Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 36



Edit: Yêu tà
Beta:

     Trình Dập thấy bốn chữ "Tất cả đều tốt"  cô gửi tới, vừa tức lại vừa bất đắc dĩ  thở dài một tiếng.

     Rõ ràng có chuyện, nhưng lại không chịu nói cho mình biết, tiếp tục cự tuyệt anh cách xa ngàn dặm, đây là quyết tâm muốn phân rõ giới hạn với anh sao?

     Trình Dập thật muốn tiêu sái chút, triệt để quên cô, đáng tiếc anh không làm được.

     Cuối cùng bất lực trả lời lại: Vậy thì đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.

     Dù sao hai ngày nữa anh sẽ đến đoàn làm phim, có chuyện gì anh đều có thể bảo vệ cô.

     Giản Ninh thấy anh nhắn qua hai chữ, nhớ anh nhớ muốn chết.

     Đột nhiên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Giản Ninh yếu ớt hỏi: "Ai đó?"

     Không ai trả lời, tiếng gõ cửa lại vang lần hai.

     Giản Ninh nghi ngờ đi tới cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài xem, thế nhưng ngoài cửa không có ai. Cô có phần sợ hãi, nghĩ thầm rằng chắc sẽ không gặp phải ma đâu nhỉ?

     Cẩn thận mở cửa ra, chỉ thấy dưới đất có một cái túi ni lông. Cô cầm túi ni lông lên, mở ra mở thấy, bên trong là thuốc hạ sốt, miếng dán hạ sốt, trà gừng hòa tan.

     Trong lòng cô cảm thấy ấm áp, lập tức nhìn hai bên xung quanh một chút, nghĩ thầm rằng sẽ là ai chứ?

     Ngày hôm sau lúc quay phim, Giản Ninh đã hạ sốt, nhưng cảm cúm lại không đỡ, cả người cô đều rơi vào trạng thái "Hấp hối", tại trường quay đều là mạnh mẽ nâng tinh thần.

     Lư Hoài thấy cô như vậy, có chút ghét bỏ nói: "Cô như vậy thì quay phim thế nào đây?" Anh ta liền vẫy tay với Tiểu Ôn, "Lại đây, cô chuyển tất cả cảnh quay Giản Ninh phải quay hôm nay đều đổi thành Tào Mẫn Nghi đi."

     Tào Mẫn Nghi cười đến ánh mắt đều đã híp thành một đường nhỏ, "Cảm ơn đạo diễn!"

     Giản Ninh vừa nghe, mở to mắt.

     Lư Hoài khoát tay, "Đừng nhìn tôi như vậy, hôm nay coi như tôi cho cô nghỉ, quay về khách sạn nghỉ ngơi đi."

     Mặc dù Giản Ninh bất mãn với hành vi của Lư Hoài, nhưng thẳng thắn mà nói, quả thật hiện tại cô có chút chịu không được rồi. Sau khi quay về khách sạn, cô uống thuốc xong, mơ màng ngủ một ngày.

     Ngày thứ ba là ngày quan trọng, và phải là Giản Ninh, không thể thay đổi được.

     Khó có khi Lư Hoài đến trường quay sớm, Phó Đạo Diễn hỏi: "Nếu như hôm nay Giản Ninh lại vẫn ốm thì làm sao bây giờ?"

     Lư Hoài không đau không ngứa nói: "Vậy thì để cho cô ta cố gắng chịu đựng. Làm diễn viên mà một chút tinh thần chuyên nghiệp ấy cũng không có sao?"

     Tiểu Ôn ở bên cạnh nghe, trong lòng cực kì đau lòng cho Giản Ninh.

     May mà hôm nay Giản Ninh đã tốt hơn nhiều, mặc dù vẫn còn cực kỳ suy yếu, nhưng không đến mức không thể chống đỡ được.

     Cảnh quay hôm nay là cảnh nữ nhân hư hỏng xinh đẹp vào cung thụ phong (nhận sắc phong), từ cửa cung đi đến đại điện, trên đường nhìn thấy tướng quân, diễn một màn tâm tình hết sức phức tạp.

     Trang phục của Giản Ninh cực kỳ lộng lẫy, sau khi mặc cổ trang nặng trĩu đè trên người, trên đầu là tóc giả cùng vật phẩm trang sức cũng có vẻ nặng ngàn cân. Khoảng cách từ cửa cung đến đại điện không gần,cô kéo thân thể sinh bệnh lại nặng nề, lần lượt đi qua đi lại.

     Sau khi thực hiện cảnh quay xa này mấy chục lần, Lư Hoài đều đã có chút bất mãn, cũng không phải bởi vì hắn cố ý làm khó Giản Ninh, mà do trạng thái của Giản Ninh không tốt, thật sự phát huy không tốt.

     Tào Mẫn Nghi ở bên tai Lư Hoài nhẹ giọng nói: "Nếu không nghỉ ngơi một chút đi."

     Lư Hoài cũng không phải người thích ngược đãi, thấy Giản Ninh đứng đều đã lung lay sắp ngã, liền nói với mọi người nghỉ ngơi nửa giờ.

     Giản Ninh trở lại trên ghế tựa ngồi một lúc, uống chút nước, cảm giác tốt hơn nhiều rồi.

     Lúc nghỉ ngơi, cô vẫn cố ý hỏi trợ lý cùng Trần Mỹ Quyên một lần: "Khuya hôm qua có phải hai người đưa cho tôi cái túi ni lông kia hay không?"

     Trợ lý cùng Trần Mỹ Quyên đều nói không phải, Giản Ninh tự hỏi không biết người đó là ai?

     Quay lại cảnh này một lần nữa, Giản Ninh đứng ở cửa cung, vỗ vỗ mặt, để nâng tinh thần cho chính mình chút, cố gắng một lần là qua!

     Thư ký tại trường quay hô một tiếng "Bắt đầu", dáng vẻ của cô nghiêm trang đi từ cửa cung đi về phía đại điện.

     Đi đến vị trí chính giữa, phải quay vẻ mặt phức tạp của cô khi nhìn thấy tướng quân.

     Cô lấy tốt cảm xúc, quay đầu nhìn về phương xa. Nơi xa có một bóng lưng quen thuộc, khiến trong lòng cô thấy kinh ngạc. Cô gần như không thể tin được những gì nhìn thấy trước mắt, ngẩng đầu lên muốn nhìn rõ ràng hơn chút, sau khi nhìn thấy rõ người tới thật sự là Trình Dập, hô hấp của cô đều trở nên rối loạn. Bước chân của cô chậm dần, ánh mắt cực kì tham luyến, hận không thể lập tức bổ nhào vào trong lòng anh. Thế nhưng bọn họ đã chia tay, cô đã không còn tư cách làm như vậy rồi. Nghĩ tới bây giờ còn đang quay phim, cô buộc chính mình quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước...

     Lư Hoài: "Quá tuyệt vời!"

     Tào Mẫn Nghi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Giản Ninh trong màn ảnh nhỏ, không khống chế nổi mà vỗ tay. Phục, cô ấy thật sự phục!

     Giản Ninh sửng sốt một phen, nghĩ thầm rằng chính mình đã thất thần, vậy mà lại vẫn qua?

     Thông qua cảnh quay này, Lư Hoài triệt để loại bỏ những suy nghĩ loạn thất bát tao (lộn xộn, lung tung) đối với Giản Ninh, anh ta thực sự bắt đầu cảm thấy Giản Ninh là một diễn viên tốt đáng được trân trọng.

     Giản Ninh lại vẫn đang trong trạng thái không tìm được phương hướng, đi đến trước màn ảnh nhỏ, xem đoạn phát lại.

     Lư Hoài ở bên cạnh cười nói: "Cảnh này cô diễn xuất quá tốt, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía tướng quân kia, rõ ràng thời gian chỉ có vài giây, vậy mà biểu hiện ra mười mấy loại cảm xúc, làm cho người ta lập tức đã bị dẫn vào bên trong rồi."

     Giản Ninh vừa thấy, thật sự đúng vậy!

     Loại tâm tình khi cô nhìn thấy Trình Dập kia, cùng cốt phim vừa vặn ăn khớp...

     Nghĩ đến Trình Dập, cô liền không hiểu được mà bắt đầu khẩn trương, xoay người nhìn lại chung quanh, thấy Trình Dập đang mỉm cười đi về phía mình.

     Trình Dập ngày càng tới gần, tim Giản Ninh cũng đập càng lúc càng nhanh.

     Cô suy nghĩ: Trình Dập là tới đây tìm mình sao?

     Nghĩ tới khả năng này, chợt trong lòng cô liền cảm thấy xúc động. Anh luôn luôn xuất hiện vào lúc chính mình cần anh nhất, nghĩ tới đây, cô liền không tự giác nước mắt rưng rưng nhìn anh.

     Trình Dập bước nhanh tới trước mặt nàng, cô mỉm cười, chuẩn bị cũng đi về phía anh, nhưng không đợi cô cất bước, có người liền giành trước một bước.

     Lư Hoài còn cách năm thước, liền vươn hai tay ra, đầy nhiệt tình muốn bắt tay với Trình Dập.

     Giản Ninh ngẩn ra, nghĩ thầm rằng sao Lư Hoài lại kích động như vậy? Trình Dập cũng không phải bạn trai cũ của anh ta.

     Sau đó, cô liền nghe thấy hai vị đạo diễn chào hỏi xã giao với nhau - -

     Lư Hoài: "Hôm nay đạo diễn Trình tới đoàn làm phim của chúng tôi, thật sự là vẻ vang cho đoàn kịch chúng tôi!"

     Trình Dập: "Đâu có đâu có. Nghe đại danh của đạo diễn Lư đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt."

     Giản Ninh há hốc mồm.

     Lư Hoài: "Ngày hôm qua nhận được tin có thể sáng nay anh tới, tôi liền tới đây chờ từ sáng sớm, chính là chờ anh."

     Trình Dập: "Thực xấu hổ, tôi tự mình lái xe qua đây, nơi này thật đúng là khó tìm, bản đồ chỉ đường lại chỉ lầm đường, cho nên mất chút thời gian."

     Lư Hoài: "Không có việc gì không có việc gì, khó có cơ hội có thể bàn luận với anh về điện ảnh, đợi bao lâu đều đã đáng!"

     Trình Dập: "Quấy rầy anh rồi."

     Giản Ninh nghĩ nghĩ, hóa ra không phải tới tìm cô nha, hừ!

     Cô liền quay đầu đi.

     Trình Dập nhìn theo bóng lưng Giản Ninh, hơi cong khóe môi ..., sau đó nói với Lư Hoài: "Anh đừng nóng vội, chờ anh có thời gian rảnh chúng ta lại tán gẫu."

     Giản Ninh thay trang phục xong, vừa mới ngồi lên xe bảo mẫu, Trình Dập liền lên theo, đóng cửa xe lại.

     Trình Dập ngồi xuống bên cạnh cô, Giản Ninh đang tức giận nên dịch ra một chút. Trình Dập thấy cô cực kỳ tiều tụy, "Em bị ốm sao?"

     Giản Ninh xoa xoa cái mũi hơi tắc của mình, "Bị cảm mà thôi."

     Vừa nói dứt câu, một bàn tay to ấm áp phủ lên trên trán của cô. Nhiệt độ quen thuộc truyền đến, người nhớ đã lâu nay gần trong gang tấc, lông mi của Giản Ninh đều đã run rẩy.

     Trình Dập thấy tay không thể đo được nhiệt độ, vì thế đè lại gáy của cô, trực tiếp áp trán mình lên trán cô.

     Khoảng cách gần như vậy, liền giống như muốn hôn môi. Giản Ninh sợ chính mình ý loạn tình mê, sẽ nhắm lại hai mắt để cho anh hôn, vội vàng đẩy anh ra, lại đứng lên, cuống quýt hỏi: "Anh anh anh anh... không phải anh đến tìm  đạo diễn Lư nói chuyện về điện ảnh à?"

     Trình Dập cho rằng cô đang bài xích mình đụng chạm, trong lòng cực kì mất mác.

     "Hiện tại anh ta không rảnh."

     Giản Ninh "A..." một tiếng, cô cảm thấy bất mãn đối với đáp án này, lại cảm thấy ý nghĩ của mình rất đáng ghét.

     Buổi chiều Giản Ninh còn có cảnh quay, Trình Dập thấy cô không được khỏe, liền để cho cô ngủ một lát.

     Sau khi ra khỏi xe bảo mẫu, anh hỏi trợ lý cùng Trần Mỹ Quyên về bệnh tình và những chuyện đã xảy ra với Giản Ninh. Sau khi Trình Dập nghe xong liền nhíu mày, sau đó liền đi tới nơi đang quay phim...

     Lúc này ở trường quay đang quay cảnh nam chính treo mình trong không trung.

     Cảnh này nam chính phải treo người trong không trung một bên vừa tranh luận vừa đánh nhau, Lư Hoài đang nói chuyện với nam chính Trịnh Thần về cảnh quay. Cách nghĩ của Trịnh Thần cùng đạo diễn bất đồng, khi hai người đang tranh luận không ngừng, Trình Dập đi tới bên cạnh bọn họ, đã nghe được một lúc.

     Lư Hoài khách khí cười nói: "Đạo diễn Trình, anh cảm thấy thế nào?"

     Trịnh Thần là một fan của Trình Dập, khi anh ta vừa thấy Trình Dập đến, hai mắt liền phát sáng, bây giờ lại càng nhìn không dời mắt chờ mong ý kiến từ Trình Dập.

     Trình Dập ngẩng đầu nhìn nơi treo người cao mấy chục mét, "Tôi cảm thấy ý tưởng của đạo diễn Lư rất hay. Tuy Trịnh Thần là diễn viên được đào tạo chuyên nghiệp, nhưng kinh nghiệm thực chiến thì không có nhiều, tôi thấy để đạt được cảnh quay có hiệu quả lý tưởng, cần thiết đạo diễn Lư nên treo mình trong không trung làm mẫu cho Trịnh Thần là nên diễn như thế nào."

     Trình Dập nói cái gì, Trịnh Thần đều cảm thấy đúng, gật đầu thật mạnh giống như đi nện móng vậy (bình thường móng nhà phải nèn chặt nện móng cũng phải mạnh), lại nhìn về phía Lư Hoài, chờ đạo diễn Lư làm mẫu cho chính mình.

     Treo mình trong không trung là chuyện đặc biệt khó chịu, đặc biệt đối với đàn ông.

     Rõ ràng Lư Hoài cực kỳ khó xử, không hề nghĩ muốn treo lơ lửng, nhưng lại cảm thấy xấu hổ nếu như mình lười không làm trước vị đạo diễn trong nghề vốn đã cao hơn mình này, sẽ rất mất mặt.

     Trình Dập cũng rất chờ mong nhìn anh ta.

     Cuối cùng Lư Hoài cắn răng một cái, nghĩ thầm rằng treo liền treo đi! Không thể mất mặt trước Trình Dập được!

     Anh ta vốn đã béo, dây treo mắc kẹt ở dưới đũng quần của anh ta, ghìm chặt dưới háng (raw là khố giống quần underwear đó nên mình để háng). Máy móc đưa anh ta đến giữa không trung, để anh ta thực hiện một loạt các động tác một cách bất lịch sự, cứ thế trong mùa thu mà toàn thân lại nóng đến ra mồ hôi.

     Anh ta thở hồng hộc hướng xuống phía dưới hét lên: "Trịnh Thần, nhìn hiểu chưa?"

     Trong khi Lư Hoài đang treo mình giữa không trung, Trình Dập nói cho Trịnh Thần về cảnh diễn, sau khi nói xong, trong đầu Trịnh Thần  liền giống như hồ dán, anh ta nhìn Lư Hoài ở giữa không trung, thành thật lắc đầu.

     Lư Hoài thực sự muốn mắng người!

     Nhưng Trịnh Thần là Quan Nhị Đại, anh ta không thể trêu vào, đành phải làm mẫu lại một lần nữa.

     Cứ như vậy bay đi bay lại trong không trung, cho tới khi Lư Hoài bàn tử (mập mạp)  hạ xuống đất, đã qua một tiếng rưỡi.

     Trình Dập dẫn đầu nhiệt liệt vỗ tay, "Đạo diễn Lư thật sự quá chuyên nghiệp rồi ! Đạo diễn tốt quá!"

     Mọi người chung quanh đều vỗ tay theo Trình Dập, cùng nhau phụ họa: "Đạo diễn tốt... Đạo diễn tốt..."

     Lư Hoài trong tình trạng kiệt sức giống như kiều hoa , nghĩ thầm rằng mình sẽ không bao giờ muốn làm đạo diễn tốt nữa!

     Sau khi quay về khách sạn, Lư Hoài cởi quần áo, Tào Mẫn Nghi hoảng sợ hét lên một tiếng.

     Lư Hoài trợn trừng mắt, "Giả bộ ngây thơ cái gì thế, cũng không phải chưa từng thấy qua."

     Tào Mẫn Nghi vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy bắp đùi của Lư Hoài giống như người bệnh nhìn thấy đài sen, "Không phải... Lư đạo, anh... anh chỗ đó đều tím cả rồi." (bản raw là thanh: xanh nhưng nghĩ đến bị dây treo thít vậy thìa mình tự sửa tím)

     Lư Hoài cúi đầu nhìn xuống... Bị cái bụng chắn mất tầm nhìn.

     Rồi đi đến toilet soi gương, nhưng vừa thấy, chính mình đều đau lòng cho bản thân rồi. Chỉ thấy bắp đùi đâu chỉ là tím, đều đã biến thành màu đen rồi...

     Đau quá!