Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 39: Lấy thân báo đáp



Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Beta:

“Một mình sao nghiên cứu cách diễn được, không bằng anh phụ em cùng nhau nghiên cứu cảnh nóng này nhé?”

Giản Ninh không hiểu nhìn anh, “Cảnh giường chiếu còn có thể cùng nhau nghiên cứu? Thật sao…”

“Nè, em nghĩ cái gì vậy.” Trình Dập cầm kịch, đi đến bên cạnh cô, chỉ cho cô, “Kịch bản viết em bị hoàng đế phong phi, nhưng lại nhớ mãi không quên tướng quân, vì thế mới quyến rũ tướng quân, nhưng tướng quân thà chết chứ không chịu khuất phục. Đoạn này chủ yếu là xem em thể hiện thế nào, Trịnh Thần chỉ cần làm Liễu Hạ Huệ là được. Nhưng em phải chuẩn bị như thế nào diễn ra sao?”

(*) Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả cô chống lại cám dỗ về sắc dục.

Một phụ nữ vô gia cư đã tìm nơi trú ẩn trong một đêm đông lạnh. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô ấy có thể chết vì lạnh, nên ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp chặt cơ thể của cô vào mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn.
Nhờ điều này, ông được xem là một nam tử hán chính trực, và có một câu tục ngữ về ông: Tọa hoài bất loạn (ngồi mà trong lòng vẫn không loạn).

Giản Ninh vẻ mặt “Anh nhìn mà xem” rồi chỉ vào tình tiết trong kịch bản cho Trình Dập xem, “Kịch bản đã viết rõ, em phải giả vờ say sau đó ngồi lên đùi tướng quân.”

“Sau đó thì?” Trình Dập tiếp tục hỏi.

“Sau đó không phải…” Giản Ninh khoanh hai tay lại, thể hiện một chút, tỏ vẻ sau đó chính là cảnh giường chiếu rồi.

Trình Dập hừ nhẹ một tiếng, lắc đầu, “Em tưởng đàn ông đều không kiên định như vậy à, em chỉ cần ngồi trên đùi một chút đã ăn em?”

Giản Ninh nhíu mày, hẳn là đang xem cô nên “dê” nam chính thế nào… Nhưng mà kịch bản chỉ viết như vậy thôi mà.

Trình Dập biểu cảm nghiêm túc, “Cảnh này em diễn không tốt, hình tượng của nam chính sẽ sụp đổ ngay, nam chính một khi bị hủy, bộ phim này dù có hay cũng đã bị huỷ một nửa.”

Giản Ninh cảm thấy anh đang nói quá nhưng vẫn cảm thấy có chút đạo lý.

Trình Dập thấy vẻ mặt cô có chút dao động, lại tiếp tục quăng mồi, “Em nghĩ kĩ đi, tướng quân kiên định như vậy, làm gì có chuyện em vừa ngồi lên đùi hắn, hắn đã dao động ngay. Những chi tiết trong đó, chắc chắn phải cân nhắc kĩ càng.”

Giản Ninh rốt cuộc cũng bị anh thuyết phục, cô cúi đầu nghĩ nghĩ, phương diện này cô không có kinh nghiệm, cảm thấy nếu chỉ gợi cảm chưa chắc có thể chọc người, quả thật có Trình Dập dạy thì mới có thể một vốn bốn lời.

Cô đoạt kịch bản trong tay Trình Dập, ôm vào trong ngực, chỉ chỉ sofa, "Anh ngồi đó đi, chúng ta bắt đầu luôn."

Trình Dập nghe lời ngồi xuống, trong lòng lại suy nghĩ cô nhóc này dễ lừa thật, sau này không thể cho cô rơi vào trong tay đạo diễn khác…

Giản Ninh nhìn lại lời thoại, đặt kịch bản sang bên, lẳng lơ bước đến, mang theo vài phần say rượu, chậm rãi ngồi vào trong ngực Trình Dập.

Trình Dập nghĩ thầm, đãi ngộ này, trước kia rất ít có. Anh định thuận thế ôm cô, nhưng dù sao cũng đang đối diễn nên anh nhịn.

Giản Ninh mặc váy ngủ tơ tằm màu da người, chất liệu mềm mại dán sát lên người.

Trình Dập thấy váy ngủ cô lộ ra đường cong lả lướt, từ đôi chân dài đến nơi phập phồng trước ngực cuối cùng là đón nhận ánh mắt của cô.

“Ngươi say.” Trình Dập nhớ rõ lời thoại.

Đầu ngón tay Giản Ninh nhẹ nhàng đặt trên môi anh, ánh mắt ngả say mê ly, nhoẻn miệng cười, “Nào có.”

Trình Dập mặt không có biểu cảm gì, ánh mắt kiên định, giống như Giản Ninh không có chút hấp dẫn nào với anh.

Giản Ninh nhấp môi, quyết định muốn “Dùng sức một ít”. Đầu ngón tay cô từ trên môi anh chậm rãi dời xuống, mềm mại nhẹ nhàng từ cằm đi đến trái cổ, chậm rãi vẽ vòng trên trái cổ anh.

Trình Dập bị cô làm cho ngứa ngáy, trực tiếp ngứa tới trong lòng, lại lan ra toàn thân. Anh vì che giấu việc mình bị cô trêu chọc dễ như trở bàn tay, nhíu mày, lộ ra chút biểu cảm không kiên nhẫn.

Biểu cảm bị Giản Ninh nghĩ thành hành động của mình rất khó hiểu.

Cô cũng nhíu mày nghĩ nghĩ, chẳng lẽ làm như vậy thật sự không được? Vậy cô nên làm gì bây giờ…

Cô cắn cắn môi, nhìn mép váy của mình, rồi lại dựa vào cách ăn mặc của Trình Dập lộ ra hình dáng cơ ngực, nghĩ thầm phải bất chấp giá nào!

Giản Ninh thay đổi tư thế, trực tiếp mặt đối mặt, ngồi trên người Trình Dập, thân thể hai người càng thêm dính sát, Trình Dập hít sâu một hơi, đè sự xao động lại.

Giản Ninh cũng nuốt một ngụm nước miếng, miễn bàn cô có bao nhiêu lo lắng, tư thế này làm làn váy tung lên, cô kẹp hai | chân | giữa làn váy, giọng nói run rẩy đọc lời thoại: “Tướng quân, ta không có say, không bằng đôi ta cùng nhau uống một ly đi.”

Tiếp theo cô cầm lấy ly trà trên bàn, uống một hơi cạn sạch rồi nâng cằm Trình Dập, hôn lên.

Trình Dập còn nhớ rõ mình đang giúp cô đối diễn, miễn cưỡng vẫn duy trì lý trí không ôm cô hôn trả. Kỹ thuật hôn của Giản Ninh không tốt, Trình Dập lại không phối hợp, một ít nước trà từ khóe miệng cô chậm rãi chảy ra, chảy vào ngực, tơ tằm mỏng nhẹ trở nên trong suốt hơn.

Giản Ninh cảm thấy mình hôn không tốt, rót thêm ly trà, chuẩn bị thử lại một lần, tranh thủ lúc này đút hết cho Trình Dập đừng rơi giọt nào.

Cô không chú ý tới trước ngực mình thay đổi thế nào, nhưng Trình Dập thấy, một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy.

Khi Giản Ninh hôn lại lần nữa, một tay Trình Dập ôm eo cô, một tay đè gáy cô.

Hai người môi lưỡi triền miên, có Trình Dập phối hợp, lần “đút rượu” này của Giản Ninh cuối cùng cũng thành công. Cô nghĩ thầm đến lúc đó cảnh này cứ diễn như vậy! Kế đó cô cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Trình Dập dưới chân mình.

Sau khi hôn xong, khóe miệng Giản Ninh cong lên, lộ ra nụ cười thắng lợi, nghĩ thầm xem như cô đã thành công rồi!

Không ngờ mày Trình Dập lại càng nhăn hơn, đẩy ra Giản Ninh, dường như đang chạy trối chết rời khỏi phòng cô.

Trình Dập chạy về phòng mình, dựa trên cửa, thở hổn hển, cúi đầu nhìn lều trại của mình. Nghĩ thầm mình ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tưởng đâu sẽ ghẹo được Giản Ninh, kết quả hiện tại lại đang ngược bản thân mình…

**

Ngày hôm sau lúc đóng phim, chân trước Giản Ninh vừa tới, chân sau Trình Dập đã đến ngồi bên cạnh cô.

Nhưng mà đã trải cảnh “đối diện” tối hôm qua, khi Giản Ninh đối mặt với Trình Dập thì nhiều hơn một phần tự tin của người thắng cuộc, mà Trình Dập lại càng lo lắng hơn Giản Ninh.

Tuyệt đối không thể để cô quay cảnh giường chiếu với người khác!!!

Lư Hoài vẫn chưa tỏ thái độ chính thức, có muốn sửa theo ý của anh hay không, lỡ đâu Lư Hoài không chịu thì anh sẽ liên hệ thẳng với mấy nhà đầu tư "Giang sơn mỹ nhân", trao đổi điều kiện với họ để họ tạo áp lực cho Lư Hoài. Nhưng sự tình trước mắt vẫn chưa đến mức đó cho nên anh vẫn phải yên lặng quan sát hành động giữa Tào Mẫn Nghi và Lư Hoài.

Ngoài miệng Giản Ninh muốn duy trì quan hệ lí trí với Trình Dập, nhưng trên thực tế cô cũng giống Trình Dập, suy nghĩ đều đặt lên người đối phương.

Mấy ngày nay Trình Dập luôn nhìn Tào Mẫn Nghi, lúc đầu cô còn tưởng là trùng hợp, sau lại phát hiện anh nhìn rất nhiều, cô còn tự nhủ là anh đang quan sát Tào Mẫn Nghi cùng Lư Hoài quay phim như thế nào, cuối cùng trong lòng ngày càng khó chịu, cô thật sự nhịn không được, cau mày hỏi anh, “Anh đang nhìn gì đó!”

“Không nhìn gì cả.” Trình Dập ngạc nhiên vì sao cô lại có phản ứng lớn như vậy.

Giản Ninh mím môi, chỉ có thể nuốt cục tức xuống, hiện tại cô không có tư cách quản anh quá nhiều.

Trình Dập nghĩ lại phản ứng của cô, kề sát vào cô thấp giọng hỏi: “Ghen tị?”

Giản Ninh ngẩn ra, quay đầu đi, đưa cái ót cho Trình Dập, lập tức phủ nhận, “Làm gì có!”

“À…” Trình Dập giọng điệu lười biếng, “Không phải thì tốt, anh đây tiếp tục nhìn.”

Giản Ninh khó thể tưởng tượng được mà quay lại đầu, rõ ràng cảm giác được là anh đang cố ý chọc giận mình, nhưng cô không bình tĩnh được, bóp nhẹ lên vai anh một cái, “Anh cứ nhìn tự nhiên! Coi cho đủ đi! Mắt anh mọc trên người người ta em cũng kệ! Hông có liên quan gì tới em hết!”

Trình Dập nhịn không được bật cười, một tay ôm lấy vai cô, dịu dàng nâng niu dỗ dành “Được rồi được rồi, anh không nhìn người khác, anh chỉ nhìn em, mắt anh chỉ mọc trên người người ta em được không.”

Giản Ninh đẩy anh, “Tránh ra!”

Trình Dập cũng không tức giận, tiếp tục dỗ dành cô, như thể dùng thế nào cũng không mất kiên nhẫn.

Trái lại Lư Hoài cùng Tào Mẫn Nghi bên kia……

Tào Mẫn Nghi đóng vai bạch nguyệt quang vừa mới quay xong cảnh bị ngã ngựa, cứ động tác nguy hiểm là có thế thân, nhưng cô nàng muốn tự mình cưỡi ngựa quay. Sau khi quay xong cảnh này, đã thấy kiệt sức, Tào Mẫn Nghi trở lại ghế của mình vẫn chưa nghỉ ngơi, mà lấy một bình giữ ấm ra, đi tới bên người Lư Hoài.

“Đạo diễn Lư, anh quay phim vất vả, đây là cháo tổ yến em tự tay nấu cho anh, anh nếm thử xem?”

Lư Hoài vừa lòng nhận lấy, sau khi uống mấy ngụm thì khen không dứt miệng.

Mấy ngày nay Tào Mẫn Nghi đối với Lư Hoài có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, tốt đến mức làm cả đoàn phim đều sắp cho rằng hai người bọn họ yêu nhau thật sự.

Người của đoàn phim không biết Tào Mẫn Nghi muốn cái gì, nghĩ thầm phần diễn của cô đã thêm quá nhiều, còn thêm nữa sẽ vượt qua nữ chính mất, cho nên cũng không có khả năng sẽ tăng thêm, dù sao thì địa vị của người kia còn đó, cô còn tốn công nhiều như vậy làm gì?

Rất nhanh, mọi người đều biết vì sao.

Buổi tối trước ngày quay cảnh giường chiếu, Trình Dập chuẩn bị đi gọi điện thoại cho mấy nhà đầu tư "Giang sơn mỹ nhân" thì nghe thấy có người gõ cửa phòng Giản Ninh.

Anh mở cửa, thấy phó đạo diễn đang thông báo với Giản Ninh, từ lâu đã quyết định ngày mai Giản Ninh không cần diễn cảnh nóng nữa.

Trình Dập thở dài nhẹ nhõm, Giản Ninh cũng cảm thấy có thể là ai đó đã cướp cảnh diễn.

Nhưng thông báo này quá đột ngột, Giản Ninh không nhịn được mà hỏi: “Không phải đạo diễn Lư nói cảnh diễn rất quan trọng sao? Sao nói sửa là sửa ngay?”

Phó đạo diễn không biết Giản Ninh không muốn quay cảnh nóng, ông ta chỉ cho rằng tất cả nữ minh tinh đều muốn diễn những cảnh diễn bùng nổ kia, vì thế ông ta ngượng ngùng mà cười cười, “Cái đó ừm… Cảnh diễn này không phải là hủy bỏ, mà đổi thành Tào Mẫn Nghi diễn.”

Phó đạo diễn đưa kịch bản mới cho Giản Ninh, Giản Ninh lật đến phần cảnh nóng đã thay đổi, sau đó nhìn thoáng qua Trình Dập đối diện.

Trình Dập thần thông quảng đại dựa vào khung cửa, cười cười nhìn Giản Ninh.

Giản Ninh thu hồi tầm mắt, đưa kịch bản lại cho phó đạo diễn, nói cảm ơn. Chờ phó đạo diễn rời khỏi thì cô đi vào phòng Trình Dập.

Cửa đóng lại, cô ép Trình Dập vào tường.

Mang dép lê ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi: “Có phải anh làm hay không?”

Trình Dập bị dáng vẻ hung ác của cô làm cho tức cười, giống lần trước sau khi “đối diễn cảnh giường chiếu”, anh đã giải khóa một mặt khác của Giản Ninh.

“Em chuẩn bị cảm ơn anh thế nào đây?”

Giản Ninh như là ngại ngùng cúi đầu xoắn vài lọn tóc bên tai, khóe môi treo một nụ cười mê người, đôi mắt ở góc anh không nhìn thấy đảo một vòng, nghĩ thầm không thể lần nào cũng để anh chiếm thượng phong.

Vì thế hung ác biến thành phù dung, tay cô câu lấy cổ Trình Dập, “Em lấy thân báo đáp được không?”

Trình Dập cho rằng cô hoặc là thành tâm cảm ơn anh, hoặc là tức giận trách anh không nói sớm cho cô biết, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại chơi chiêu này.

Sau lưng anh dựa vào tường, trước người là thân hình mềm mại của cô, anh không biết lúc này cô đang nghiêm túc hay chỉ đùa giỡn, miệng đắng lưỡi khô nuốt một ngụm nước miếng, tư tưởng đang kịch liệt đấu tranh, nên đẩy cô ra hay ôm chặt cô.