Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 2: Lý Hỏa Vượng



EDIT: hy

NGUỒN: bns


***

- Hô, cuối cùng đã trở lại.

Lý Hỏa Vượng thở phào nhẹ nhõm hét lên với micro ở trên đầu giường.

Không lâu sau, bác sĩ chính của hắn mang theo một tablet màu trắng cùng với y tá đi từ cửa phòng bệnh vào.

- Tiểu Lý, cảm thấy thế nào rồi? Ảo giác lần này có xuất hiện chuyện gì mới không?

Bác sĩ ngồi trên băng ghế dài bên cạnh, rất hòa ái hỏi thăm.

- Vẫn ở trong hoàn cảnh như trước đây, hơn nữa tôi cũng làm giống như lần trước. Chẳng qua lần này, lão sư phụ đầu rụng từng mảng tóc lớn kia đứng ngay trước mặt tôi, vô cùng tàn nhẫn giết một người còn sống để luyện đan.

Lý Hỏa Vượng kể lại chi tiết tất cả những gì mà hắn nhìn thấy trong ảo giác.

- Ừ ừ.

Bác sĩ điều trị vừa gật đầu vừa dùng ngón tay nhanh chóng gõ lại trên máy tính bảng.

Sau khi Lý Hỏa Vượng suy tư một hồi, có chút do dự hỏi:

- Bác sĩ, ảo giác khác nhau này đại diện cho chuyện gì? Liệu nó đối với nội tâm và tâm lý của tôi, có ý nghĩa gì khác không?

- Không, cậu đừng quan tâm tới chuyện này, cậu nên quan tâm nhiều hơn đến độ dài của mỗi lần ảo giác và tình trạng ổn định của tinh thần bản thân.

Bác sĩ lắc đầu phủ nhận ý nghĩ của Lý Hỏa Vượng.

- Nếu đã là ảo giác, vậy thì nhất định phải nhớ kỹ, đó đều là giả. Cậu đã thoát khỏi ảo giác rối loạn nhận thức toàn diện, nhưng tuyệt đối đừng hãm vào trong đó lần nữa.

- Chỉ cần mỗi lần cậu rơi vào ảo giác, tất cả hành động đều phải tuân theo tư duy logic ở đó, cộng thêm phối hợp với điều trị của bệnh viện thì rất nhanh cậu có thể được chữa khỏi.

Lý Hỏa Vượng nghe nói như vậy, trong lòng thấy căng thẳng, chuyện này liên quan đến việc mình có thể sớm xuất viện hay không, tuyệt đối không thể qua loa.

Ngay sau đó bác sĩ cũng không quên cổ vũ cho bệnh nhân của mình.

- Thực tế, bây giờ cậu đã rất ổn rồi. Khi lần đầu tiên cậu đến đây, cậu còn thậm chí không thể phân biệt giữa thực tế và ảo giác. Mà bây giờ cậu đã có thể phân biệt rồi, về sau sẽ càng tốt hơn thôi, cứ tiếp tục duy trì, cố gắng lên.

Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ cửa phòng bệnh.

Hai người cùng lúc nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái trên người mặc áo len màu đen cổ cao, lén nhìn vào bên trong.

Cô gái nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vừa vặn là tuổi đẹp nhất của một nụ hoa vừa chớm nở.

Làn da của cô ấy trắng như ngọc, mái tóc đen như thác nước đổ thẳng đứng khoác lên vai. Cô ấy đẹp tựa như một nụ hoa vừa mới nở.

Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hai người trẻ, bác sĩ điều trị biết điều cười ha hả, rồi dùng ngón tay nhẹ nhàng đẩy kính trên mũi, xoay người đi ra ngoài cửa.

- Tôi còn có việc bận, hai người các cậu cứ nói chuyện đi. Đúng rồi, tiểu Lý, nhớ uống thuốc đúng giờ.

Bác sĩ vừa rời đi, cô gái liền đi vào. Hai người nhìn nhau cười, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy ngọt ngào, trong lòng đang còn băn khoăn về bệnh tật của mình nhanh chóng vứt bỏ phía sau.

- Đừng cười, cười thật xấu, cậu xem mình mang tới cho cậu cái gì đây nè? Bài ôn tập do giáo viên tự soạn đó!

Cô gái vẻ mặt xảo quyệt lấy ra một cái túi vải từ phía sau.

Nghe nói như vậy, khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng nhất thời nghiêng tới:

- Na Na, dù gì chúng ta cũng chơi từ nhỏ tới giờ, sao cậu lại trả thù mình như vậy chứ?

Cô gái tên là Dương Na xoay người đóng cửa lại, sau đó liền lấy ra một cái máy chơi game nhỏ xinh xắn trên tay, đắc ý lắc lắc.

- Còn có cái này nữa ~ hì hì, ngoan, gọi chị ơi đi, mình sẽ đưa nó cho cậu.

- Tỷ tỷ! Cậu là thân tỷ tỷ của mình.

Lý Hỏa Vượng kích động xông lên, đoạt lấy máy chơi game từ trong tay đối phương.

Mỗi ngày nghẹn trong bệnh viện tâm thần quá nhàm chán, không điên nhưng cũng sắp nghẹn đến điên

rồi.

- Cậu chơi ít thôi nha, nhớ làm bài tập về nhà đó.

Dương Na ngồi nghiêng bên giường, dặn dò Lý Hỏa Vượng đang bật máy chơi game lên.

- Ừm ừm.

Sự chú ý của Lý Hỏa Vượng đều tập trung vào màn hình PSP.

Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của cô bóp quần áo bệnh màu xanh trắng trên người hắn, lưu luyến kéo:

- Này, cậu đừng quên, cậu đã hứa gì với mình đấy.

Lý Hỏa Vượng dừng tay, ngửa đầu nhìn về phía cô, trên mặt bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.

- Ân, chúng ta đã nói qua, sẽ thi vào cùng một trường đại học.

Dương Na bị nhìn trực diện như vậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống, thanh âm trở nên nhỏ như muỗi.

- Ân, chữa bệnh tốt, mình chờ cậu....

Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên đưa tay túm lấy, giống như bảo bối cẩn thận ôm vào trong ngực mình.

Dương Na mặt đỏ bừng không giãy dụa, mà chỉ là nhắm mắt lại lặng lẽ nói một câu đại sắc lang.

Hai người cũng không làm gì cả, hai người yêu say đắm chỉ cần ôm nhau thôi là đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Hai người vuốt ve an ủi một hồi lâu, Dương Na muốn rời đi, dù sao cô đang ở thời kỳ quan trọng nhất của lớp 12, có thể dành ra nửa ngày đã là rất quý giá rồi.

Mặc dù mỗi lần đều rất ngắn ngủi, nhưng đối với Lý Hỏa Vượng, đó là một tia sáng trong những ngày đau khổ của hắn.

- Để mình tiễn cậu đến cổng bệnh viện.

Lý Hỏa Vượng mặc áo bệnh sọc xanh trắng vén chăn lên, mang dép trắng chuyên dụng của bệnh viện.

Vừa đi theo Dương Na đi tới cửa, lại luôn cảm giác được có điều gì đó không đúng, bất ngờ phát hiện, cối thuốc mà hắn dùng để giã thuốc ở trong ảo giác lại đang được đặt ở trên bàn đầu giường bên cạnh.

Thân thể Lý Hỏa Vượng lập tức run lên lui về phía sau hai bước, nhưng chờ lần nữa bình tĩnh nhìn lại, thì phát hiện nó đã biến thành hộp cơm của mình.

- Sao thế, cậu không sao chứ?

Nhìn thấy hành động căng thẳng của đối phương, trên mặt Dương Na lộ ra một tia lo lắng.

Nhìn thấy sự lo lắng trên mặt đối phương, Lý Hỏa Vượng lập tức cợt nhả lên mặt.

- Ha ha, bị mình làm cho sợ hãi hả?

Dương Na tức giận đến cau mày, phồng má, đưa tay dùng sức bóp khối thịt nhỏ bên hông hắn.

- Đã lớn chừng này rồi, mà vẫn còn coi mình là trẻ con sao? Còn làm mấy chuyện ngây thơ như thế.

- Đừng giận mà, mình chỉ muốn làm cho cậu cảm thấy vui vẻ thôi.

Lý Hỏa Vượng đưa tay muốn nắm lấy tay của đối phương, lại bị đối phương trực tiếp hất văng ra.

Nhưng sau khi hất ra vài lần, cuối cùng bàn tay của hai người vẫn nắm chặt lấy nhau.

Những bệnh nhân khác đang phơi nắng trong sân nhìn thấy cảnh này, tất cả đều nở nụ cười bình an, tình yêu ngây ngô và thuần khiết như vậy thật đẹp biết bao.

Tuy rằng đi rất chậm, nhưng cuối cùng vẫn kết thúc, Dương Na đứng ở cổng bệnh viện lưu luyến nhìn Lý Hỏa Vượng.

- Tuần sau mình sẽ lại đến thăm cậu, cậu ở trong đó phải giữ gìn sức khỏe đấy.

- Hay là tuần sau cậu đừng đến nữa, mình biết bây giờ áp lực học tập rất nặng, cả tuần chỉ có nửa ngày để nghỉ ngơi, mà cậu lại lãng phí hết ở đây với mình.

Dương Na nâng bắp chân đều đặn lên, nhẹ nhàng giẫm lên đôi dép bệnh viện của Lý Hỏa Vượng, lông mày mảnh khảnh nhẹ nhàng nhíu lại với nhau.

- Học ‘tra’, đừng có suy bụng ta ra bụng người được không, thứ hạng của mình chưa bao giờ rơi vào top 3, nào có áp lực học tập.

- A~

Lý Hỏa Vượng lấy tay che trái tim của mình, giả bộ vẻ mặt thống khổ.

- Trát tim, muội muội.

Dương Na bị hắn chọc đến cười khanh khách, giơ nắm đấm nhẹ nhàng đấm lên người hắn một cái, xoay người chạy về phía trạm xe buýt đối diện cổng viện như một con nai nhỏ.

Mãi nhìn chiếc xe buýt mà cô gái nhỏ của mình đi lên hoàn toàn biến mất, nụ cười trên khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng cũng dần dần biến mất, nhớ lại những gì vừa nhìn thấy, lo lắng đi về phía văn phòng bác sĩ.

Một giờ sau, Lý Hỏa Vượng nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn mãi không ngủ được, bực bội suy nghĩ về tương lai của hắn và Dương Na, trên bàn bên cạnh là bác sĩ cho một loại thuốc mới để điều trị các triệu chứng mới.

Cái cối giã thuốc hồi sáng kia, còn có nụ cười của Dương Na không ngừng luân phiên trong đầu hắn.

“Nếu bệnh tình trở nặng, mình không thể xuất viện trước kỳ thi tuyển sinh đại học thì sao? Lúc đó, mình không thể thi cùng một trường đại học với Dương Na được.”

Tuy rằng ở trong đây, nhưng Lý Hỏa Vượng nghe và hiểu được lời đồn đãi bên ngoài, trong mắt hàng xóm láng giềng, hắn hoàn toàn là một kẻ điên.

Nhưng mà đối mặt với một người điên như vậy, nhưng một ngày trước khi nhập viện, Dương Na - một thanh mai trúc mã, đã chủ động thổ lộ tất cả tình cảm của cô ấy đối với chính mình, một lời khó nói hết.

Đối phương là một cô gái tốt, với tư cách là một người đàn ông, hắn không muốn phụ lòng người khác.

“Không phải vậy chứ, mấy hôm nay ta hoàn toàn làm theo lời của bác sĩ, bệnh tình sao lại có thể nặng thêm? Chẳng lẽ lại phải chuyển viện sao? Đây đã là cái thứ ba rồi.”

“Bác sĩ Lý chắc chắn không có vấn đề, hắn là bác sĩ tốt nhất mà cha tìm được.”

Những chuyện phiền lòng này, càng nghĩ càng phiền, cuối cùng hắn đơn giản là trực tiếp bật người dậy, lấy ra sách và bài thi mà Dương Na đưa tới, bắt đầu học.

Hắn muốn dùng những kiến thức phức tạp và khó hiểu này để xua tan những lo lắng kéo dài trong lòng mình.

Lý Hỏa Vượng tiếp tục làm bài tập về nhà, làm...làm mãi, vô tình đêm đã đến khuya.

Ngay sau khi hắn vừa hoàn thành một bài kiểm tra tiếng anh, vừa duỗi mạnh cái eo lười biếng, lại lấy ngón tay của mình để xoa huyệt thái dương đầy hơi.

“Ha ~ mấy giờ rồi nhỉ? Hẳn là đã muộn rồi?” Lý Hỏa Vượng mang dép lê chuẩn bị đi vệ sinh xong trở về ngủ.

Ngay khi hắn lười nhác bước đi về phía cửa, tay phải gãi ngứa trên ngực bỗng nhiên dừng lại, Lý Hỏa Vượng cảm giác được ngực mình là lạ.

Lý Hỏa Vượng kéo cổ áo ra nhìn, phát hiện một đống đồ màu nâu đen mềm nhũn dán sát trên ngực mình.

Không hiểu sao cảm thấy màu sắc khá quen thuộc, làm cho trong đầu hắn hiện lên một ý niệm.

Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay nhẹ nhàng dính một chút bỏ vào miệng mình. Cái vị ngọt trong vị đắng làm cho đồng tử của hắn hơi co rụt lại.

Đây là khối đường mà vị sư tỷ ngốc đã chết trong ảo cảnh kia đưa cho hắn! Đồ vật trong ảo cảnh thế mà lại xuất hiện ở hiện thực!