Đào Lý

Chương 47: Quy Triệu



Đào Hoa thấy chàng hạ tầm mắt, hàng mi dài hơi run rẩy, có lẽ là đã buồn ngủ lắm rồi, bèn khuyên: “Có gì thì mai hẵng nói tiếp.”

Lý Ẩn không ừ hử gì, chỉ cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ, nắm chặt tay Đào Hoa hơn, “Mấy tháng trước, thủ lĩnh bọn cướp ngựa này đền tội, thủ hạ của y cũng giống như rắn mất đầu, tháo chạy tán loạn….Chỉ là tên Diệp Cầm kia là người tài ba, chẳng những khinh công lợi hại mà còn là đồng lõa với Tiết gia.”

Đào Hoa nghe chuyện có liên quan đến Tiết gia thì mi đẹp nhíu chặt, “Nên Tiết gia mới không cam lòng để người của Đông Cung giữ chức đô đốc Linh Châu?”

Lý Ẩn ừ một tiếng, “Diệp Cầm có tài, gan cũng lớn, thế mà dám đến trộm hổ phù của ta….”

Thì là Lý triều sợ người giữ chức đô đốc ở đây không an phận, hổ phù luôn là kiểu nửa giữ trong cung cấm, nửa do đô đốc tại chức giữ trong tay. Trước khi đến Linh Châu Lý Ẩn phải nhập cung lĩnh hổ phù cũng vì lẽ ấy, phải cầm hổ phù trọn vẹn trong tay mới có thể điều binh. Nửa mảnh hổ phù ở đây, trước lúc chàng đến thì do trường sử Linh Châu tạm quản, nếu hổ phù ở đây có chuyện gì thì hậu quả cũng dễ đoán.

Lý Ẩn nói xong, hừ lạnh thêm lần nữa, “Đuổi cùng giết tận không phải phong cách hành xử của ta, nhưng y đã gan to bằng trời như thế thì chắc cũng chả sợ ta diệt gọn cả thảy đâu nhỉ.”

Đào Hoa suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chẳng lẽ chàng biết chuyện của Ngọc Lâu phu nhân là vì điều tra được Diệp Cầm?”

“Không sai.” Lý Ẩn cười khổ, “Có lẽ là vì trời cao muốn cho ta cơ hội chuộc lỗi. Sau khi ta tra được đến cái người Ngọc Lâu phu nhân này, đương nhiên phải tra xét kỹ càng một phen, đến lúc này mới biết nàng ta là hậu duệ nhà họ Âu. Ngọc Lâu phu nhân giấu chuyện này rất kỹ, e rằng đến cả Xích Thủy tiên sinh cũng chẳng hay.”

“Lý Ẩn, chàng nghe ta nói đã, phương thuốc nuôi trồng Âu Bích kia…..”

Đào Hoa còn chưa dứt câu, Lý Ẩn đã ngắt lời, “Ta hiểu ý nàng….Nhưng lúc này ta mà từ bỏ thì chẳng phải sẽ chịu một kiếm vô ích à?”

Đào Hoa thở dài một tiếng, nàng thấy Lý Ẩn đã buồn ngủ lắm rồi mà vẫn không muốn đi ngủ chút nào bèn nói: “Ngươi đã nói chuyện này nãy giờ rồi, có muốn nghe ta kể chuyện vân du với sư phụ suốt sáu tháng trời qua không?”

Lý Ẩn nghe thế thì cười cười đồng ý. Chàng đã mất nhiều máu, mệt lả cả người rồi, Đào Hoa bên cạnh thì lại thầm thì nhỏ nhẹ kể chàng nghe chuyện của mình, không lâu sau đó cũng chìm vào mộng đẹp. Thấy Lý Ẩn dù ngủ rồi nhưng vẫn không chịu buông tay, Đào Hoa giãy ra không nổi nên đành để mặc cho chàng nắm, đợi chàng say giấc rồi mới về phòng mình nghỉ ngơi một chút.

Đào Hoa về phòng mình, định thay xiêm áo, ai ngờ vừa sờ đến đai lưng đã thấy cấn, Đào Hoa lấy ra xem thì phát hiện đấy là nhẫn ban chỉ hồng ngọc mình đã trả lại cho Lý Ẩn từ trước, có lẽ là ban nãy ở sau núi giả chàng đã âm thầm dúi vào người nàng.

Lúc trả nhẫn nàng đã hạ quyết tâm rồi, ai mà ngờ quanh đi quẩn lại cuối cùng nhẫn này vẫn về lại với mình. Nhưng lần này khác lần trước, nàng siết nhẫn ban chỉ trong tay, cảm giác nó mang lại không giống gì với lần trước nữa cả. Lúc trước nàng chỉ ở trong kinh thành xa hoa mà tù túng ngột ngạt, chưa từng được nhìn ngắm cảnh đẹp bốn phương thế này, cảm thấy dù không gả đi được thật thì cũng chẳng sao. Nửa năm trời vân du đây đó với Xích Thủy thật sự rất tự tại, có điều, hôm nay gặp lại Lý Ẩn rồi thì nàng cũng biết mình vẫn chưa hoàn toàn buông xuống phần tình cảm với chàng ấy. Cứ nghĩ như thế mà Đào Hoa đã cằm nhẫn trong tay, trằn trọc đến tận tờ mờ sáng hôm sau mới bắt đầu chợp mắt.

Hôm sau Lý Ẩn tỉnh lại thì chỉ thấy lòng bàn tay đau nhức, vết thương hôm qua thật sự chẳng nhẹ gì. Nhưng nếu không có chuyện đó chàng cũng chả có cơ hội nằm cùng một giường trò chuyện với Đào Hoa lâu đến vậy. Đợi chàng rửa mặt chải đầu rồi dùng đồ ăn sáng, uống thuốc xong, đang định đi tìm Đào Hoa thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Người đến là Ngọc Lâu phu nhân. Nàng ta vừa vào đã khom người hành lễ với Lý Ẩn, sau đó mang đến rất nhiều thuốc bổ, dược liệu. Lý Ẩn thấy thế, cũng mờ nàng ta ngồi xuống ghế ở gian ngoài.

Lý Ẩn ngồi xuống rồi, liếc Ngọc Lâu phu nhân một cái rồi hỏi: “Phu nhân đã biết ta muốn gì, cần chi đa lễ?”

Nàng ta cười cười, “Chuyện nào ra chuyện đấy, đô đốc đã cứu mạng ta thì giữ lễ đáp ơn là chuyện phải làm.”

Lý Ẩn biết nàng ta khó chơi, nghe cách nói chuyện cũng hiểu người này tạm thời sẽ không nhả phương thuốc nuôi trồng Âu Bích kia ra cho mình, chàng cũng không thấy bất ngờ chút nào.

Ngọc Lâu phu nhân từ trước đến nay vẫn luôn là người mẫn tiệp khéo léo, dù không thuận theo ý Lý Ẩn được nhưng cũng không muốn đắc tội với chàng, bèn nói: “Đô đốc có ơn với ta mà ta cũng chẳng phải phường vô dụng. Nếu không có tin báo từ Ngọc Lâu, sao đô đốc lại có được cơ hội gặp mặt Đào nữ lang đây?”

Thì ra, từ khi Lý Ẩn biết Ngọc Lâu phu nhân có liên quan đến Âu gia thì đã tạo quan hệ với Ngọc Lâu phu nhân rồi. Lúc đó Ngọc Lâu phu nhân cũng từng hỏi Lý Ẩn sao phải nhọc công lấy bằng được phương thuốc nuôi trồng Âu Bích như thế? Dù Lý Ẩn không định nói thật với nàng ta nhưng chàng đã cho biết rằng mình sẽ ở đất bắc một khoảng thời gian. Hôm qua Ngọc Lâu phu nhân lần đầu tiên gặp mặt Đào Hoa, lúc nhắc đến Lý Ẩn, thấy vẻ mặt của từng người nàng ta cũng hiểu rõ mười mươi rồi, nên đã sai người báo tin cho Lý Ẩn hay.

Về phía Lý Ẩn, sau khi rời kinh thì tin tức liên quan đến Đào Hoa cũng bị cắt đứt, chàng nghe được từ chỗ bạn cũ của Xích Thủy chuyện ông muốn đến đất bắc có việc. Thế nên sau khi Lý Ẩn nắm quyền kiểm soát Linh Châu, đã  ra lệnh cho người dưới trấn giữ tra xét đường chính đất bắc, chú ý tới hành tung của nhóm Xích Thủy.

Mấy ngày gần đây Lý Ẩn nhận được tin báo, thủ hạ báo với chàng rằng có thấy đoàn người Xích Thuỷ vào địa phận đất bắc, chàng lập tức rời Linh Châu phi ngựa đến đây, vừa đến nơi thì nhận được tin từ Ngọc Lâu phu nhân, cũng vì thế nên mới kịp gặp mặt Đào Hoa.

Ngọc Lâu phu nhân thấy Lý Ẩn chẳng nói chẳng rằng, lại tiếp lời: “Ngoại trừ phương thuốc nuôi dưỡng Âu Bích kia ra thì đô đốc có muốn gì Ngọc Lâu cũng sẽ dốc sức mà đáp ứng.”. truyện tiên hiệp hay

Lý Ẩn gõ gõ tay lên mặt bàn gỗ, hỏi: “Sao ngươi lại nói với Đào Hoa ta là nam nhân của ngươi?”

Ngọc Lâu phu nhân bật cười, “Ta không chỉ nói với bọn họ không thôi mà còn nói với bên ngoài đô đốc ngài là nam nhân của ta đấy.”

Lý Ẩn hừ một tiếng, “Lý do?”

“Ta tưởng Diệp Cầm sẽ đến gặp ta để đòi lại nửa phần gia sản y đặt chỗ ta. Ai ngờ sau khi y đại bại rồi lại thành rùa rụt cổ. Nếu ta không làm thế này, sao có thể dụ y đến đây?”

Lý Ẩn nghe nàng ta nói thế, bỗng nhiên có chút thương hại Diệp Cầm, “Tên nam nhân kia của người mà là con rùa rụt cổ ấy hả? Nhóm người hôm qua đến là có ý muốn lấy cái mạng của ngươi đấy.”

Ngọc Lâu phu nhân nghe xong, đôi môi đào đỏ mọng hơi cong lên, “Tên nam nhân đáng chết này chỉ dám tàn nhẫn với nữ nhân của mình — Có điều, hiện giờ y đang muốn giúp Tiết gia đối phó với ngài, còn muốn xuống tay với ta nữa. Ngọc Lâu muốn mạo muội đưa ra một đề nghị, hay đô đốc cứ ở tạm phủ ta đi, dù Diệp Cầm là vì ta hay vì ngài mà đến, sớm muộn gì y cũng sẽ ra mặt mà thôi.

Hết 47.