Đào Lý

Chương 29: Cửu Nương



Hôm sau hai người cùng đến lấy tráp đựng trang sức và thuốc nhuộm rồi để Đào Hoa đến tặng cho đệ tử Đào Hoa luôn.

Vị đệ tử này gọi là Cửu Nương, nàng là cháu gái họ ngoại của thượng thư đương triều, vì tánh tình nàng ấy đôn hậu dịu dàng, lại theo học vẽ với Đào Hoa lâu ngày nên Đào Hoa cũng khá là gần gũi nàng ấy. Nàng ở tạm trong phủ tướng quân, tính đến nay đã gần tháng không gặp Cửu Nương. Lần này gặp lại, Đào Hoa thấy nàng ấy đẫy đà hơn không ít, dáng vẻ không chỉ lả lướt yểu điệu mà đôi mắt phượng cũng ngày càng sắc nét, xinh đẹp. Vốn dĩ Cửu Nương thuộc kiểu đẹp dịu dàng thanh lệ, nay càng có tư thái yếu đuối sinh động của người hơn gái hơn, khiến người ta trông mà vui thích.

Hai người hẹn gặp Cửu Nương ở phủ của nàng, tôi tớ của nàng ấy gác cổng trông thấy Đào Hoa đến bèn hành lễ với nàng rồi dẫn nàng đến sảnh nhỏ trong phủ. Chúc Cửu Nương mời Đào Hoa ngồi, sau đó sai người dâng điểm tâm, trà nước lên, kéo tay Đào Hoa thân thiết mà rằng: “Nghe Anh Thảo nói sư công có về kinh, tiên sinh phải bầu bạn với ngài cả tháng trời, lâu rồi không gặp, không biết tiên sinh có nhớ bọn ta không?”

Đào Hoa nghe xong thì cười, nắm tay nàng ấy: “Đương nhiên là nhớ. Mới không gặp một thời gian mà con đã trưởng thành thế này rồi….chẳng lẽ là vì đã làm dâu nhà người rồi đó à?”

Đào Hoa đang ghẹo nàng, thế mà Chúc Cửu Nương nghe xong thì lại có vẻ u sầu. Đào Hoa quen nàng đã lâu, cân nhắc một chút rồi bảo: “Con đã gặp vị lang quân kia chưa?”

Chúc Cửu Nương im lặng, một lát sau mới đáp: “Đã gặp rồi.”

“Vậy…..Cửu Nương, con không thích y à?”

Chúc Cửu Nương nghe xong chỉ cười cười, nhưng ý cười không lên đến mắt, “Việc hôn nhân là do ông ngoại quyết định, con sao dám không vừa ý đây?”

“Con….”

“Tiên sinh, ta đã sống ở Nhuận Trung mười lăm năm có chẵn, luôn được phụ mẫu thân nhân nuông chiều hết mực. Vừa gả cho người ta không lâu, vừa phải phụng dưỡng nhà chồng chu đáo vừa phải săn sóc mọi bề cho phu quân nên mới thấy nặng nề, sợ hãi trong lòng.”

Đào Hoa hiểu, nàng muốn dỗ Cửu Nương vui bèn lệnh cho Đan Sa đi theo dâng tặng tráp trăm bướm vờn hoa lên.

Cửu Nương thấy cái tráp, đôi mắt vốn đang u sầu sáng bừng. Nàng ấy vui mừng nhìn ngắm tráp trang điểm tinh xảo một phen rồi cười với Đào Hoa: “Tiên sinh có tâm thật, vẽ tận mười chú bướm cơ.”

Đào Hoa gật đầu: “Vi sư mong con và phu quân một đời một kiếp một đôi, mười phân vẹn mười.”

Cửu Nương nghe nàng nói thế thì cảm động đến mức đỏ cả hốc mắt.

Đào Hoa vừa định mở miếng an ủi đôi câu, Cửu Nương đã cầm khăn lau khóe mắt: “Đa tạ tiên sinh. Tráp trang điểm này vừa khéo hợp với áo cưới, con vui lắm.”

Đào Hoa thấy nàng miễn cưỡng cười vui thì cũng thương, Cửu Nương thì chuyển chủ đề, đầu tiên là nói đến cuộc sống dạo này của những vị đệ tử khác, sau đó là nhắc đến chuyện ít người hay phát sinh trong kinh thành.

“Tiên sinh có nghe nói đến một tháng trước có một vị quý nhân trong kinh đang ra sức vơ vét tranh vẽ của người không? Tranh của tiên sinh bây giờ ngàn vàng cũng khó đổi đấy.”

Lần trước Lý Ẩn đến Hủ Mộc Trai đã nói với nàng rồi, Đào Hoa bèn cười: “Ta biết chuyện này rồi.”

“Vậy người có biết vị quý nhân kia là người phương nào?”

Đào Hoa lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không hay.

Cửu Nương nói: “Vị quý nhân ấy đương là sủng phi Văn chiêu nghi của thánh nhân. Con nghe bên ngoại nói, vì Văn chiêu nghi say mê tranh vẽ của người nên thánh nhân muốn chiều lòng nàng ấy, bèn sai người đi khắp nơi tìm mua tranh của người về. Thánh nhân còn từng cân nhắc tới chuyện vời người vào cung để làm bạn với Văn chiêu nghi nữa cơ.” Đào Hoa nghe đến đây thì không kiềm được a một tiếng, lại nghe Cửu Nương tiếp lời, “May mà Văn chiêu nghi nói làm tri kỷ tâm giao với những tác phẩm của người là đủ rồi, nếu nài ép người gặp nàng ấy thì sẽ hỏng hết, nàng ấy bảo thế nên thánh nhân cũng từ bỏ ý định đấy luôn.”

Đào Hoa từ trước đến nay chưa từng nhận được chỉ nhập cung, nói gì đến chuyện vào cung làm bạn với quý nhân? Nàng nghe Cửu Nương nói thế thì yên tâm. Sau đó lại nghĩ kỹ, cảm thấy nàng Văn chiêu nghi này tánh tình thú vị, cũng đáng để kết giao.

Lời Cửu Nương vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của nàng: “Phần thánh sủng dành cho Văn chiêu nghi chưa từng suy giảm nửa phần, thánh nhân nghe nói nàng ấy thích mẫu đơn bèn đặc biệt vì nàng mà tìm người dạy trồng giống Âu Gia Bích. Chỉ là phương cách nuôi trồng giống mẫu đơn này đã thất truyền từ lâu nên đến nay chuyện vẫn chưa thành.”

Đào Hoa thích chim, yêu hoa, cá và mê tranh nên cũng hiểu biết đôi chút về truyện nuôi trồng hoa cỏ, đương nhiên từng nghe nói tới giống mẫu đơn Âu Gia Bích.

Vài chục năm trước, nghe đồn có một thợ trồng hoa dùng “thuốc” nuôi giống mẫu đơn trắng thành giống mẫu đơn xanh lam – Hoa mẫu đơn mang sắc xanh biên biếc ấy cứ như hoa trong ao Dao Trì nơi tiên cảnh, phàm là người từng ngắm qua đều sẽ tấm tắc khen ngợi vẻ đẹp lạ lùng này. Người thợ kia họ Âu, thế nên người đời mới gọi giống mẫu đơn này là Âu Gia Bích. Điều đáng tiếc là công thức nuôi mẫu đơn xanh đã thất truyền mất rồi, nên mấy chục năm sau chẳng còn ai ngắm được khóm mẫu đơn mang màu lạ trong truyền thuyết nữa.

Đào Hoa nghe thánh nhân sủng ái Văn chiêu nghi như thế thì cảm khái: “Văn chiêu nghi có thể gom ba ngàn sủng ái tại một thân như thế, ắt là một vị mỹ nhân ngàn năm có một.”

“Văn chiêu nghi đương nhiên là người đẹp, nhưng nghe nói ân sủng của nàng phần lớn đến từ tâm tính tinh tế, có mưu kế có đầu óc. Con nghe ông ngoại bảo, Văn chiêu nghi còn từng nói với thánh nhân rằng Linh Châu là nơi có vị trí đắc địa trên đường thông thương, mấy năm gần đây lại gặp đám ô hợp thỏi phủ cướp ngựa cướp xe. Đô đốc Linh Châu thì làm việc trễ nãi, không thể bình loạn khiến cho bá tánh Linh Châu sống không an ổn, cũng ảnh hưởng đến tuyến đời thông thương. Thánh nhân nghe nàng ấy xong thì phê duyệt tấu chương cấp binh cho Linh Châu, giờ thánh nhân còn đang cân nhắc chuyện chọn tướng soái đến cầm quân ở đấy.”

Đào Hoa nghe xong, chợt bừng tỉnh. Nàng nhớ lại câu hỏi mình có thể giúp Lý Ẩn được gì của Tiết Cẩm Đường.

Đào Hoa còn đang ngẩn người, Cửu Nương lại gọi nàng hai tiếng. Đào Hoa hồi thần, nhìn về phía nàng ấy, thấy đôi mi đẹp của nàng chau lại, ngập ngừng giống như đang khó xử lắm, bèn hỏi: “Có chuyện gì à? Cửu Nương.”

Cửu Nương ngẩng đầu nhìn nàng, vừa đụng tầm mắt Đào Hoa đã đảo mắt trốn tránh.

“Con có chuyện khó nói?”

Cửu Nương than: “Có người….nhờ con đưa một thứ cho tiên sinh.” Nàng ấy vừa dứt lời, thị nữ bên cạnh đã nhanh chóng dâng lên một chiếc hộp. Đào Hoa mở nắp hộp thì thấy bên trong là một cuộn tranh, bèn cầm lên mở ra.

Thấy thứ được vẽ rồi, Đào Hoa không kiềm được hít sâu một hơi, người trong tranh là nàng, chỉ là thần sắc của người trong tranh ngây thơ chân chất, dường như còn trẻ hơn con người thật của nàng vài tuổi.

Đào Hoa vừa nhìn đã biết đây là bút tích của ai, bèn gập tranh lại, vẻ mặt lạnh lùng.

“Lần trước con đã giúp Lý Tiềm hẹn gặp ta, lần này…”

Đào Hoa đang nói dở, nhìn sắc mặt Cửu Nương thì chợt loé lên một suy đoán, nàng đổi giọng ngay: “Cửu Nương, con —”

Nàng còn chưa dứt câu, Cửu Nương đã xen lời: “Tiên sinh đừng nói…là ta tình nguyện giúp.”

Cửu Nương tuy nói thế nhưng hốc mắt đã ửng đỏ cả rồi. Đào Hoa thấy thế, thở dài đáp: 

“Y….y có biết không?”

Cửu Nương cười khổ: “Từ xưa đến nay chàng ấy luôn thông tuệ, lý nào chẳng hay? Nếu chàng ấy đã không biết thì sao lại mạo muội đến nhờ ta giúp chàng gửi tranh cho tiên sinh đây?”

Nàng rũ mắt, im lặng một chốc rồi tiếp lời: “Tiên sinh, ta ngưỡng mộ người lắm, ngưỡng mộ người là nữ lang nơi đầu quả tim chàng, càng ngưỡng mộ cuộc sống tự tại của người hơn.”

Đào Hoa không biết phải an ủi thế nàng thế nào, chỉ gọi: “Cửu Nương….”

Cửu Nương cố nén sự khổ sở của mình, cười cười mà cất cuộn tranh lại hộp gỗ: “Mong tiên sinh sẽ mang cuộn tranh này về. Từ nhỏ ta đã sống trong nhung lụa, được phụ mẫu nâng niu, đã sống hạnh phúc hơn người đời rất nhiều rồi. Ông trời chưa bao giờ ban cho ta tình lang, càng không để cho ta có cơ hội kết bái phu thê với người kia. Chỉ cần có thể khiến người kia nhớ đến ta nhiều hơn một chút thì ta cũng đã mãn nguyện rồi.”

Hết 29.
Chương này Trà để Cửu Nương tự xưng là con – ta là để phù hợp với diễn biến tâm trạng của nhân vật này hơn, Cửu Nương bấy giờ chỉ mới 15 – 16 tuổi (Đào Hoa 20), bối phận hai người cũng là sư đồ nên mới để Cửu Nương xưng là con. Lúc sau, Cửu Nương bộc bạch tâm tình với Đào Hoa lại giống đang tự nói với mình hơn nên Trà mới để là ta.