Đạo Lữ Của Ta Là Bạch Lang

Chương 19



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhân loại đúng là loài sinh vật được một thước lại muốn tiến thêm một thước.

Đêm đó Vân Hồng đã bí mật đặt một chiếc lược chải lông chó, nghe nói không con chó nào có thể thoát khỏi chiếc lược này.

Khụ khụ, bạch lang cũng thuộc loài chó, phỏng chừng cũng không khác nhau lắm.

Cảm giác của đại yêu cực kì nhạy bén, khi Vân Hồng nhìn trộm lần nữa, hắn bị bắt tại chỗ.

Hắn thoải mái nhìn tiếp, " Sắp đến đêm giao thừa, Ta chuẩn bị một món quà cho ngươi. "

Hắn cũng yêu cầu người bán, hộp gửi đến, một vạn lần cũng không được xuất hiện các từ như, " vật nuôi " và " chó mèo "

Nếu không bằng cái lòng tự trọng của vị giám hộ quan này, chắc chắn nó sẽ tạc mao.

Bạch lang chế nhạo một tiếng, " Nông cạn ".

Đó là một lời xin lỗi của tôi đấy!

Ngươi nghĩ yêu thú cùng con người giống nhau, có thể tuỳ ý bị thu mua sao?

Sáng sớm hôm sau, Vân Hồng truyền linh lực vào tẩm bổ những hạt giống dược liệu mà hắn mang về hôm qua.

Hắn mua Sài Hồ, Hoàng Tinh, Trọng Lâu, Hạ Bán Hạ và một số loại khác thích hợp cho gieo trồng vào mùa đông, có lẽ không tính là sang quý, nhưng được sử dụng rộng rãi với số lượng lớn, xem như là nhu yếu phẩm.

Làm xong việc này, Vân Hồng lại đi tu luyện, sau đó mới quay ra nghiên cứu sách về trận pháp.

Trận pháp chia thành ba loại: Phòng thủ, tấn công và phụ trợ.

Càng xem Vân Hồng càng ý thức được, ngày đó hắn vẽ Tụ Linh Trận mạo hiểm đến mức nào.

Nếu phải so sánh những thứ khác với trận pháp, thì thứ thích hợp nhất là lò phản ứng tổng hợp hạt nhân.

Chỉ là đằng sau lò phản ứng tổng hợp hạt nhân là cả một tập thể và thậm chí là cả một quốc gia, mỗi người cần chịu trách nhiệm về một phần của nó.

Linh lực của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, linh lực từ các nguồn khác nhau là không tương thích, Có nghĩa là một trận pháp chỉ có thể do một người vẽ " Tòng nhất nhi chung "

( Từ một đến cuối)

Vẽ trận pháp cần rất nhiều linh lực, trận pháp càng phức tạp, diện tích càng lớn, uy lực cầng mạnh, thì số lượng linh lực cần lại càng nhiều.

Nhưng ngàn năm trước linh khí suy bại, nhóm tu sĩ vẽ ra trận pháp hấp thu hồi phục linh khí xa xa còn kém rât nhiều so với tiêu hao.

Kể từ đó, nghịch lý nảy sinh:

Nếu ngươi không thể vẽ Tụ Linh Trận, thì ngươi sẽ không có khả năng tích trữ nhiều linh lực trong thời gian ngắn;

Và nếu ngươi không thể ở trong thời gian ngắn tích trữ nhiều linh lực thì ngươi sẽ không đủ linh lực để chống đỡ vẽ Tụ Linh Trận....

Vấn đề này còn rắc rối hơn cả dải băng Mobius!*

( *Dải Mobius hay còn gọi là mặt Mobius- được đặt tên theo nhà toán học và nhà thiên văn học August Ferdinand Mobius, người đã đưa ra ý tưởng vào tháng 9 năm 1858.





Dải Mobius có thể dễ dàng được tạo ra bằng cách dùng một dải giấy và cho xoắn một nửa và sau đó dán hai đầu của dải với nhau để tạo thành một vòng.)

Thế nào cũng thấy tuyệt vọng a!

Vân Hồng chợt nhớ ra điều gì, " Có phải Tử Vân Động có Tụ Linh Trận không? "

Linh khí ở đó nồng đậm sắp vượt qua tổng bộ của Biệt Động Cục rồi.

Bạch lang khịt mũi, " Tu vi nhân loại bây giờ không được. "

Trên thế giới này đã lâu lắm rồi không có Tụ Linh Trận mới nào được sinh ra.

Hầu hết các trận pháp cao cấp tồn tại trên thế giới bây giờ đều được các môn phái lâu đời truyền thừa xuống. đem chúng như bảo vật trấn phái.

Nghe nói ngày nay chỉ có một số ít người mới có khả năng như vậy.

Nhưng bọn họ cũng gặp phải vấn đề giống Vân Hồng bây giờ, cũng không dám dễ dàng nếm thử:

Bởi vì linh khí loãng cùng với tiến độ tu hành chậm chạp, bọn họ đã lâu không có đột phá, thân thể bắt đầu suy giảm.

Một khi tiêu hao năng lượng để vẽ Tụ Linh Trận, cảnh giới bị ngã xuống, thân thể gia tốc suy bại, dù có vẽ thành công bù đắp lại linh khí thì cũng không thể đuổi thần chết ra khỏi môn hộ phía trước rồi đột phá....

Đây là một canh bạch lớn, nếu đổ thắng, sẽ tiến được thêm một bước, đạt được tuổi thọ ngàn năm;

Còn nếu thua cuộc, hình thần câu diệt.

Trở lại hồi còn trẻ, bọn họ có lẽ sẽ có dũng khí cùng hào hùng như vậy.

Nhưng bọn họ sống đã quá lâu hoặc sống sung sướng đã quá lâu, ý chí mỗi ngày mỗi ngày đều dần bị ma diệt bởi cuộc sống an nhàn, không dám mạo hiểm dù chỉ một chút.

GIữ nguyên hiện trạng, ít ra cũng kéo dài hơi tàn được mấy chục năm.

Nhưng nếu không thành công thì sao?

Kéo dài hơi tàn..... Nghe thật châm chọc, những tu sĩ từng lừng lẫy một thời, lúc này lại co đầu rút cổ, kéo dài hơi tàn.

Nhìn thấy bạch lang nói chắc chắn như vậy, Vân Hông không khỏi có chút nản lòng.

Tuy nhiên, ngay sau đó lại nghe nó tiếp lời, " Nhưng là ngươi, có lẽ có thể. "

Bạch lang đứng dậy hướng hắn đi tới, mỗi bước đi, thân hình y lại lớn thêm một chút, khi đến sát Vân Hồng, tầm mắt đã bằng nhau.

" Bọn họ chỉ là tu hành, còn ngươi, chính là tu tiên, tu luyện trường sinh bất lão. "

Tu tiên?!

Trong đầu vang lên một tiếng ong ong, như thể có gì đó đang ầm ầm tạc nứt ra, chán đến cả người hắn đều lắc lư choáng váng.

Có phải hắn hiểu sai ý của tu tiên kia rồi không?

" Dẫn khí nhập thể là bước đầu tiên trong việc tu tiên" Bạch lang bình tĩnh nói, " Tu sĩ tầm thường không thể chứa được thiên địa linh khí, chỉ có thể thanh lọc cơ thể, không thể tu tiên. "

" Ngươi hiện tại khí tồn đan điền, lại có thể nội thị người khác, không phải tu tiên thì là cái gì? "

So với người tu tiên có thể tích trữ linh lực, thì những tu sĩ tronng nguyệt tộc hiện nay thật đáng thương.

Vì vậy bọn họ có luyện tập bao lâu, họ sẽ không bao giờ đủ linh lực để vẽ Tụ Linh Trận.

Nếu ở trời gian trước đây, linh khí nồng đậm, ít ra còn có thẻ hấp thu một chút, nhưng hiện tại thì sao?

Nhưng người tu tiên thì khác, Bản thân họ chính là vật thể chứa đựng linh lực, chỉ cần có đủ linh lực bên ngoài, thời gian đủ lâu, Vẽ Tụ Linh Trận cũng không chỉ để nói chơi.

Vân Hồng đứng tại chỗ tiêu hoá trong nột lát, " Ta thật sự có thể phi hành? "

Bạch lang nhìn hắn bằng ánh mắt chỉ hận rèn rắt không thành thép: Không có tiền đồ!

" Người tu tiên chân chính có thể một kích tiêu diệt một quốc gia, bàn sơn điền hải không gì khônng làm được, lăng không phí hành lại là cái gì! "

Vân Hồng tò mò, " Ngươi đã gặp qua? "

Bạch lang tim đập nhanh một chút, thần sắc phức tạp gật gật đầu, " Đương nhiên. "

Các cấp bậc của tu tiên được chia thành Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh,....

Luyện khí chính là tầng Vân Hồng đang dừng lại, dẫn khí nhập thể, người tu tiên bắt đầu siêu thoát phàm trần, có thể phóng thích được linh thức, nội thị người khác, chỉ cần không ngoài ý muốn là có thể sống đến hai trăm tuổi.

Trúc Cơ kì, linh khí ở dan điền dần hoá lỏng, tuổi thọ có thể đạt tới ba đến năm trăm năm, ngộ tính cao, có thể súc địa thành thốn, lăng không phi hành.

Mà theo đạo hạnh càng sâu, tuổi thọ cũng theo đó mà kéo dài, cho nên theo lý luận thật đúng là có thể thọ cùng trời đất.

Vân Hồng im lặng một lát, sau đó đột nhiên hỏi: " Vậy còn ngươi, ngươi bao nhiêu tuổi? "

Nó nhưng đã nhìn thấy ngững người tu tiên khác.

Bạch lang giật mình, một hồi lại nằm úp sấp xuống.

Lúc lâu sau, hắn mới nói: " Không nhớ rõ. "

**********

Sáng sớm hôm sau, Hoa Dương tới.

Vân Hồng vô thức nhìn bạch lang sau lưng mình:

Tốt xấu gì nó cũng là động vật bảo hộ cấp hai quốc gia...

Hoa Dương theo tầm mắt của hắn nhìn lại, nhưng không thấy gì.

" Làm sao vậy? "

Bạch lang không thích cùng nhân loại tiếp xúc, cười như không cười liếc Vân Hồng, rồi đi ra sân viện phơi nắng.

Cố hương của nó quanh năm bị băng tuyết bao trùm, lạnh lẽo và ẩm ướt, hiếm khi thấy được mặt trời tốt như thế này.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên thân thể nó ấm áp, giống như trở lại chốn cũ.... Y từ đâu đến?

Y chỉ mơ hồ nhớ rằng y đã ngủ rất lâu, khi tỉnh dậy, rất nhiều chuyện quan trọng đều nhớ không được.

Không phát hiện là tốt rồi.

Vân Hồng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lắc đầu, " Không có chuyện gì, đúng rồi Dương ca, chừng nào thì anh trở về thành phố? "

Hoa Dương thấy hắn quả thật không bị thương, thần sắc cũng bình nhường, cuối cùng cũng yên lòng, lúc này mới cười nói: " Như thế nào, anh vừa tới em liền muốn đuổi anh đi? "

Vân Hồng bật cười, " Làm sao có thể a, em chỉ muốn quá giang vào thành phố mua ít đồ. "

" Vậy thì đi thôi " Hoa Dương là người đã nói là làm, " Hôm nay anh được nghỉ. "