Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Điều Giáo Sư

Chương 17: Làm lỏa nam của ngươi



Thời điểm ăn cơm trưa, ba người ở gần văn phòng của Tạ Vấn Thiên tìm quán KFC ngồi xuống.

Ngụy Cửu không thích đến chỗ người trẻ tuổi hay tới, nhưng nếu là chỗ Tạ Vấn Thiên chọn, hắn cũng chỉ có thể tới cùng.

Trịnh Khốc toàn thân ăn mặc hấp dẫn không ít ánh mắt, cũng may Ngụy Cửu ở bên cạnh giống như một tên côn đồ của xã hội đen, đem ánh mắt thăm dò của người khác bị dọa mà không dám nhìn.

“Yo, xưng hô vị đại ca này sao đây.” Trịnh Khốc uống coca, đã khẩn cấp mà cùng Ngụy Cửu bắt chuyện.

Tạ Vấn Thiên nhức đầu mà gặm chân gà, nhìn thoáng qua Ngụy Cửu còn không biết mình đã bước vào một cái bẩy đáng sợ, yên lặng mà lắc lắc đầu.

“Tôi họ Ngụy, người ta đều gọi tôi Ngụy Cửu, cậu cũng có thể gọi như thế.”

Ngụy Cửu khách khí mà gật đầu, trong lòng đang vì việc “Giúp tiểu Tạ ” chụp chân dung mà tràn ngập kích động.

“Chính là Cửu ca, em gọi là Trịnh Khốc. Nga ha hả, hiếm thấy tiểu Tạ có người bạn coi trọng nghĩa khí như anh, dễ dàng đáp ứng giúp tụi em chụp chân dung, thật sự là làm cho người ta khâm phục a.”

Không phải chỉ chụp một tấm hình thôi sao? Chắc cũng chính là quay tạo hình trang điểm.

Đối với việc tạo hình trang điểm này, Ngụy Cửu rất tự tin, hơn nữa chuyện một công đôi việc như vậy, hắn đúng là cầu còn không được, hắn chính là cái loại hận không để mị lực của mình có thể công bố thiên hạ, làm cho tất cả trai đẹp gái đẹp thấy hắn đều quay đầu lại.

Ngụy Cửu uống một ngụm nước trái cây, vẻ mặt tự hào, “Chút lòng thành, bạn của tiểu Tạ cũng chính là bạn của tôi, có chuyện gì cứ việc tìm tôi!”

“Đáp ứng nhanh thế, hừ, đến lúc đó cũng đừng hối hận.”

Tạ Vấn Thiên vẫn một mực yên lặng đang đem thức ăn nhanh trước mặt càn quét khi nghe thấy Ngụy Cửu ngốc nghếch trả lời như vậy, cuối cùng nhịn không được châm chọc một câu. Lấy kinh nghiệm điều giáo sư của cậu đến nhìn, Ngụy Cửu vẫn là trẻ non mới tiếo xúc với SM không lâu,trong cuốn chân dung kia có chút đồ vật chỉ sợ Ngụy Cửu sẽ chịu không được.

Nếu tên Ngụy Cửu này cứ cứng đầu như thế phỏng chừng mình cũng phải chuẩn bị tâm lí để nghe tiếng sói rú của hắn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Ngụy Cửu đang ngậm nửa miếng chân gà, đang nhai thì bị một câu châm chọc thình lình này của Tạ Vấn Thiên khiến cho có chút khó hiểu.

“Anh có biết tụi tôi muốn chụp chính là chân dung gì không?”

“Chân dung gì? Không phải là chụp trai đẹp sao......”

Ngụy Cửu thì thào nói, bỗng nhiên thấy nụ cười trên mặt Trịnh Khốc ngồi đối diện, thật sự là khiến người không rét mà run.

Sau khi lật sơ bản kế hoạch chụp hình, Ngụy Cửu phát hiện tay của mình có chút run.

Theo lý thuyết, người trải qua không ít sóng to gió lớn như hắn không nên bởi vì nghe một ít gì đó rợn cả người mà liền sợ hãi đến phát run.

Nhưng chỉ có hắn mới rõ ràng, chính mình đã ăn khổ không ít dưới tay Tạ Vấn, cũng hưởng thụ qua kết quả chuyện khoái cảm là như thế nào.

Đó là thống khổ cực hạn, cũng là sung sướng cực hạn, chỉ tiếc giãy dụa thật sự quá mức khó có thể nói rõ ràng, làm cho hắn không dám tùy tiện mơ tưởng lại một lần nữa.

“Này......”

“Khó xử” hai chữ rõ ràng đi tới trên ngũ quan góc cạnh rõ ràng của Ngụy Cửu, không được tự nhiên, cong cong méo méo.

Hắn nhìn Trịnh Khốc khiến mình bị lọt bẫy, lại hướng Tạ Vấn Thiên bên cạnh cầu cứu.

Tạ Vấn Thiên vốn không ngờ phản ứng Ngụy Cửu, lúc xằng bậy cũng là bởi vì mình hại hắn nghe hồ ly Trịnh Khốc này, cho nên việc này mình vẫn nên có trách nhiệm.

“Đây là chụp chân dung SM, anh cũng thấy đấy, rất nhiều đồ vật anh không thể tưởng tượng được, thậm chí tôi cũng không biết anh có thể chịu được hay không. Cho nên......”

Mắt thấy Tạ Vấn Thiên đang muốn quấy nhiễu chuyện này, Trịnh Khốc gấp gáp ngồi trước mặt Ngụy Cửu, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Đừng nghe nó nói bừa! Chúng ta chụp ảnh là việc chính, không phải điều giáo là việc chính, chủ yếu là muốn bày ra một chút sự hấp dẫn của nam nhân phương Đông khi chúng ta bị ngược thôi. Cửu ca, anh nhìn tướng mạo anh hiên ngang, đẹp trai phóng khoáng, tướng mạo tốt như thế, dáng người tốt như thế không đến chụp chân dung thật sự rất đáng tiếc!”

“Nhưng có rất nhiều đồ vật thật rất dọa người, tôi sợ tôi làm không được, cản trở công việc của cậu sẽ không tốt lắm......”

Ngụy Cửu nghe khen trong lòng thoải mái, nhưng nghĩ mình phải chịu tội, vẫn là rất nhanh bình tĩnh xuống dưới vội vàng từ chối.

Trong chú thích phía trên kia rõ ràng viết là lấy dây thừng trói chỉ để gia tăng hiệu quả thị giác, có thể áp dụng thủ đoạn linh tinh gì đó như roi đánh hay nhỏ sáp đèn cầy, lần trước Tạ Vấn Thiên bỗng nhiên mời hắn ăn măng tre xào người thì đủ rồi, nếu đến lúc đó thật cho mình bị đánh cùng nhỏ sáp, kia còn không phải muốn mạng già của hắn?

Hắn vừa nói mắt vừa nhìn Tạ Vấn Thiên nằm ở trên sô pha bởi vì cảm mạo mà không rõ việc gì, muốn nhận được sự giúp đỡ từ trong ánh mắt của cậu.

Trịnh Khốc nhìn ra quan hệ của nam nhân này cùng Tạ Vấn Thiên có lẽ không bình thường, trong lòng bắt đầu buồn bực.

Tạ Vấn Thiên đúng là liên quan một nhóm, Ngụy Cửu này đã là một bộ dáng sắc lang thèm nhỏ dãi đối phương, chắc cũng là người có tiếng nói chung với Tạ Vấn Thiên, bằng không hai người này trên giường còn không phải bởi vì kiểu tình yêu không giống mà ầm ĩ cái dữ dội?

Yêu một người, sẽ thương tất cả của hắn, yêu Tạ Vấn Thiên, đương nhiên phải thương roi trong tay của cậu.

Trịnh Khốc suy nghĩ vừa thay đổi, lại có tính toán mới.

Hắn thay khuôn mặt tươi cười ôn hòa, bắt đầu lại đối với Ngụy Cửu chiêu hàng, “Tả phải là có chút khoa trương, nhưng khi làm việc thực tế không khủng bố như vậy. Chụp album như vậy, tụi em đều là phải sắp xếp điều giáo sư chuyên nghiệp phù hợp đến làm việc. Lần này, tụi em chuẩn bị mời tiểu Tạ đến đảm nhiệm chức điều giáo sư, trong kế hoạch chụp hình này hạng mục đều là cậu ta sắp xếp, dù sao thị giác hiệu quả đạt tiêu chuẩn là được, phần còn lại chỉ qua loa mà thôi.”

Thấy Ngụy Cửu vẫn yên lặng không nói, Trịnh Khốc khụ một tiếng, xuất ra chiêu sát thủ!.

“Nếu thật sự không được, tụi em đương nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng anh Cửu ca, đến lúc đó ta sẽ mời một người mẫu khác, ân......”

Hắn quay đầu lại mắt nhìn Tạ Vấn Thiên vẫn đang giả bộ ngủ như không quan tâm, cười nói, “Dù sao tiểu Tạ phụ trách đem người ta điều giáo tốt là được.”

Câu này vừa nói ra xong cực có lực sát thương, ánh mắt Ngụy Cửu liền thay đổi, từ nao núng cùng không tình nguyện ban đầu trở nên có chút không cam lòng cùng ghen tị.

Hắn tưởng tượng đến sẽ có người nam nhân thay thế mình được Tạ Vấn Thiên vuốt ve hoặc là trách đánh, hắn liền cảm thấy có loại cảm giác một thứ quý giá gì đó bị cướp đi.

Cuốn chân dung này xem ra có thể chụp không ít thời gian, mà trong quãng thời gian kia, Tạ Vấn Thiên nhất định phải cùng một nam nhân cả người trần trụi ở cùng nhau.

Tay thượng đế của người kia từng gây cho mình vô số sung sướng cùng thống khổ, buộc chặt mình như trói chặt một người tù vậy, còn có cặp mắt kia nghiêm khắc rồi lại không mất ôn nhu sẽ chuyên tâm mà nhìn nhất cử nhất động, quan sát từng sung sướng cùng thống khổ của hắn.

Thời điểm đó thì mình đang ở đâu? Ngụy Cửu đột nhiên cảm thấy một trận mất mát.

Tình yêu của hắn cùng Tạ Vấn Thiên mới bắt đầu, hắn cần thời gian cả ngày cùng đối phương ở một chỗ, mới có thể đạt tới trạng thái tình yêu cuồng nhiệt, kế tiếp đem đối phương lừa đến trên giường của mình.

Lại có thể, hắn không thể chịu được chính là Tạ Vấn Thiên bị người lỏa nam câu dẫn.

Lỏa nam câu dẫn Tạ Vấn Thiên chỉ có thể có một! Thì phải là mình.

“Thế này đi! Người mẫu tôi sẽ làm! Chỉ cần có tiểu Tạ ở bên cạnh, tôi bị cực khổ thế nào cũng được! Cái gì cũng không thành vấn đề!”

Đây là anh hùng hiên ngang lẫm liệt trong truyền thuyết?

Tạ Vấn Thiên mở mắt liền nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Ngụy Cửu, cậu mệt mỏi thở dài một hơi, trong lòng rất rõ ràng Ngụy Cửu đang suy nghĩ cái gì.

Xem ra mình thật sự bị người không vợ này quấn lấy rồi.

Điều giáo sư cùng người mẫu nói tốt lắm, Trịnh Khốc cuối cùng cảm thấy mỹ mãn mà rời đi địa bàn của Tạ Vấn Thiên, bắt đầu chuẩn bị dụng cụ cùng đạo cụ chụp hình khi cần dùng.

Thời điểm trước khi đi, anh ta hung hăng ôm Tạ Vấn Thiên, quan sát Ngụy Cửu cười cái không ngừng.

“Trách không được năm đó hướng em thông báo em không đồng ý, thì ra em thích chính là loại hình như Cửu ca vậy, nga ha hả ~”

“Đừng cười vớ vẩn! Bát tự* vẫn chưa đưa đâu! Vì ngày đó tôi lanh mồm lanh miệng, khiến anh ta hiểu lầm.”

_chỉ tập tục trao đổi bát tự (giờ ngày tháng năm sinh) bên TQ để xem 2 người có hợp nhau không khi chuẩn bị cưới hỏi.

Tạ Vấn Thiên quay đầu lại liếc mắt Ngụy Cửu, thấy đối phương hướng ôn nhu cười với mình, thật sự cảm thấy có chút buồn nôn.

Ngụy Cửu đứng ở góc đường, yên lặng mà trông chừng Tạ Vấn Thiên đẹp trai cao ngất.

Hắn lại đeo kính râm vào, nhưng là độ cong ôn nhu nơi khóe miệng có chút quá phận.

Giống như trong phim truyền hình tình tiết cũ rích, hắn nhìn nam nhân nhất định phải thuộc về mình kia, tràn ngập yêu thương.

Anh chỉ phục tùng em, vợ điều giáo sư của anh.

“Y...... Giống như có chút lạnh.”

Ngụy Cửu rùng mình một cái, cuối cùng hung hăng bóp nát ảo ảnh như phim truyền hình trước mắt.