Đào Lý

Chương 7: Bái Sư



Đào Hoa ăn kẹo mận khô, cảm nhận vị tươi mát ngọt ngào nơi đầu lưỡi thì cũng bình tĩnh lại được một chút, nhưng nàng nghe tiếng vó ngựa, tiếng sinh hoạt bình dân bên ngoài xe vang lên in ỏi, trong lòng vẫn còn khá sợ hãi. 

Đương nhiên, lần này nàng nào dám nhào sang ôm Lý Ẩn nữa, chỉ cố gắng nép mình vào một góc trong xe. Phía đối diện, Lý Ẩn vẫn còn đang trong trạng thái căng cứng cả người (được rồi, nhất là thân dưới) nên cũng chả dám nhìn nàng. Lý Ẩn bắt đầu cảm thấy nhị đệ của mình rất là phiền, chàng cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng chỉ cảm thấy đôi mắt trong như nước trời thu của Đào Hoa giống như đang nhìn thấu tận tâm can chàng vậy, Lý Ẩn bị nàng nhìn đến mức nóng muốn hỏng cả đầu, không thể đối diện, cũng chẳng thế đương đầu.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa bắt đầu giảm tốc độ, Lý Ẩn cứ lo Đào Hoa nhìn ra gì đó nên bèn nghịch nghịch quần áo để che đậy sự lúng túng của mình. Đào Hoa ngồi bên kia cứ im lặng suốt quãng đường, run rẩy sợ sệt hệt như chú thỏ đang trốn tránh mãnh thú vậy. Sau khi Đào Hoa xuống xe ngựa thì phát hiện bản thân đang đứng trước cổng phủ đệ của Lý Ẩn, nàng rất khó hiểu, muốn gạn hỏi Lý Ẩn nhưng chàng lại cứ chần chừ chẳng chịu xuống xe. Đào Hoa không muốn đến gần lũ ngựa, đành phải đứng chờ cách xe ngựa không xa. Lúc Lý Ẩn xuống khỏi xe, vẻ mặt chàng cứ là lạ, hiện rõ sự không vui.

Đào Hoa nghĩ thầm, người này hành xử ngang ngược, nóng lạnh thất thường khiến nàng không biết phải đối phó thế nào. Suy tính một chốc, cuối cùng Đào Hoa vẫn chậm rãi đi đến trước mặt Lý Ẩn hỏi: “Không phải tướng quân muốn đưa ta rời kinh hay sao? Vì cớ gì mà lại đưa ta đến phủ ngài thế?”

Cả người Lý Ẩn rất chi là mất tự nhiên, không muốn nói dằng nói dai với nàng, bèn kéo nàng vào thính đường luôn. Đào Hoa cứ ngỡ Lý Ẩn độc thân, dù có là tướng quân đi chăng nữa thì phủ đệ nhiều nhất cũng chỉ rộng rãi thoáng đãng mà thôi. Ai mà ngờ phủ đệ này không chỉ rộng mà cảnh sắc còn phong phú đẹp đẽ khôn cùng, rừng hoa chim muông đủ cả, phóng mắt nhìn quanh còn tìm chẳng thấy điểm cuối nữa kia kìa. Lý Ẩn trộm nhìn vẻ mặt thưởng thức của nàng, trong lòng thầm vui vẻ.

Bước vào thính đường, có gã sai vặt châm trà cho Đào Hoa, Lý Ẩn cho gia nhân lui xuống rồi mới cất lời: “Hôm qua tuy tiên sinh đã nói rõ ràng với Lý Tiềm nhưng ta chắc y cũng vẫn chưa từ bỏ ngay đâu, nên mới muốn mời tiên sinh đến phủ ta, kẻo tên nghịch tử kia lại đến quấy rầy tiên sinh.”

Đào Hoa có thể hiểu Lý Ẩn thân là người bề trên, đương nhiên không muốn người cháu độc đinh dòng Vệ Quốc Công của mình dính líu gì đến nàng, nhưng chàng ta hành xử ngang ngược thế này thì có bảo Đào Hoa cảm kích cũng khó.

Lý Ẩn nhìn sắc mặt nàng, cũng biết rằng nàng đang tức giận, chẳng hiểu vì sao chàng đột nhiên lại muốn dỗ cho nàng vui hơn, giống như lúc còn ở trên xe ngựa vậy, chàng bèn dịu giọng đáp: “Tầm hơn một tháng nữa Vệ Quốc Công sẽ về kinh, đợi huynh ấy về rồi, ta tất nhiên sẽ tiễn tiên sinh đây về Đào phủ. Đoạn thời gian này e rằng tiên sinh phải chịu khổ đôi chút rồi.”

Đào Hoa đương nhiên không ưng, nhưng cũng tự biết chuyện này mình không có quyền quyết định, đành phải nói: “Mong tướng quân có thể để Đan Sa đến hầu hạ cho ta.” Đan Sa và Anh Thảo đã theo nàng từ tấm bé, chỉ là ban nãy Anh thảo vừa mới bị phát roi của Lý ẩn doạ sợ rồi, sai cô nàng đến phủ tướng quân thì chỉ sợ sẽ khiến cô ấy sợ đến mức nói không lưu loát nổi nữa mất. Nên Đào Hoa chỉ đành chọn Đan Sa đến thay.

Lý Ẩn suy nghĩ một chút rồi đồng ý với yêu cầu của Đào Hoa, chàng nhắc: “Lý Tiềm tuy còn trẻ, nhưng mưu kế thì chả thiếu thốn gì, việc tiên sinh chuyển đến ở tạm phủ tướng quân đừng cho người khác biết vội, bằng không để tên tiểu tử kia biết rồi thì chả biết y sẽ làm ra trò gì nữa.” Huống chi tuổi tác của Lý Ẩn và Đào Hoa cũng không chênh nhau bao nhiêu, trong phủ chàng càng không có nữ quyến, việc này nếu có truyền ra ngoài thì chỉ tổ khiến thanh danh Đào Hoa bị bôi nhọ mà thôi.

Sau khi hai người nói chuyện xong, Lý Ẩn sai thị nữ dẫn đường cho Đào Hoa đến nơi nàng tạm trú. Khoảng sân đó trông rất tao nhã yên tĩnh, xem ra còn to hơn cả sân ở Đào phủ nữa kia kìa. Trước cửa phòng chính có trồng một gốc cây đào, đương độ hoa nở, cảnh sắc tươi đẹp.

Đào Hoa vừa vào phòng đã phát hiện căn phòng đã được chuẩn bị vật dụng đầy đủ từ lâu, bên cạnh gian phòng chính là thư phòng nhỏ có cả giấy, bút, nghiên mực, án thư kê tranh. Lý Ẩn còn để lại đây một bà vú già và bốn cô thị nữ phụ trách việc hầu hạ sinh hoạt cho nàng.

Chiều đến, Đan Sa mang theo hàng trang từ Đào phủ vào sân, thấy Đào Hoa vẫn bình an thì âm thầm an tâm. Hai người vừa gặp nhau, Đan Sa đã nhanh chân bước đến giữ chặt tay Đào Hoa, quan tâm gọi một tiếng “Nữ lang.” Tuy Đan Sa nhỏ hơn Đào Hoa hai tuổi nhưng tâm tư cẩn mật, hành sự thận trọng, đối nhân xử thế rất hợp tình hợp lý.

Hai người trò chuyện với nhau, kể sự kiện ban sáng, Đan Sa lo lắng hỏi ngay: “Tuỳ tiện đưa nữ lang rời kinh thì không ổn thật. Nhưng phủ tướng quân này không có nữ quyến, việc nữ lang ở đây cũng không tốt chút nào cả.”

Đào Hoa im lặng một chốc rồi mới đáp; “Đương nhiên ta không tình nguyện, nhưng con người Lý Ẩn ngang ngược, em cũng thấy rồi đấy, sao có thể làm trái ý y được đây?”

Đan Sa nhớ lại cảnh tượng Lý Ẩn quất roi trong Đào phủ thì vẫn còn hơi sợ, cô ngập ngừng nói: “…..Nếu không phải người nhận học trò, nhận thế tử thì đã không có cơ sự này rồi.” Đào Hoa nghe xong, cũng không kiềm được thở dài một tiếng.

Từ nhỏ Đào Hoa đã chịu ảnh hưởng từ phụ thân Đào Tây Phượng của mình, cả hai cha con ngày ngày miệt mài trốn trong thư phòng, không đọc sách thì cũng vẽ tranh, cũng vì lớn lên cạnh phụ thân nên khoản nữ đức, nữ công, tài đối nhân xử thế của nàng cũng thiếu hụt ít nhiều. Dù Đào Hoa vốn rất thông tuệ nhưng tánh tình nàng lại thuộc kiểu khá cố chấp, không thích bị người ta nài ép vào khuôn khổ, thêm cả việc được phụ thân nuông chiều dung túng khiến nàng càng cách hình mẫu tiểu thư khuê cát xa xôi diệu vợi hơn. Đến cả Đào phu nhân cũng chẳng ít lần rầy la việc trượng phu mình cứ chiều chuộng Đào Hoa mãi thì chỉ tổ hại nàng mà thôi.

Đến tận năm mười sáu tuổi, Tần gia mượn cớ từ hôn rồi Đào Hoa mới sâu sắc nghiệm ra được việc giữ cái tánh tình của mình thế này chỉ khiến bản thân bị đối xử tệ bạc mà thôi. Chuyện bị nàng từ hôn là một đả kích chí mạng cho Đào Tây Phượng và toàn bộ Đào gia, với Đào gia mà nói thì mối hôn sự giữa hai nhà Tần – Đào là mối hôn sự lý tưởng nhất. Bị từ hôn rồi thì chỉ sợ sẽ khó tìm được một vị công tử nào làm phu quân lý tưởng hơn vị công tử nhà họ Tần được nữa. Chuyện này cũng để cảnh tỉnh ông về việc bản thân ngày xưa đã dung túng Đào Hoa tới mức nào.

Tuy Đào Hoa không quan tâm miệng lưỡi thế gian, nhưng cũng không đành lòng nhìn phụ thân đau buồn, từ đấy về sau nàng chỉ chuyên tâm vẽ tranh, có dạy học cũng chỉ nhận học trò nữ. Nếu không phải gặp một Lý Tiềm tài hoa hơn người, tâm tính thiện lương thì nàng cũng sẽ không phá lệ, thế thì đã không gây nên cái họa thế này rồi.

Đào Hoa không muốn ở tạm lại phủ tướng quân chút nào, chủ yếu là vì nàng không thích bị uy hiếp mà thôi, chứ không phải vì những điều Đan Sa lo lắng.

Đan Sa thấy Đào Hoa cũng không nghĩ ra cách giải quyết bèn đánh bạo nói: “Nếu Lý tướng quân giữ chữ tín, đưa nữ lang về lại Đào phủ thì không sao, nhưng lỡ đâu….hay là nữ lang thử…..”

Hai người sống cạnh nhau nhiều năm, Đào Hoa sao có thể không hiểu tâm tư của thị nữ mình, nàng liếc nhìn nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Thử chuyện gì?”

Đan Sa nhìn sắc mặt nàng, lưỡng lự nói tiếp: “Thử….cầu công tử Tần Lại Huyền giúp đỡ……”

Đào Hoa nghe xong, rút tay mình ra khỏi tay Đan Sa ngay, nói: “Ta không muốn cầu cạnh y.”

Đan Sa thấy nàng bực bội, bèn vội vã châm thêm trà, muốn cho nàng uống nhuận khí.

Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, người bước vào là Lý Ẩn. Hai người nhìn thấy người đến là y thì cũng ngạc nhiên lắm, chỉ thấy y thần thái nhẹ nhàng, trên tay còn mang theo một hộp gấm, trông không giống đến để gây sự nên cũng an tâm lại đôi chút.

Mà thật ra Lý Ẩn đã đứng ngoài cửa nghe hơn phân nửa cuộc trò chuyện giữa hai chủ tớ bọn họ rồi, vừa đẩy cửa vào đã nói thẳng vào vấn đề: “Lần này quả thật việc bản tướng mời tiên sinh đến phủ có hơi lỗ mãng,” Hai người Đào Hoa, Đan Sa nghe xong đã biết Lý Ẩn nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ rồi, Đan Sa không kiềm được hơi gục đầu, sau đó lại nghe Lý Ẩn cười nói: “Đằng nào chuyện tiên sinh tạm trú trong phủ tướng quân sớm muộn gì cũng sẽ có người biết, chi bằng…..tiên sinh cứ bảo với kẻ khác rằng bản tướng bái tiên sinh làm sư phụ đi. Chuyện phụ dưỡng ân sư cũng là một cái cớ tốt mà nhỉ.”

Nghe y nói muốn bái Đào Hoa làm sư phụ thì đều rất sửng sốt, nhưng hai người cũng thấy tuy Lý Ẩn tươi cười, giọng điệu hài hước mà thần thái nghiêm túc, không giống đang giả vờ. Lý Ẩn nói rồi còn cầm hộp gấm trong tay đưa lên, y nói đây là để dùng làm lễ bái sư. Đào Hoa vừa mở hộp gấm ra thì thấy, chỉ thấy trong hộp có một khối ngọc xanh thẫm có khắc chữ nhỏ là “Điểm Đại”. Khối ngọc Điểm Đại này còn được gọi dưới cái tên ngọc lưu ly (1), thuốc nhuộm đắt tiền đều từ đây mà ra. Nhưng dòng ngọc này quý hiếm, khó tìm, từ lúc hai người gặp nhau trong rừng đào đến nay còn chưa tròn mười hai giờ, thế mà Lý Ẩn vẫn có thể sắp xếp đâu ra đấy. Đào Hoa, Đan Sa thật sự có phần khâm phục thủ đoạn của y.

Lý Ẩn không đợi Đào Hoa đồng ý, nói ngay: “Tiên sinh đã thu quà bái sư thì cũng nên đáp lễ cho học trò chứ nhỉ?”

Đào Hoa hồi thần, đáp: “Trên người ta làm gì có thứ gì đáng giá đâu chứ?”

Nàng vừa dứt lời, đã thấy Lý Ẩn cười cười đứng dậy, vươn tay về phía búi tóc của nàng. Lý Ẩn nhanh nhẹn, đợi đến lúc Đào Hoa phản ứng lại thì chàng đã ngồi lại vào ghế rồi.

“Học trò không chê bai gì đâu, cứ lấy vật này là được rồi.” Lý Ẩn cười rất chi là thỏa mãn, trong tay chàng là một cây ngọc trâm đẽo gọt thành một nhánh đào, mặt trên có khắc hai chữ “Yêu Yêu”, cũng là tên chữ của Đào Hoa.

Hết 07.
Chú thích

(1) Ngọc lưu ly: 青金石 (Thanh Kim Thạch) – tên tiếng anh là lapis lazuli – Đá Lapis có màu xanh lam, được hình thành trong các mỏ đá Marble kết tinh, thường góp mặt trong danh sách những dòng đá “Hoàng tộc”