kinh doanh, nhưng điềm đạm hơn so với tổng giám đốc đương nhiệm.

Nghĩ đến đây, Giản Tình lại không kìm được lén liếc nhìn anh. Người đàn ông này trước mặt cô luôn mềm mại như nước, cô rất ít khi thấy anh tức giận. Nhưng ở trong mắt người khác, thật ra anh là người khó sống chung. Bởi thân phận của Phương Khiêm, người khác luôn nhìn anh với vẻ kính sợ. Hơn nữa tác phong xử lý công việc của anh luôn dứt khoát, quyết liệt khiến cho người ngoài không dám tiếp cận anh.

Bởi vậy anh chăm sóc cô chu đáo như thế cũng là có nguyên do của nó. Cô là bạn gái của anh, nên cách anh quan tâm tới cô khác hẳn với những người bình thường. Cô quan tâm đến anh, săn sóc anh, đồng thời anh cũng yêu thương cô, lo lắng cho cô.

Biết rõ điều này, khóe miệng cô bất giác cong lên thành một nụ cười. Anh lập tức hỏi: “Em cười cái gì?”.

Giản Tình nhìn thấy ngôi nhà ba tầng thấp thoáng đằng trước, khẽ nói với anh: “Khiêm, có anh ở bên cạnh, em chẳng còn sợ gì nữa”.

Thấy cô bất chợt nói vậy, Phương Khiêm rất vừa lòng mỉm cười, trả lời chắc nịch: “Đương nhiên rồi”. Chỉ cần là người con gái anh yêu thương, anh sẽ dang rộng đôi cánh che chở cho cô ấy cả đời.

Xe Phương Khiêm dừng lại ở khoảng đất trống trước căn nhà, Giản Tình mở cửa xuống xe, một cơn gió đêm mang theo hơi thở của vườn cây vờn qua da mặt cô, làm cô khẽ rùng mình.

Một thanh niên trẻ tuổi đi đến, gọi một câu “cậu chủ” rồi nhận lấy chìa khóa xe từ tay Phương Khiêm, chạy đi. Giản Tình đứng sững người, không ngờ cảnh tượng hay được chiếu trên TV nay lại diễn ra ngay trước mặt cô, khiến não bộ cô không kịp thích ứng.

Cô dè dặt hỏi: “Có nhiều người đang làm việc ở nhà anh à?”.

Thấy cô tò mò, Phương Khiêm chỉ mỉm cười, chìa tay ra để cô khoác lấy, rồi vừa đi vào nhà vừa giải thích: “Ừm, có một ít. Người vừa nãy là lái xe, còn có người phụ trách phòng bếp, người phụ trách sân vườn, người phụ trách vệ sinh. Những người này đều do dì Tề quản lý. Dì Tề chính là người lần trước đưa quần áo sang cho em. Bình thường bà ấy có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực ra rất tốt bụng, chăm sóc mọi người trong nhà chu đáo lắm”.

Nghe giọng nói trầm ấm, êm tai của anh giải thích cho cô, Giản Tình như được ngâm mình trong hũ mật, thật ngọt ngào làm sao!

Cho dù ở công ty hay ở nhà, anh luôn là người chiếm ưu thế, hiếm khi mở miệng giải thích chuyện gì với người khác. Vậy mà giờ anh lại giới thiệu tỉ mỉ chuyện trong nhà cho cô, chứng tỏ vị trí của cô trong lòng anh không giống người thường.

“Anh, sao giờ này mới đến?”. Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc lễ phục màu trắng chạy ra từ bên trong, nở nụ cười rạng rỡ ngọt ngào.

Giản Tình vừa nhìn thấy cô bé đã có cảm tình, hơn nữa lại cảm giác cô gái này trông rất quen, mình đã gặp ở đâu nhỉ? Tuy nhiên ngay lúc này cô không thể nhớ ra.

Phương Khiêm thấy cô, cũng mỉm cười trìu mến, quay đầu giới thiệu với Giản Tình, “Đây là em gái anh, Phương Linh”.

“Chúng ta đã từng gặp nhau, lần trước em đi theo dì Tề đến đưa quần áo cho chị”. Phương Linh cười tươi tắn, bộ dáng trông rất nghịch ngợm, đáng yêu.

Nghe cô bé nhắc, Giản Tình cũng nhớ ra, bèn gật đầu, “Chào em, chị là Giản Tình”.

“Anh em nói chị là chị dâu tốt của em”. Phương Linh thân mật nắm tay Giản Tình, “Chị dâu xinh quá, em mà là con trai chắc chắn sẽ giành lấy chị từ tay anh em”.

“Được rồi, đi vào nói sau”. Thấy em gái càng nói càng loạn, Phương Khiêm lập tức kéo Giản Tình vào bên trong, quay đầu lại hỏi Phương Linh, “Bên trong có nhiều người không?”.

Phương Linh bĩu môi, “Phương phu nhân tổ chức tiệc mà thiếu người đến dự chắc? Em phải đi ra ngoài lánh nạn đây này”. Con gái nhà giàu như cô đương nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của vũ hội, bao nhiêu đàn ông chưa vợ sẽ bám riết lấy cô. Mà Phương Linh thì vô cùng ngán ngẩm điều này.

Giản Tình nghe cuộc đối thoại của anh em bọn họ, thắc mắc hỏi Phương Khiêm: “Tiệc?”.

Phương Khiêm nhận ra sự lo lắng của cô, bèn mỉm cười, “Bạn bè nhà anh rất nhiều, sau lễ mừng năm mới mẹ anh đều tổ chức tiệc để mọi người tụ họp”.

Chẳng trách bọn họ muốn cô mặc lễ phục nghiêm chỉnh, hóa ra là muốn cô dự tiệc. Nhưng mà mẹ Phương Khiêm bảo cô tới nơi này ra mắt là muốn thử thách cô? Toàn những người xa lạ, chẳng biết cô có thể đối phó được không.

Vừa nghĩ đến đây, cô đã nghe thấy Phương Khiêm nói với Phương Linh: “Lát nữa nếu anh bị giữ lại, em phải đi theo Tiểu Tình đấy, hiểu chưa?”.

“Đương nhiên rồi”. Rõ ràng Phương Linh đứng cùng một chiến tuyến với họ.

Nghe Phương Khiêm dặn dò Phương Linh, Giản Tình lại cảm thấy bất an. Cô lo người nhà anh không thích cô, lo mình sẽ lúng túng trong bữa tiệc. Tóm lại việc sắp bước vào ngôi nhà này là một hành động mạo hiểm với cô.

Không ngờ nhà Phương Khiêm lại tráng lệ đến vậy. Nội thất bên trong được trang trí theo phong cách châu Âu, đậm chất quý phái. Quan sát một lượt từ trên xuống dưới, từng góc nhỏ, từng dạng bài trí đều rất hoàn hảo. Tóm lại, cách bố trí của nhà Phương Khiêm rất phù hợp với một câu – “xa hoa lộng lẫy”.

Bước vào đại sảnh, có một nhóm dăm ba người tụ lại uống rượu tán phét, trò chuyện khá vui vẻ. Thấy Phương Khiêm xuất hiện, họ đều xông tới ngay lập tức, bất kể là già hay trẻ đều tranh nhau để được nói chuyện với anh.

Khi có người hỏi cô gái bên cạnh anh là ai, Phương Khiêm sẽ rộng rãi nói cho họ biết cô là vợ chưa cưới của anh. Nếu không có ai hỏi, anh cũng chẳng hé miệng.

Giản Tình khoác chặt tay anh, môi nở nụ cười nhợt nhạt. Cô còn hồi hộp hơn cả tưởng tượng.

Vóc dáng của Phương Linh tương tự Giản Tình, cô nhóc đi bên cạnh Giản Tình, thỉnh thoảng trả lời giúp cô. Cô nhóc có vẻ rất thích người chị dâu xinh đẹp này.

“Những người đó đều không quan trọng, không đáng để anh em giới thiệu chị với họ”. Có lẽ nhận ra sự thắc mắc của Giản Tình, Phương Linh ghé vào tai cô giải thích.

Giản Tình cảm kích mỉm cười với cô nhóc. Cô em chồng tương lai này càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Thì thầm to nhỏ với Phương Linh xong, Giản Tình nghếch mắt lên, nhìn thấy dì Tề mà cô từng gặp một lần đứng ở phía trước. Bà mặc bộ quần áo nghiêm chỉnh, khuôn mặt không có biểu hiện gì. Lúc bà nhìn thấy Phương Khiêm và Giản Tình xuất hiện, bèn chào mọi người rồi đi đến, “Cậu chủ, mời theo tôi đến phòng khách, ông bà chủ đang đợi hai người”.

Phương Khiêm khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Giản Tình, đáp lời: “Đi thôi”.

Giản Tình đi theo bọn họ qua một dãy hành lang vào phòng khách. Khi nhìn thấy cặp vợ chồng ngồi trên sofa, tim cô đập loạn lên. Ba mẹ Phương Khiêm chẳng hề giống với tưởng tượng của cô, đặc biệt là ba anh. Ông dựa vào ghế sofa, tay kẹp một điếu xì gà, thấy hai người đi vào thì mỉm cười hiền từ.

Còn mẹ Phương Khiêm thì có vẻ nghiêm túc hơn ba anh. Mặt mũi Phương Khiêm giống mẹ nhiều hơn, vẻ mặt lạnh như băng không hé nửa lời lại càng giống nữa. Có lẽ bình thường ở công ty cũng nhìn quen vẻ mặt này của anh, nên giờ cô không thấy sợ hãi lắm.

Mẹ Phương Khiêm là một phụ nữ đẹp. Cuộc sống an nhàn, có nhiều thời gian chăm chút nhan sắc, nên cho dù tuổi bà chỉ tầm tuổi mẹ cô, nhưng nhìn lại trẻ hơn khá nhiều.

Bộ sườn xám xanh biếc càng tôn thêm làn da nõn nà của bà, trông bà giống như một ngôi sao trên TV, đẹp đẽ quý phái, khí chất phi phàm, khiến người ta không thể dời mắt. Giản Tình nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của mẹ Phương Khiêm, trong lòng cảm thán không thôi. Người phụ nữ này, không biết khi còn trẻ thì xinh đẹp đến mức nào.

Phương Khiêm không để cô suy nghĩ miên man nữa, bèn đưa cô vào trong phòng khách, cất tiếng giới thiệu, “Ba mẹ, đây là Giản Tình – vợ chưa cưới của con”.

“Cháu chào hai bác”. Giản tình dịu dàng chào hỏi hai người.

Mẹ Phương Khiêm nghe thấy ba chữ “vợ chưa cưới”, nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng, “Còn chưa cử hành lễ đính hôn, sao đã gọi là vợ chưa cưới?”.

Bác Phương cầm tách trà lên nhấp một ngụm, thấy vợ tỏ thái độ như vậy thì cũng gật đầu, “Lễ đính hôn đương nhiên phải làm rồi, hơn nữa còn phải tổ chức thật long trọng”.

Mẹ Phương Khiêm trừng mắt lườm ông, nói tiếp: “Cho dù các con đã tổ chức ở đâu, mẹ cũng sẽ không thừa nhận. Nhà họ Phương có nhiều bạn bè tốt như vậy, mẹ tin chắc các con cũng không quên thứ tự lễ nghi”.

Giản Tình cảm thấy mẹ Phương Khiêm không phải là người khó gần, nhưng mỗi khi bà mở miệng nói chuyện đều khiến người ta có cảm giác bức bách. Giản Tình cúi gằm mặt, đầu sắp chạm ngực đến nơi.

Phương Khiêm thấy mẹ nói vậy, nhíu mày, đưa Giản Tình đến bên sofa, bảo cô ngồi xuống, còn ngầm dùng ánh mắt cổ vũ cô, như thể muốn nói tất cả hãy giao cho anh xử lý.

“Tuy rằng lúc trước đã làm lễ đính hôn rồi, nhưng chúng con vẫn muốn cử hành lại ở thành phố S. Nếu mẹ không có ý kiến gì, con sẽ bảo dì Tề bắt tay vào chuẩn bị”.

“Ý kiến của mẹ thế nào, con có thèm nghe không?”. Bà hừ lạnh, ánh mắt quét về phía Giản Tình, ngang nhiên quan sát cô.

Phương Khiêm không dao động trước giọng điệu cứng rắn của mẹ, ngược lại anh còn tươi cười đáp: “Chuyện hôn nhân đại sự đương nhiên là phải hỏi ý kiến của ba mẹ, nhưng người con muốn chung sống cả đời thì vẫn phải do con tự quyết định.”

“Được rồi, hai mẹ con có cần vừa gặp mặt đã đấu khẩu chan chát thế không. Hai người không mệt nhưng tôi thấy phiền lắm”. Ba Phương Khiêm nhìn tình hình càng lúc càng căng, bèn lên tiếng ngăn lại, rồi quay sang cười với Giản Tình, “Tiểu tình đừng quá để ý, hai mẹ con nó luôn không vừa mắt nhau. Lần nào gặp cũng tranh luận ầm ĩ. Để cháu chê cười rồi”.

Nghe bác Phương nói, Giản Tình lập tức lắc đầu.

Bác Phương thấy hai người không mở miệng nữa mới quay sang hỏi chuyện Giản Tình. Lúc này Giản Tình mới nhận ra, ở nhà Phương Khiêm, bác Phương có vẻ như hòa nhã nhất, hiền lành nhất, nhưng thực ra là người có uy quyền nhất. Ngay cả mẹ Phương Khiêm bị ông quát cũng phải im lặng, không hé nửa lời, tuy vậy ánh mắt vẫn không vui nhìn Giản Tình.

“Vậy là nhà cháu cũng có bốn người?”. Bác Phương hỏi xong chuyện công việc, bèn hỏi sang gia đình cô. Giọng điệu của ông rất nhẹ nhàng, thoải mái, có cảm giác như đang tâm sự với bạn bè thân thiết, bởi vậy Giản Tình không thấy gò bó nữa, nói chuyện tự nhiên hơn.

“Dạ vâng, cháu ra ngoài làm việc, em trai đi học Đại học, trong nhà chỉ còn ba mẹ cháu thôi”.

“Nghe Tiểu Khiêm nói phong cảnh quê cháu rất đẹp, có thời gian bác cũng muốn tới thăm một lần”.

“Chỉ cần bác có thời gian, nhà cháu lúc nào cũng hoan nghênh hai bác tới chơi.”

“Nơi đó có chỗ câu cá không? Bác thích nhất thứ này”. Bác Phương hứng thú hỏi.

“Có ạ, ở đó có ao, có hồ, là nơi câu cá rất được”. Nghe bác Phương nhắc đến việc này, Giản Tình chợt nhớ tới ba mình. Chỉ cần thời tiết đẹp, ba cô sẽ đi câu cá cả buổi sáng, không thì là cả buổi chiều, “Ba cháu cũng rất thích câu cá.”

Bác Phương nghe cô đáp vậy, cười cởi mở, gật đầu: “Thế thì bác phải sắp xếp thời gian đến chơi thôi”.

Mẹ Phương Khiêm không lên tiếng, chỉ ngồi một bên nhìn chằm chằm. Thỉnh thoảng Giản Tình lại liếc nhìn bà, tuy hơi sợ, nhưng cô phát hiện ra một điểm rất hữu dụng. Mẹ Phương Khiêm hiển nhiên là không thích cô lắm, nhưng nguyên do là vì cô khiến hai mẹ con bà đấu khẩu, chứ không phải ghét cô. Hiểu được điều này, Giản Tình không còn lo việc bà không thích cô nữa, dù sao còn nhiều thời gian để cô thể hiện, bồi đắp tình cảm. Chỉ cần được ở bên Phương Khiêm, dù khó khăn đến mấy, cô cũng sẽ vượt qua bằng được.

“Mình à, người thì cũng gặp rồi, mình ra ngoài tiếp khách đi chứ”. Mẹ Phương Khiêm nhắc chồng.

Bác Phương nhìn vợ, đáp: “Bà với Tiểu Khiêm ra ngoài trước đi, tôi ở lại tâm sự với Tiểu Tình đã”.

Tất cả mọi người đều rất nhanh trí, nghe thấy ba Phương Khiêm nói thế thì hiểu được ông muốn một mình tâm sự với Giản Tình. Giản Tình tưởng mẹ anh nghe vậy sẽ phản đối, nào ngờ bà chỉ liếc bác Phương một cái, rồi dẫn đầu đi ra ngoài.

Phương Khiêm hiểu rõ ba mình, anh tin ông sẽ không làm khó dễ bạn gái anh, bởi vậy anh chỉ ghé vào tai Giản Tình nói khẽ: “Anh sẽ nhanh trở lại”. Rồi đi với Phương Linh ra ngoài.

Giản Tình thấy hơi bất an, bác Phương giữ một mình cô lại trò chuyện, chắc chắn là có việc gì nghiêm túc muốn nói với cô. Vì không biết ông muốn nói gì nên cô thấy lo lắng không thôi, sự thoải mái nãy giờ cũng biến mất.

“Nghe nói cháu với Tiểu Khiêm sống cùng nhau đã lâu?”. Bác Phương phá vỡ sự im lặng, hỏi trước.

“Được hai năm rồi ạ”.

Nghe cô trả lời vậy, ông gật đầu, “Vậy chắc cháu cũng rất hiểu Tiểu Khiêm. Nó là đứa hiếu thắng, chỉ cần là chuyện nó muốn, nó sẽ kiên trì làm đến cùng”.

“Anh ấy quả thực rất hiếu thắng”. Nói đến người yêu mình, khóe miệng Giản Tình tự nhiên cong lên, vẻ mặt ngọt ngào, đương nhiên không lừa được người cáo già như ba Phương Khiêm.

“Nói ra thì hơi thiệt thòi cho cháu, thật ra lúc đầu khi nghe nó nói về cháu, hai bác đều không đồng ý. Phương thị là một tập đoàn lớn, hai bác đều cho rằng là người đứng đầu Phương thị thì phải có tư chất lãnh đạo của vị tướng cầm quân, bởi vậy hai bác cũng hy vọng người phụ nữ đứng sau Tiểu Khiêm là một người mạnh mẽ, ít nhất khi nó gặp khó khăn thì có thể giúp đỡ nó”. Ông nói tới đây, ngừng lại một lát rồi mới tiếp, “Hai bác từng đến gặp cháu, thấy cháu là một cô gái dịu dàng. Nhưng chính sự dịu dàng này làm hai bác không vừa lòng, bởi cháu và con dâu lý tưởng của hai bác khác nhau quá”.

Giản Tình chăm chú nghe từng lời của ông, thấy ông bảo không hài lòng với sự dịu dàng của mình thì cảm thấy bất lực. Cô luôn cho rằng mình là người phụ nữ kiên cường, chỉ khi đứng trước Phương Khiêm mới trở nên dịu dàng, thùy mị. Không ngờ hôm nay, chính điều này lại trở thành lý do họ không vừa lòng với cô.

Bác Phương hiểu được tâm sự của cô, nhưng ông không an ủi mà nói tiếp: “Cháu biết không? Vì cháu mà thằng con ngoan ngoãn của bác lần đầu tiên cãi lại ba mẹ. Nó nói nó có đủ năng lực quản lý tốt Phương thị, cũng có đủ năng lực chăm sóc cháu. Nếu hai bác không đồng ý cho nó yêu cháu, thì nó cũng sẽ bỏ mặc Phương thị”.

Nói tới đây, bác Phương lại cười ha hả: “Cháu cũng thấy bất ngờ đúng không? Đứa trầm lặng như nó mà cũng nói ra được những lời vô trách nhiệm đến vậy. Nhưng tuy lời dọa dẫm của nó rất ấu trĩ, hai bác cũng đã chấp nhận rồi”.

Giản Tình tưởng tượng ra bộ dáng bùng phát của Phương Khiêm, miệng méo xệch. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt bác Phương, nói chắc nịch: “Thưa bác, xin hãy cho cháu thời gian, cháu nhất định sẽ làm hai bác tin rằng anh ấy chọn cháu không hề sai”.

Trong chốc lát, cả hai đều im lặng.

Ba Phương Khiêm tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm, lăn lộn nhiều trên thương trường nên có thể nói đã luyện thành mình đồng da thép. Nhưng cô gái trước mặt này lại làm trái tim sắt đá của ông tan chảy. Không phải vì lời hứa của cô, không phải vì sự kiên cường của cô, mà vì đôi mắt trắng trong, thuần khiết của cô.