Đào Lý

Chương 11: Tâm Tư



Sau lần đầu tiên tiết ra của mình, Đào Hoa chỉ cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa vi diệu, còn có chút cảm giác khiến người khác say mê không tự chủ. Chính vào lúc nàng ngẩn ngơ, Lý Ẩn nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Vừa cúi đầu đã thấy Đào Hoa nhắm hai mắt lại, môi hé mở, gò má ửng hổng, làm thứ kia vừa mềm xuống sau trận cầu hoan nho nhỏ ấy lại bắt đầu ngo ngoe ngẩng đầu.

Nhưng Lý Ẩn cuối cùng vẫn thương Đào Hoa hơn, chàng không dám vượt rào nữa mà chỉ ôm lấy nàng, âm thầm lờ đi dục vọng của mình.

Bên kia, Đào Hoa không thắng nổi ký ức quấn quýt ban nãy, nàng nghe tiếng mưa bên ngoài đã ngơi thì đẩy y ra, nói với y phải về phủ đã. Lý Ẩn đồng ý, vươn tay đỡ nàng lên nhưng Đào Hoa hiện tại đang vô lực, tay chân không có chút sức lực nào mà cứ mềm nhũn cả ra nên chàng chủ động sửa sang lại quần áo của nàng cho chỉnh tề. Chàng thấy mái tóc dài của nàng xõa tung người lớn áo choàng, càng trông giống cảnh trong mộng hơn thì cất lời: “Ta vấn tóc cho tiên sinh.”

Đào Hoa không phải đối, xoay đầu lại, để chàng vén tóc mình lên. Vùng cổ phía sau của nàng trắng trẻo như tuyết sớm, Lý Ẩn rung động trong lòng, chẳng hiểu sao lại có cảm giác giấc mơ đang dần trở thành sự thật nên cầm lòng không được, nói với Đào Hoa: “Dáng vẻ này của tiên sinh sao mà giống trong giấc mơ của ta quá.” Lý Ẩn vừa nói vừa dịu dàng vấn tóc cho nàng.

Đào Hoa cảm thấy lòng bàn tay Lý Ẩn cứ như có như không tinh tế chạm vào da thịt của mình, nhớ tới cách đối xử với mình ban nãy của chàng ta, không nhịn được nghĩ thầm: Không biết mấy phần dịu dàng ban nãy là giả ý hay chân tình đây? Tâm tư nàng rối loạn, đáp linh tinh: “Ngươi ở trong giấc mơ cũng bắt nạt ta thế này à?”

Lý Ẩn không ngờ Đào Hoa lại hỏi thẳng vậy, hơi hoảng loạn miết bả vai mảnh khảnh của nàng đáp lại: “Ta chưa bao giờ bắt nạt nàng…..”

Đào Hoa im lặng, nói tiếp: “Vậy lúc mới quen ngươi đối xử với ta như thể ghét bỏ ta lắm ấy, là bởi vì Lý Tiềm hay sao?”

Lý Ẩn vốn đang bế Đào Hoa, không nhìn thấy vẻ mặt của nàng, chàng chỉ nghe giọng nói nàng hơi lạnh lùng, trong lòng có hơi hoảng, vội vàng nói: “Tiểu tử Lý Tiềm kia không phải là người thích kể chuyện của mình, lúc mới đầu quả thật ta không tin chuyện của y với nàng là đơn phương……..Chỉ khi ta gặp nàng rồi mới biết….”

——— Mới biết cái gì gọi là “Ai vào trong ngõ tương tư, mới hay bể khổ không từ một ai.” (1)

Chỉ là lời này Lý Ẩn nói không nên lời, đành phải đáp: “Mới biết rằng ta hiểu lầm nàng.”

Đào Hoa nghe xong, ừ một tiếng, dựa vào người y, giống như đã sức cùng lực kiệt rồi. Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có từng nghe qua chuyện gì về ta chưa?”

Lý Ẩn vừa nghe thấy đã đoán được nàng đang nghĩ tới chuyện hôn sự với Tần gia, nhưng chàng cũng cảm thấy giờ phút này mà nhắc tới cái đề tài Tần Lại Huyền thì rất chi là mất hứng nên mới dối lòng đáp: “Chưa từng.”

Đào Hoa lâu thật lâu không trả lời lại, Lý Ẩn cúi đầu nhìn xem nàng thì phát hiện nàng đã ngủ say rồi.

Đến khi Đào Hoa tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang trong phủ tướng quân. Ánh đèn dầu trong căn phòng le lói cháy, bên cạnh chỉ có Đan Sa hầu hạ, vẫn chưa thấy bóng dáng Lý Ẩn đâu. Đan Sa thấy nàng đã tỉnh, vội vã tiến lên rót trà, hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Nhưng Đào Hoa dù đã tỉnh ngủ, nhưng thần trí cứ mãi lờ đờ mất hồn, cứ ngỡ chuyện trong sơn động đó chỉ là mơ. Đến khi tắm rửa, mới thật sự phát giác ra chuyện trong sơn động là việc hồ đồ trong phút chốc.

Đan Sa thấy vẻ mặt Đào Hoa đầy vẻ mệt mỏi, mãi đến khi dùng bữa mới dám dò hỏi. Đào Hoa suy nghĩ một chút rồi mới đáp việc gặp mưa to nên mới chật vật khi về thế này.

Đan Sa nghe xong, cũng do dự trong một thoáng rồi mới bấm bụng nói: “…..Ban nãy là tướng quân ôm nữ lang về. Nữ lang à, nô tỳ cảm thấy hình như tướng quân rất lấy làm vừa ý người. Nếu không tính việc hăng hái nhiệt tình ban nãy thì ngày thường tướng quân cũng thật sự rất quan tâm tới người.”

“Em biết lâu rồi?”

“Nô tỳ chủ ngờ ngợ mà thôi, không dám khẳng định chắc chắn.” Đan Sa nói hết câu, thấy vẻ mặt Đào Hoa cũng không có chiều bực tức thì nói tiếp: “Nữ lang, hôm nay nô tỳ có thăm hỏi một phen. Nô tỳ nghe nói năm nay tướng quân vừa tròn hai mươi ba tuổi, thời còn trẻ có theo phụ thân mình – Vệ Quốc Công tiền nhiệm rèn luyện, đến khi ngài ấy đến tuổi hai mươi mới hồi kinh. Sau đó lại vì chịu tang lão quốc công mà vẫn chăn đơn gối chiếc đến nay. Vân Huy tướng công tánh tình kén chọn, không có hôn thê cũng chẳng có hôn phối, trong nhà cũng không giữ cơ thiếp hay nàng hầu nào. Thật sự rất…..” Đan Sa nói đến đây thì khẽ khàng liếc trộm sắc mặt Đào Hoa, nhỏ giọng nói trọn: “Thật sự rất xứng đôi với nữ lang đây.”

Đào Hoa nghe đến đấy, cười nói gọi cô nàng Đan Sa ngốc, hỏi ngược lại: “Em có biết cái chức Tả kim ngô thượng tướng là quan phẩm thứ mấy không?” Nàng nâng ly trà Đan Sa vừa rót lên rồi từ tốn nhấp một ngụm nhỏ.

Kim Ngô Vệ là đội cận vệ trực tiếp dưới trướng thánh nhân, chỉ có con cháu thế gia lâu đời mới có thể trúng cử, đương nhiên Đan Sa biết nếu lấy thân phận này ra thì rất dễ dàng xem quý nữ trong kinh như vịt mà chọn lựa. Trong lòng cô nàng cũng hiểu Đào đại nhân là huyện lệnh Liễu Lâm hàm chính ngũ phẩm, phụ thân Tần công tử là thượng thư Hình Bộ, hàm chính tam phẩm. Xuất thân Lý Ẩn tuy cao nhưng tuổi đời còn trẻ, Đan Sa so sánh chàng với hai bên rồi đưa bốn đầu ngón tay xem như trả lời Đào Hoa.

Đào Hoa chỉ cười cười lắc đầu, chấm nước đọng trên mặt bàn viết một chữ “Nhị”

Đan Sa nhìn mà hoảng hốt, cô nàng không ngờ Lý Ẩn còn trẻ thế mà đã là trọng thần, nàng kéo kéo ống tay áo Đào Hoa: “Nữ lang…không lẽ người vì Tần công tử mà….”

Nhưng cô nàng còn chưa nói hết câu, Đào Hoa đã ra dấu dừng, nói: “Chuyện xứng hay không xứng đó, sau này chớ có nhắc lại.”

Đan Sa nghe xong chỉ đáp vâng một tiếng rồi hầu hạ Đào Hoa nghỉ ngơi.

Sang ngày mới, Đào Hoa thật sự lo nghĩ không biết phải đối diện với Lý Ẩn như thế nào mới phải, vậy mà suốt cả ngày hôm ấy lại chẳng thấy chàng ta đâu, đến tận lúc chạng vạng mới sai người đến Đào phủ và Hủ Mộc Trai lấy quà mang về phủ tướng quân giao cho nàng.

Đào Hoa nhìn tranh hồ điệp và hộp trang điểm trên bàn, không kiềm được hơi lạnh người, nàng cứ nhìn chăm chăm như thế nhưng chẳng nhấc lên nổi chút hứng thú nào. Đào Hoa thở dài, hơi mất tập trung nên không biết có người vừa đẩy cửa vào, là Lý Ẩn.

Phải nói, Lý Ẩn hôm nay bôn ba bên ngoài cả ngày trời, vừa về đến phủ đã đi ngay đến viện Đào Hoa. Vừa đẩy cửa vào đã thấy Đào Hoa đang thừ người cạnh bàn. Thật ra Lý Ẩn và Đào Hoa chỉ mới không gặp nhau mười hai canh giờ mà thôi, chỉ mười hai canh giờ nhưng cũng đủ khiến người ta ray rứt, canh cánh trong lòng rồi. 

Lý Ẩn bước vào bèn lệnh cho chúng nô tỳ lui xuống, Đan Sa thấy Đào Hoa không phản đối thì cũng vâng lời.

Đào Hoa nhìn y đi vào, không đứng dậy đón chào mà chỉ đứng đấy. Lý Ẩn không để tâm, chàng đi đến trước mặt nàng, ôm người ta vào lòng rồi ngồi xuống ghế. Ôm một lúc rồi đưa tay sửa sang lại cổ áo cho nàng: “Sau này khi ra ngoài nàng vẫn nên mặc quần áo tối màu.”

Lý triều là một quốc gia cởi mở, nữ lang đương thời thường hay mặc áo váy bó ngực thấp, lộ cổ và một chút vùng ngực trên. Lý Ẩn thì không muốn người khác nhìn thấy Đào Hoa lộ da lộ thịt nên mới nói thế.

Đào Hoa kinh ngạc: “Là quần áo ngươi sai người đem đến kia mà.”

Lý Ẩn sờ tóc nàng, nói tiếp: “Ừ, bộ quần áo kia là mặc cho ta nhìn.” Nói rồi còn cẩn thận nhìn Đào Hoa, thấy vẻ mặt nàng lạnh lùng thì thoáng chua xót trong lòng, nói dò: “Có phải Yêu Yêu cảm thấy ta quản thúc nàng, chán ghét ta rồi đúng không?”

Đào Hoa nghịch dây váy trước ngực, nhỏ giọng nói: “Ta không phải thủ hạ dưới trướng của ngươi.”

Lý Ẩn sợ nàng không để ý tới mình, nghe nàng trả lời thì vui vẻ hẳn lên: “Đương nhiên, nàng là nương tử ta…..” Đào Hoa nghe chàng đột ngột nhắc tới chuyện vợ chồng thì chỉ thấy xấu hổ vô vàn, nàng trừng mắt nhìn sang, Lý Ẩn bèn vội vàng sửa miệng: “…Là tiên sinh của ta.”

Đào Hoa cảm thấy con người tên Lý Ẩn này, trước thì lạnh lùng uy nghiêm, sau thì lươn lẹo trẻ con, lúc nào cũng khiến người đối diện không biết phải làm sao mới đúng, nàng đành phải nói nương theo: “Vậy ngươi mau buông tiên sinh của ngươi ra đi chứ.”

Lý Ẩn nghe thấy nàng nói thế thì cũng nghe lời nới lỏng tay, chàng đề nghị: “Ta biết hôm qua nàng muốn ra khỏi phủ hít thở khí trời, ngày mai ta rảnh, đi với nàng dạo phố lớn có được không?”

Ban chiều Đào Hoa nhận được tranh hồ điệp và hộp trang điểm, cứ ngỡ ý của Lý Ẩn là không muốn để nàng rời khỏi phủ. Thế mà giờ phúc này Lý Ẩn lại chủ động đề nghị đi cùng nàng ra khỏi phủ, nàng cảm thấy cả người thư thái nhẹ nhàng đi không ít, cũng cười đồng ý với chàng.

Hết 11.
Chú thích:

(1) Trích từ bài thơ Trường tương tư – Lương Ý Nương (Bản dịch thơ của Xuân Đào)