Đào Lý

Chương 40: Bằng Lòng Hay Không? (H)



Lý Ẩn nghe Đào Hoa nói thế, chợt cảm thấy đau xót trong lòng. Cuối cùng, chàng tuyệt vọng buông nàng ra, cũng ngồi dậy. Đào Hoa vừa ngồi dậy muốn đi nhưng vừa nhỏm dậy đã bị Lý Ẩn ôm lấy.

Lý Ẩn vòng tay, ôm lấy nàng từ phía sau, làn môi mỏng kề sát vành tai nàng: “Nàng đừng tự trách.”

Đào Hoa quay mặt lại nhìn chàng rồi bảo: “Ta tự trách ấy à? Ta trách chàng thì có!”

Lý Ẩn cũng khó chịu, “Ta nói rồi, ta tin nàng.”

“Nếu chàng đã tin ta thì hãy để ta về phủ!” Đào Hoa nói xong, tiếp tục giãy giụa, nhưng nàng càng giãy, tay Lý Ẩn càng siết chặt hơn. Cuối cùng, Đào Hoa buông xuôi, không chống cự nữa mà chỉ rũ tay, mặc chàng ôm mình.

“Yêu Yêu, ta với nàng đã từng hẹn thề đến bạc đầu rồi, sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng nhau.” 

Lời Lý Ẩn nói nghe rất chân thành, nhưng Đào Hoa chỉ cảm thấy đấy là lời nguỵ biện của chàng mà thôi, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng nàng mới bảo: “Cho dù ta đã đồng ý với chàng rồi nhưng giờ thì không phải lúc…Làm sao ta tin được chàng nữa đây….Lý Ẩn à, ta và chàng làm phu thê thế này có thật sự tốt không?”

Giọng Đào Hoa rất nhỏ nhẹ, nhưng nghe vào tai Lý Ẩn lại như sấm nổ vang trời.

Mặt chàng thì dửng dưng mà tay thì ôm Đào Hoa càng thêm chặt, “Thế gian này có mấy đôi phu thê cả đời ấm êm không cãi vã bao giờ? Yêu Yêu, nàng đừng….đừng nói những lời này khi bản thân đang giận dỗi, có được không…Huống chi, nàng không gả cho ta thì định gả cho ai?”

Đào Hoa lặng thing mất một lúc rồi mới đáp lời: “Nếu ta thật sự muốn lấy chồng đến vậy thì đã không độc thân đến bây giờ. Ta không gả cho chàng, cũng không gả cho người khác. Hai chúng ta sau này……”

Lý Ẩn không dám nghe tiếp những lời nàng định nói, chàng xoay người đè nàng xuống giường, triền miên hôn bờ môi nàng. Đào Hoa bị cái hôn thô bạo của chàng làm đau, cắn răng, không chịu mở miệng được mà chỉ nhỏ giọng kêu đứt quãng. Lý Ẩn hôn rất sâu, đến tận khi môi nếm được mùi máu tanh ngòn ngọt thoang thoảng từ làn môi Đào Hoa mới thả lỏng một chút. Chàng cúi đầu nhìn, quả thật đã thấy trên làn môi căng mọng của nàng xuất hiện một vệt máu nhỏ đo đỏ, chàng thấy thì lòng càng rối bời và đau xót hơn, bèn vươn đầu lưỡi, khẽ khàng liếm lên làn môi Đào Hoa.

Đào Hoa hay mềm lòng, biết mình cũng chẳng tránh được nên không hề đẩy chàng ra, mặc chàng làm gì thì làm.

Lý Ẩn buông tha cho làn môi của nàng nhưng bắt đầu chen cây gậy th*t kia của mình vào giữa hai chân nàng. Chỉ mới cọ xát đôi lần mà chàng đã cảm thấy “bụi cỏ” non nớt kia đã ướt dầm ướt dề. Chàng nóng vội? không cẩn thận dạo đầu mà đẩy hông cho nửa cây gậy th*t của mình xâm nhập vào cửa huyệt non mềm của Đào Hoa luôn.

Đào Hoa bất ngờ, cũng không kiềm được tiếng rên rỉ, Lý Ẩm vào vội, nước huyệt và vách thịt cũng co bóp vội vàng theo. Lý Ẩn còn chưa dùng sức mà vách thịt non mềm kia đã mút đến mức khiến chàng tê dại cả eo.

“Đừng….Cắn chặt như thế chứ.” Lý Ẩn trầm giọng nói, còn vỗ mông nàng một cái, muốn nàng thả lỏng ra.

Nhưng Đào Hoa bị chàng vỗ mông, lòng càng thẹn hơn, bên dưới cũng mút ngày càng chặt — Chỉ một lúc sau, nàng đã có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của thứ hung ác kia, cảm nhận được rõ ràng từng đường gân gồ lên trên ấy, nó nóng bỏng và dữ dội đến mức giống như đang muốn đóng dấu lên huyệt của nàng. Đào Hoa bên này còn đang cảm nhận cảm giác trứng đầy ở bụng, Lý Ẩn bên kia đã bị nàng kẹp đến mức chịu không nổi nữa rồi, chàng chuyển động hông, dồn sức mà làm.

Trong lúc ấy, chàng còn không quên cúi đầu, nhìn chăm chăm vào chỗ giao hợp của hai người, chàng thấy rõ phần gậy th*t hung tợn của mình được bao bọc huyệt mềm, cạ lên “giọt ngọc” hồng hào yếu ớt và hai “cánh hoa” non nớt. Lý Ẩn nhìn mà động tình, chàng nói với Đào Hoa: “Yêu Yêu, sau này nhất định chúng ta sẽ không rời xa nhau.”

Đào Hoa vẫn còn đang chìm trong khoái cảm, vẫn chưa nói gì. Lý Ẩn cúi người xuống, vừa hôn nàng vừa lặp lại: “Chúng ta không rời xa nhau…..Được không?”

Lần này, Đào Hoa nghe rõ, nàng lắc nhẹ đầu, “Ta không biết….Ta không biết nữa.”

Tất nhiên, Lý Ẩn không hề thích nghe câu trả lời này của nàng, chàng không ừ hử gì, chỉ là hông dùng sức đẩy mạnh hơn, đâm thẳng vào sâu bên trong Đào Hoa. Huyệt mềm của Đào Hoa bị Lý Ẩn hung hăng dày xé, chủ cảm thấy cả tâm hồn mình cũng bị cây gậy th*t kia đóng đinh lên theo. Lý Ẩn cũng chịu không nổi, tiếng nước vang lên từ chỗ hai người giao hợp càng lớn, Lý Ẩn càng nặng nề thêm. Lý Ẩn thấy mặt mày nàng tuy đã đỏ bừng hết cả nhưng vẻ mặt vẫn chưa giống lúc thường, lòng chàng bỗng nhiên không muốn giống mấy lần trước, tiết ra bên ngoài nữa.

Mà dường như Đào Hoa cũng phát hiện ra, nàng nâng chân dẫm lên bụng Lý Ẩn, muốn chàng rút ra. Nhưng sức Lý Ẩn lớn, bụng bị dẫm, chàng càng hăng hơn. Đào Hoa vốn đã mềm nhũn, bị chàng “hăng hái” ra vài thế này, cơ thể càng mất sức hơn, dẫm được vài bận chân đã trượt dần xuống vì đuối sức.

Lý Ẩn không ngừng “đóng cọc”, chàng tóm mắt cá chân xinh đẹp của nàng, kéo lên rồi vừa gặm vừa cắn, chàng cắn dần xuống dưới, để lại từng vết cắn có nông có sâu trên đùi Đào Hoa, Đào Hoa bị cắn đến mức không kiềm được, rên yếu ớt một tiếng rồi bắn. 

Lý Ẩn thừa biết nàng bắn rồi sẽ mất sức nhưng cũng không quan tâm, bắn vào huyệt mềm đang trong trạng thái thả lỏng của Đào Hoa. Tuy hai người đã triền miên dăm bận nhưng Lý Ẩn chưa từng thử kiểu này bao giờ, chàng hưởng thụ cảm giác gậy th*t được bao bọc bởi huyệt mềm nóng bỏng ướt át sau khi bắn, cảm giác vừa sung sướng vừa thỏa mãn. Chàng bắt đầu được nước lấn tới, chậm rãi đâm thêm vài lần nữa, khuấy đảo huyệt mềm yếu ớt kia.

Mãi đến khi thỏa mãn rồi, Lý Ẩn mới rút ra. Huyệt mềm của Đào Hoa lúc này đang bị dịch và gậy th*t chen đến trướng đầy, giờ bỗng dưng thả lỏng, chợt có cảm giác ngưa ngứa trống trải, huyệt mềm kia cũng không tự chủ được “mấp máy”, muốn giữ Lý Ẩn lại. Lý Ẩn phát hiện hình như Đào Hoa còn chưa thấy đủ, chàng cúi đầu nhìn, thấy cửa huyệt kia thế mà bắt đầu trào nước ra nữa rồi, hoà lẫn với dòng dịch trắng của chàng để lại, khiến chàng nhìn mà mặt đỏ tim đập, không dám nhìn kỹ nữa.

Lý Ẩn vội vàng nằm xuống cạnh Đào Hoa, ôm chặt người ngọc đang thở dốc vào lòng.

Đào Hoa bên kia nghỉ ngơi một chút, đợi cơ thể ổn hơn rồi thì quay lưng về phía chàng. Một lát sau, nàng cảm nhận từng trận hôn thưa thớt rải rác khắp lưng và vai mình, nàng cũng nghe tiếng nỉ non yếu ớt như đang mê sảng của Lý Ẩn bên tai, “Nàng đừng đi, đừng đi mà…..”

Đào Hoa nghe thấy, tim giống như bị thứ gì đó gặm cắn, vừa xót vừa ngứa, nhưng nàng đẩy không nổi, sờ còn không được, chỉ có thể mặc chàng ăn mình sạch sẽ, chẳng còn lại gì.

Dù Đào Hoa không bận bịu gì khi ở phủ tướng quân nhưng vẫn cảm thấy lòng mình khó chịu. Ban ngày thì không sao, nàng nằm trên giường La Hán đặt cạnh cửa sổ trong thư phòng xem sách, đến tầm sau giờ ngọ, nàng thấy nóng nên đã đẩy cửa sổ ra, vừa đẩy ra xem đã thấy một gã sai vặt đang đi từ đằng xa đến. Đào Hoa chỉ nhìn một cái đã dời tầm mắt đi, nhưng tiếng bước chân đã ngày càng rõ dàng hơn. Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, kêu nhỏ một tiếng.

“Ngươi…..Đến đây làm gì?”

Gã sai vặt này tuy mặc trang phục người hầu nhưng dáng vẻ đường hoàng, gương mặt còn nguỵ trang một chút, không còn bộ dạng nổi bật chói loà lúc thường, quả là thế tử Lý Tiềm cải trang đến chẳng sai. Lý Tiềm thấy Đào Hoa, đứng trước cửa sổ thi lễ với nàng nhưng vẫn cúi đầu.

“Nếu không phải vì đệ tử, tiên sinh sẽ không quen thúc thúc. Đệ tử không đành lòng để tiên sinh bị giam lỏng trong phủ tướng quân, nên mới cố tình đến đây hỏi tiên sinh một câu rằng người có đồng ý đi với đệ tử hay chăng?”

Đào Hoa nghe vậy, ngạc nhiên hỏi lại: “Thúc thúc…Thúc Thúc ngươi lợi hại như vậy, làm sao ngươi dẫn ta đi cho được? Huống chi….”

Lý Tiềm đã sớm đoán được nỗi băn khoăn trong lòng nàng, y đáp: “Đệ tử có thể vào phủ được, đương nhiên là vì có người tương trợ. Từ lúc không thấy tiên sinh, sư công lo lắng vô cùng, lần này tiên sinh ra khỏi phủ rồi thì hãy rời kinh với sư công đi thôi. Vả lại, phụ thân của đệ tử cũng có lời muốn nhắn với tiên sinh, ông bảo chỉ cần tiên sinh rời kinh bây giờ, ông sẽ đảm bảo cho Đào đại nhân được an toàn.”

Đào Hoa trầm ngâm, suy nghĩ cẩn thận một phen, lại hỏi: “Sao phụ thân ngươi lại đồng ý để ngươi đến gặp ta?”

Nghe thế, Lý Tiềm ngẩng đầu nhìn Đào Hoa, “Đệ tử đồng ý với phụ thân rằng sau này sẽ không bao giờ gặp lại tiên sinh nữa nên ông ấy đã đồng ý cho đệ tử đến tìm tiên sinh.”

Cứ như thế, Lý Hiển có thể khiến Đào Hoa rời xa Lý Ẩn, lại có thể khiến Lý Tiềm hoàn toàn hết hy vọng, đúng là chiêu một mũi tên trúng hai con nhạn.

Lý Tiềm thấy Đào Hoa không nói gì, y cười nhẹ, nói với nàng: “Nếu tiên sinh bằng lòng thật thì đệ tử cũng không uổng công sắm vai tiểu nhân. Tiên sinh, đệ tử hỏi người một câu cuối cùng, người có bằng lòng đi không?”

Hết 40.