Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 9: Hẹn hò



Editor: Mạn Châu Sa 2001

Giản Ninh nhìn theo ánh mắt của Trình Dập nhìn vào tay mình, trong lòng buồn bực, cũng không có cái gì không ổn hay ô uế ở đâu mà. Cô ngẩng đầu thấy anh còn nhìn chằm chằm tay mình, thì duỗi tay đến quơ quơ trước mắt anh, “Đạo diễn, anh nhìn cái gì vậy?”

Trình Dập bị cô nhìn cho hoảng hồn, sau khi liếc mắt nhìn nhau với cô, thì lập tức thu hồi ánh mắt kinh ngạc, hơi không được tự nhiên nói: “Không có gì, chỉ đang ngây người chút thôi.”

Giản Ninh tin là thật, cho rằng anh ta không nghỉ ngơi tốt, mới dễ bị phân tâm, lo lắng nói “Tiến độ quay phim của “Chuyện cũ dân quốc” rất thuận lợi, anh không cần liều mạng như vậy.”

Trình Dập nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, cũng tự thở dài, “Tôi không phải là người nhàn rỗi đến vậy, có việc thì phải lập tức hoàn thành ngay.”

Giản Ninh trêu ghẹo nói: “Nhưng sau khi anh hoàn thành xong công việc của mình, còn cướp lấy công việc của người khác nữa. Ngày hôm qua, Tiểu Phong còn phàn nàn với chúng tôi, anh tước đi quyền biên tập của anh ta, khiến anh ta từ nhà biên tập trở thành trợ lý báo cáo đấy.”

Khi cô nói chuyện ôn nhu, khiến Trình Dập vô thức trở nên rất thả lỏng.

Trình Dập vốn lạnh nhạt hiếm khi có tính hơi trẻ con nói: “Ở Mỹ, đạo diễn không có quyền biên tập, đạo diễn quay phim ở trong nước thì có thể được biên tập, đương nhiên tôi muốn tự mình biên tập rồi. Hơn nữa, Tiểu Phong biên tập khác hẳn những gì tôi muốn……”

Giản Ninh đại khái không nhận ra được trạng thái thả lỏng mà lơ đãng của Trình Dập, nhưng cô lại lưu ý đến một điểm khác, mở to hai mắt, tò mò hỏi: “Trước đây anh từng quay phim à?”

“Ách……” Trình Dập úp úp mở mở, do dự một lát, mới né tránh tầm mắt của cô, nói: “Cũng đã từng tự mình đầu tư vài bộ phim.”

Giản Ninh tưởng tượng, anh tự mình đầu tư phim ở Mỹ, trong lòng bỗng có loại dự cảm, “Anh từng đầu tư phim với Mr. Kid sao?”

Không giống lần đầu tiên khi nghe Giản Ninh nhắc tới tên này, Trình Dập xúc động mà nghẹn ngào. Lúc này anh vô cùng bình tĩnh, ánh mắt cũng chậm rãi trở nên thâm thúy. Anh không để lại dấu vết mà hỏi thử: “Biết à…… Cô thích anh ta thật sao?”

Đôi mắt Giản Ninh lập tức sáng ngời như pháo hoa nổ tung, trong lòng cô kích động, liếc nhìn Trình Dập một cái, lại cảm thấy ở trước mặt đạo diễn đương nhiệm có biểu hiện sùng bái với đạo diễn khác như vậy có phải không được tốt lắm hay không? Vì thế cố nén lại suy nghĩ của mình, ra vẻ bình tĩnh gật gật đầu, nhưng nhất thời không khống chế được tần suất, khiến cho gật đầu như giã tỏi.

Trình Dập cong miệng.

Giản Ninh thấy anh ta cũng không có biểu hiện ra dáng vẻ không vui, cảm thấy anh thực sự có phong độ.

Trình Dập hỏi “Cô muốn quay phim của anh ta sao?”

Giản Ninh lập tức trả lời “Nằm mơ cũng muốn nha!”

Trình Dập cười cười, “Sau này có cơ hội sẽ giới thiệu anh ta cho cô biết.”

Giản Ninh vui vẻ đến mức phấn khích, nhất thời kích động mà đôi tay cầm lấy tay anh, “Cảm ơn đạo diễn!”

Ánh mắt Trình Dập lại rơi xuống trên tay cô, tay cô……

Không chỉ đẹp, xúc cảm cũng rất tuyệt.

Anh bỗng cảm giác tim mình đập đặc biệt phô trương, như đang dùng sức mà nói cho anh, giờ phút này rất đặc biệt. Mà tim đập càng dồn dập, anh lại càng muốn siết chặt tay cô hơn.

Đáng tiếc không đợi anh kịp xuống tay, giọng của Giản Ninh lại bất ngờ đánh thức anh.

Giản Ninh hơi ghé sát vào anh nói “Đạo diễn, em không biết lấy gì để báo ơn, đêm nay sẽ nấu cho anh một bữa tiệc thịnh soạn, để biểu thị sự cảm ơn!” Nói xong, cô buông tay ra, từ từ than phiền nói: “Tôi phải đi mua thức ăn đây!”

Anh nhìn Giản Ninh rời đi, đợi đến sau khi bóng dáng cô ra khỏi phòng, bèn cúi đầu nhìn cái tay vừa rồi được cô nắm lấy kia, hình như trên tay đang còn loại xúc cảm trơn mềm tinh tế này của cô……

Vào ở khách sạn của đoàn phim “Chuyện cũ dân quốc”, phòng ốc đều là loại chung cư, vị trí ở cửa vị trí có kệ bếp giản dị và máy hút khói.

Giản Ninh đi siêu thị ở gần đó mua chút nguyên liệu nấu ăn và bộ đồ ăn dùng một lần, khi quay về khách sạn, đúng lúc gặp được Lăng Hạo từ bên ngoài trở về.

Lăng Hạo thấy trong tay cô xách theo vài túi đồ, “Cô mua mấy thứ này để làm gì?”

Giản Ninh giơ túi lên lắc nhẹ, “Đạo diễn Trình muốn giúp tôi giới thiệu một vị đạo diễn mà tôi thích nhất cho tôi quen, để làm quà cảm ơn, tôi chuẩn bị nấu cho anh ấy một bữa tiệc thịnh soạn!”

Lăng Hạo lấy túi đồ từ trong tay cô sang đây, “Nhiều vậy rất nặng đấy, tôi giúp cô mang qua nha.”

Trong khoảng thời gian này Giản Ninh và Lăng Hạo càng ngày càng trở nên quen thuộc, cũng không khánh sáo với anh ta.

Bọn họ đi đến cửa phòng Trình Dập, Giản Ninh ấn chuông cửa, nói giỡn về phía trong phòng “House keeping~”

Trình Dập đang thảo luận với Lý Dao về sự phát triển trong tương lai của từng bộ phim, anh ngồi trên sô pha ở phòng khách, nghe thấy tiếng của Giản Ninh, lập tức đi qua mở cửa ngay.

Cửa vừa mở ra, Trình Dập nhìn thấy Giản Ninh xinh đẹp ôn nhu, đáy mắt mang theo ý cười. Khi nhìn thấy Lăng Hạo ở phía sau cô giống như hộ hoa sứ giả, ánh mắt lập tức lại lạnh xuống.

Buổi tối ở trong phòng Trình Dập, Lý Dao đang thương lượng về việc kiểm duyệt hậu kỳ.

Lý Dao có người quen ở các ngành liên quan ở trong nước, nếu đi trình tự thông thường chắc sẽ không gặp bất kỳ sự khó khăn nào.

Hai người nói việc kiểm duyệt xong, tùy tiện hàn huyên về việc trước khi chiếu phim phải làm sao để tuyên truyền.

Lý Dao: “Gameshow nổi tiếng ở trong nước, sắp xếp các tiếc mục trên làm tuyên truyền cho Lăng Hạo và Giản Ninh, hiệu quả chắc không tệ.”

Trình Dập cảm thấy có thể thực hiện, móc di động ra, click mở WeChat, “Được rồi, để tôi hỏi Giản Ninh một chút xem muốn làm tiết mục gì ở trên.”

Lý Dao vừa nghe, cầm lấy di động của anh ta, “Cậu làm như ai cũng tham công tiếc việc như cậu sao? Bây giờ đã là giờ tan tầm, người ta đang hẹn hò, cậu đừng gọi điện thoại qua nếu không sẽ quét sạch cảm hứng của người ta, được chưa.”

“Hẹn hò? Với ai?” Trình Dập cảm thấy tin tức này tốt bất ngờ.

Lý Dao “Với Lăng Hạo nha. Buổi chiều hoàn thành cảnh quay xong, Lăng Hạo hẹn cô ấy ngay ở phim trường. Lúc ấy tôi ở ngay bên cạnh, nhóc con đó còn đặc biệt trêu ghẹo, hẹn con gái người ta lại còn hỏi người ta “Có thể đi mua phấn nền chung với tôi hay không?” Ha ha ha ha ha ha……”

Trình Dập dựa ở trên ghế sô pha, trong lòng hơi buồn bực.