Đào Lý

Chương 3: Yêu Nữ



Lý Ẩn chăm chú nhìn Đào Hoa, chàng thấy nàng ngơ ngẩn một chút rồi mới cất lời: “Tướng quân là thúc phụ của thế tử, thảo nào trông lại có vài phần tương tự thế tử.”

Lý Ẩn nghe xong lời này, chẳng hiểu sao có hơi giận dữ. Chàng nhìn quanh, thấy người của mình đang chuyện trò gì đó với đám nữ lang trẻ tuổi đằng kia, dường như đang thảo luận bức tranh cuộn đặt trên bàn. Bên cạnh chàng và Đào Hoa chỉ có độc một cô thị nữ của Đào Hoa đang kính cẩn đứng một bên.

Lý Ẩn vươn tay, sờ sờ góc mặt mình nói: “Tiên sinh đây nhìn ta lâu như vậy chẳng qua là vì ta trông khá giống Lý Tiềm thôi có đúng không?”

Chàng nói nhẹ bâng, cô thị nữ kia nghe xong nhịn không được cẩn thận liếc trộm chàng một cái, nhưng vừa đối diện với ánh mắt chàng thì lại hoang mang cụp mắt xuống ngay.

Sắc mặt Đào Hoa vẫn như thường, chỉ lặng đi một chút rồi nói: “Ngài đẹp.”

Câu nói trắng trợn này của nàng, nghe không ra ý khen hay nịnh nọt gì còn Lý Ẩn nghe được thì lại sửng sốt, có cả cảm giác buồn bực xen lẫn xấu hổ vì bị người ta bỡn cợt nữa cơ. Chàng đường đường là Vân Huy tướng quân, đầu đội trời chân đập đáp, tung hoành tứ hải, ấy thế mà lại bị một nữ tiên sinh mở miệng đùa giỡn cơ đấy?

Chàng cười lạnh một tiếng, trong lòng nảy ra một ý nghĩ, chàng nhất quyết không tin tình cảm của Lý Tiềm là đơn phương, còn kiềm không được mắng thầm: “Hay cho một ả yêu nữ.”

Mà cô thị nữ kia nghe thấy lời không biết là khen hay là gì của chủ mình thì hoảnh sợ, vội vã tiến lên kéo ống tay áo Đào Hoa.

Khuôn mặt Lý Ẩn nhìn không ra buồn giận thế nào, chỉ nói tiếp: “Cháu ta vô tri, còn cần tiên sinh đây dạy bảo.”

Đào Hoa lúc này rũ mắt, làm như đang tiếc hận. Hàng lông mày nàng dài, cuối khóe mắt trái còn có một nốt ruồi, quả thật rất quyến rũ. Lý Ẩn nhìn thấy, chẳng hiểu sao lại nhớ đến có người bảo nốt ruồi “đậu” ở đuôi mắt phượng hẹp dài gọi là nốt ruồi yêu, hạng người có dấu hiệu này tất sẽ là kiểu người chuyên đi quyến rũ kẻ khác.

Đào Hoa đáp lời: “Thế tử không học nghệ với ta, lẽ nào tướng quân không biết?” Nàng giương mắt, trong đôi mắt đẹp đẽ ấy không có chút tình ý nào.

Thế nên, Lý Ẩn lại hỏi tiếp: “Thế chắc có lẽ tiên sinh đã biết lý do tại sao Lý Tiềm không học nghệ với tiên sinh rồi?”

Đào Hoa trả lời ngay: “Phu nhân Vệ Quốc Công bảo thế tử nay đã lớn, cần chuyên tâm vào chuyện học chính.”

“Lý Tiềm quả thật có phân tâm, nhưng nó phân tâm không phải vì chuyện học nghệ,” Lý Ẩn nói, ánh mắt sắc bén hẳn lên, “Mà là vì tiên sinh.”

Đào Hoa nghe thấy thế thì nhíu mày, đang muốn đáp thì cô thị nữ bên cạnh đã đỡ lời: “Mong tướng quân cẩn thận lời nói.”

Lý Ẩn cười khẩy một tiếng, chả thèm bận tâm.

Đào Hoa tỏ ra rất khó hiểu, hỏi lại: “Sao ta lại khiến cho y phân tâm được?”

Lý Ẩn nhìn đôi mắt trong sáng sạch sẽ của Đào Hoa, nhìn đôi mắt chẳng có chút chột dạ nào, càng cảm thấy nàng xảo trá, nhưng chàng đây cũng lười đôi co.

“Lý Tiêm vừa ý tiên sinh, lẽ nào tiên sinh chẳng hay biết gì?”

Đào Hoa hơi ấp úng, sắc mắt luôn bình tĩnh tự tại cuối cùng vẫn lộ ra chút hoảng loạn. Cô thị nữ kia kéo kéo ống tay áo nàng, Đào Hoa suy nghĩ một chốc rồi trả lời: “Ta sẽ không tìm gặp thế tử nữa.”

Thấy Đào Hoa dứt khoát như thế, Lý Ẩn cũng có đôi phần ngạc nhiên nhưng nghĩ kỹ lại thì cứ cảm thấy vị này sao mà bạc tình quá đỗi. Dù nghĩ kiểu gì thì hình tượng Đào Hoa trong lòng chàng cũng chẳng tốt đẹp chút nào.

Dẫu sao chuyện Đào Hoa đồng ý sẽ tránh mặt Lý Tiềm là chuyện tốt, thế nên Lý Ẩn mới qua loa thi lễ với nàng, vẫn giữ thần sắc kiêu căng như cũ: “Mong tiên sinh giữ chữ tín.”

“Dĩ nhiên.” Đào Hoa phất tay áo, làm ra vẻ muốn chấm dứt đoạn trò chuyện này.

Lý Ẩn mở miệng nói tiếp: “Nếu tiên sinh đây đã thẳng thắn như vậy thì tướng quân ta cũng muốn mạo muội đề nghị tiên sinh rời kinh một thời gian.”

Đào Hoa nghe ra ý uy hiếp trong câu nói của chàng, bèn nổi giận, đôi mắt đen tuyền xinh đẹp trừng Lý Ẩn. Còn phần Lý Ẩn, bắt gặp khuôn mặt tức giận của nàng thì chẳng hiểu sao tâm tình lại có đôi phần vui vẻ đắc ý.

“Chẳng có lý do gì để ta đeo bám thế tử cả!” Đào Hoa nổi giận quẳng lại một câu, xoay người toan rời đi.

Nhưng giọng nói nàng yêu kiều, lời lẽ dù có bực bội thì cũng chẳng thể nào khiến người ta giận dữ cho nổi, Lý Ẩn lại chả có lý do gì phải sợ. Chàng cường tráng, chân lại dài, bước lên trước ngáng đường nàng, cúi đầu cợt nhã: “Thế tiên sinh đây có còn cảm thấy tướng quân ta đẹp không?”

Đào Hoa nghe xong, giận dữ liếc xéo chàng một bận, Lý Ẩn không giận, chỉ cười cười nhìn nàng rồi càng ngày càng cảm thấy hả dạ hơn.

Lần gặp mặt ngẫu nhiên này, mọi người đều ra về trong sự tận hứng tận thú, chỉ có một mình Đào Hoa là mặt ủ mày chau nhưng vẫn chưa có người phát hiện. Trước khi rời đi, Lý Ẩn ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn, thấy Đào Hoa đang cưỡi một chú la. toàn thân trắng muốt, trông cô độc chẳng nói nên lời. Đáy lòng Lý Ẩn đột nhiên sinh ra chút tâm tình thương hại, chỉ mong nàng có thể tuân thủ lời hứa, không bao giờ gặp lại Lý Tiềm nữa.

Sau khi Lý Ẩn đi tuần xong cũng không vội trở về phủ mà thúc ngựa về hướng phủ Vệ Quốc Công. Vào phủ rồi, Lý Ẩn theo lẽ thường thăm hỏi trưởng tẩu một lát rồi mới thuật lại lời hứa của Đào Hoa cho bà nghe, sau nữa thì đến chỗ Lý Tiềm. Lý Tiềm luôn là một đứa trẻ thông minh, dù bị phu nhân Vệ Quốc Công cấm túc thì cũng đã mấy phen thành công trốn ra ngoài rồi, thế nên khi Lý Ẩn vừa bước vào sân đã thấy ngay dàn thị vệ tuần tra, túc trực nghiêm ngặt. 

Lý Ẩn qua lời tên thị vệ dẫn đường biết được, trong suốt khoảng thời gian bị cấm túc, ngoại trừ lúc lên kế hoạch chạy trốn ra thì đều ở lì một chỗ vẽ tranh rèn thư pháp.

Lý Ẩn vừa bước vào thư phòng, cứ ngỡ bản thân sẽ thấy một Lý Tiềm mang bộ dạng chán nản thất tha thất thiểu, ai ngờ Lý Tiềm vẫn xiêm y chỉnh tề ngay ngắn, ngó bộ dạng chẳng khác lúc thường là bao.

Lý Tiềm đang vẽ trên mảnh giấy cuộn đặt trên bàn, vừa thấy Lý Ẩn đẩy cửa đi vào bèn đứng dậy hành lễ. Lý Ẩn không ừ cũng chẳng hử gì, đi thẳng đến án thư. Thấy vô số bản phác thảo nằm la liệt trên mặt bàn, tất cả đều vẽ một vị nữ lang áo thẫm, đang đứng hoặc đang ngồi, dung mạo xuất trần đẹp đẽ. Tài nghệ Lý Tiềm không phải hạng xoàng, Đào Hoa trong tranh chàng ta giống trang dung ngoài đời của nữ tiên sinh kia đến bảy phần, điểm duy nhất khác biệt là vị Đào Hoa trong tranh Lý Tiềm bao giờ cũng mang vẻ ngây thơ trong sáng, chẳng giống thần sắc lạnh lùng tuyệt tình của Đào Hoa chàng gặp hôm nay chút nào.

Nhưng Lý Ẩn nghĩ, có lẽ đây là bộ dạng cô yêu nữ kia bày ra trước mặt Lý Tiềm. Đào Hoa tuy nay đã tròn hai mươi tuổi, lớn hơn Lý Tiềm sáu tuổi ròng nhưng nàng rất đẹp, đứng cạnh Lý Tiềm trông hệt như một đôi Kim đồng ngọc nữ. Lý Ẩn nghĩ đến đây, không hiểu sao lại cảm thấy hơi khó chịu.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi mới mở miệng bình phẩm một câu: “Con vẽ chẳng giống chút nào.”

Lý Tiềm nghe thấy thế thì đã biết Lý Ẩn đã từng gặp Đào Hoa, y vội vàng thi lễ rồi nói: “Thúc thúc chớ làm khó tiên sinh.”

Lý Ẩn thấy thần sắc lo âu của y, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không tìm gặp nàng ta nữa thì rảnh chuyện thôi chứ gì.”

“Con….chỉ là con muốn….gặp lại tiên sinh một lần nữa thôi.”

Chàng thấy y vẫn còn nung nấu ý định trốn đi, vỗ mạnh mặt bàn một cái, cả giận nói: “Tên yêu nữ hại nước hại dân như vậy, ngươi gặp nữa làm gì?”

Lý Tiềm bênh ngay: “Sao tiên sinh lại là phường yêu nữ được?”

Lý Ẩn lạnh lùng nói: “Hôm nay ta có gặp vị tiên sinh kia, mới chỉ là lần gặp đầu tiên mà nàng ta lại dám nói — “

“Tiên sinh đã nói gì?” Lý Tiềm vội hỏi.

Lý Ẩn đột nhiên nhớ lại sắc mặt của Đào Hoa khi nói chàng đẹp, hơi nẩy lòng riêng, ngừng một chút rồi mới đáp: “Nàng nói ta đẹp. Nữ tử sỗ sàng kiểu này quả thực là phường thích giả thanh cao mê hoặc kẻ trí, nên mới có chuyện bị từ hôn. Dù tài nghệ có vượt trội tới đâu thì nhân cách chắc đã ra gì!”

Lý Ẩn dứt dời, cứ tưởng Lý Tiềm sau khi nghe xong sẽ buồn thương hoặc là oán giận. Ai ngờ Lý Tiềm chỉ si ngốc cười cười, “Tánh tình nàng ấy có hơi trẻ con, lời nói ra đôi khi cũng khá là ngốc nghếch.” Y giống như đang lẩm bẩm với chính mình, giọng nói đầy vẻ chiều chuộng.

Lý Ẩn thấy bộ dạng của y, trong đầu thêu dệt đủ cảnh tình chàng ý thiếp giữa hai người, tức giận mắng y “Ngu ngốc” một tiếng rồi phất tay áo rời đi luôn, nghĩ thầm sẽ chẳng bao giờ ngó ngàng tới y thêm nữa.

Hết 03.