Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 4: Hắc đỉnh



EDIT: hy

NGUỒN: bns


***

Nhìn thấy Huyền Dương đang che miệng Lý Hỏa Vượng, những người khác lập tức cầm lấy hộp lửa, xông lên bao vây Lý Hỏa Vượng lại với ánh mắt không mấy thiện cảm.

- Không đi đúng không? Vậy thì hôm nay ngươi phải chết ở chỗ này! Chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi đi mật báo cho cái lão đầu hói kia!

Đối với tình cảnh sinh tử trước mắt, Lý Hỏa Vượng lại không hoảng hốt chút nào. Hắn liếc mắt không nói gì, trong lòng thầm mắng diễn biến tình tiết của cái ảo giác này, rồi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa thì thấy mình đã bị một chiếc thắt lưng lớn trói lại trên giường bệnh, còn các sư huynh đệ vây quanh mình đều đã biến mất.

- Dì Vương, cháu tỉnh rồi, dì có thể giúp cháu tháo nó ra không?

Lý Hỏa Vượng hướng về cái micro ở đầu giường hô to gọi y tá ca đêm, hắn cấp bách muốn biết trong quần áo của mình có còn cái ngọc bội kia hay không.

Tuy nhiên, sau khi hò hét cả nửa ngày nhưng lại không có phản ứng gì. Lý Hỏa Vượng hiểu rằng y tá Vương lại lén xem chương trình truyền hình Mary Sue trong lúc trực đêm, cô ấy luôn thích lười biếng như vậy.

Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn ngực mình đang mặc quần áo bệnh viện màu xanh trắng và vặn người một cách tuyệt vọng. Hắn muốn thông qua cách này để cảm giác xem trên ngực mình rốt cuộc có ngọc bội hay không.

Nhưng bây giờ cơ thể của hắn đã bị trói lại rất chặt, vừa cảm thấy có lại vừa vừa cảm thấy không. Sau nhiều lần cố gắng, hắn đành phải bất lực bỏ cuộc.

Thở dài nhìn xem tình trạng hiện giờ của mình. Lý Hỏa Vượng chỉ có thể nằm trên giường và cầu nguyện sau khi y tá Vương xem phim xong sẽ đại phát từ bi mà liếc qua camera.

Đêm khuya vắng lặng, dù cho tầng hai là nơi dành cho những người mắc bệnh nặng cũng vô cùng yên tĩnh, Lý Hỏa Vượng ngủ quên lúc nào không hay. Khi hắn tỉnh lại lần nữa thì đã thấy mình đang nằm trên nền đất hang động lạnh lẽo.

Hắn vẫn còn ở chỗ cũ, nhưng những người cố gắng chạy trốn lúc trước đã biến mất.

“Hừ, chỉ có đám NPC các ngươi mà cũng muốn đối phó với ta sao?”

Lý Hỏa Vượng móc ngọc bội từ trong ngực ra, đặt nó vào trong lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát, rồi nhét nó trở lại vào trong ngực của mình.

Khi quay trở lại trên chiếc giường chung lớn lần nữa, hắn nằm xuống bãi cỏ khô và kiên nhẫn chờ đợi ánh bình minh đến. Hắn không thể chợp mắt được vì lúc này hắn đang rất phấn khích nghĩ đến giá trị của cái ngọc bội kia.

Vì nơi này không có đồng hồ, cho nên Lý Hỏa Vượng không biết đã qua bao lâu. Khi nhìn thấy sư huynh đệ xung quanh bắt đầu tỉnh lại, hắn liền tự mình ngồi dậy.

“Ở bên này đã rạng sáng, chắc hẳn dì Vương cũng đã thay ca rồi. Hay là bây giờ mình trở về xem một chút nhỉ? Y tá Ngải tận tâm làm việc hơn cô ấy nhiều.”

Ngay khi Lý Hỏa Vượng do dự thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

Một đạo đồng mặc đạo bào màu đen, mái tóc được buộc túm lại, đang chui từ bên ngoài vào với vẻ hoảng hốt.

- Tất cả nhanh lên! Sư tôn bảo mọi người tập hợp tại Huệ An điện!!

Tin tức bất ngờ này làm cho tất cả mọi người bối rối, nhưng vì đây chính là mệnh lệnh của sư phụ, cho nên bọn họ không có lý do gì để từ chối.

Rất nhanh, trong hang động lớn nhất gọi là Huệ An điện, tất cả các đệ tử đều đã đến đông đủ. Ánh sáng của những ngọn đuốc chiếu sáng rõ ràng trên khuôn mặt nghi hoặc của từng người.

Lý Hỏa Vượng tinh ý nhận ra được một điều, trong đám đông này thiếu đi một vài người. Ngoài Huyền Dương ra, còn có mấy tên đệ tử thân truyền của sư phụ đầu rụng từng mảng tóc kia cũng đã mất tích.

“Ai u, đây là cùng nhau chạy trốn ư?”

Hắn vốn là xem náo nhiệt cho nên cũng không ngại chuyện lớn, khung cảnh trước mắt mang lại cho hắn cảm giác như đang xem một bộ phim truyền hình.

Khi thấy một cái đầu đang từ từ ló ra khỏi đường hầm tối tăm, tất cả các đạo đồng trừ Lý Hỏa Vượng đều theo tiềm thức cúi đầu xuống.

Đó là sư phụ của họ, Đan Dương Tử.

- Khụ~!

Một tiếng ho khan khiến cho cơ thể của tất cả mọi người đều căng cứng lại.

- Canh hai đêm qua, có người muốn chạy trốn. Trong đó còn có hai tên đệ tử thân truyền của đạo gia, bản đạo gia ta rất đau lòng!!

Tuy lời nói ra ngoài miệng là đau lòng, nhưng sự tức giận trên mặt của lão ta đã nhiều đến mức gần như sắp kết thành thực chất luôn rồi

“Việc này đã bị phát hiện? Đám người Huyền Dương này thật là kém cỏi.”

Lý Hỏa Vượng bĩu môi.

- Như đã nói, không có quy tắc mô-men xoắn thì hiển nhiên không thể vẽ được hình tròn. Phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt, đây là quy tắc của phái Tây Sơn Đông Hoa ta! Tất cả đi theo ta.

Tất cả đệ tử đều nơm nớp lo sợ, không dám phát ra một tiếng động nào đi theo phía sau Đan Dương Tử

Sau khi đi qua các hang động đủ kích cỡ và băng một con suối ngầm chảy xiết, bọn họ đã đến một cái hang động ẩm ướt có kích thước như một cái lớp học.

Lý Hoả Vượng thấy tất cả những người đã chạy trốn đêm hôm qua đều bị trói thật chặt, chất đống ở góc tường.

Bọn họ vốn vô cùng uể oải nhưng khi nhìn thấy sư phụ của mình thì lập tức kích động mà giãy dụa. Dường như là muốn nói cái gì đó, nhưng miếng vải trong miệng lại ngăn cản bọn họ, không cho họ nói bất cứ điều gì.

Đan Dương Tử như thể chẳng muốn nghe bọn họ giải thích, tay kết thành một đạo ấn rồi chỉ về phía trước.

- Mở

Nền đất bóng loáng như được cọ sạch của hang động đột nhiên mở ra một cái hố lớn, đồng thời đám người chạy trốn kia ngay lập tức rơi vào trong đó.

Một khắc sau, trong hang động không ngừng vang lên tiếng la hét cuồng loạn và tiếng kêu rên thảm thiết, kèm theo đó là tiếng máu thịt bị xé ra và tiếng xương cốt gãy vụn.

Đối mặt với cảnh tượng kinh hoàng này, hai chân của nhiều đạo đồng đã bắt đầu run lẩy bẩy, hai mắt thậm chí càng là hận không thể nhắm lại ngay lập tức.

- Tới gần hơn cho ta! Đây là kết quả của những đứa chạy trốn!

Lời nói của Đan Dương Tử làm cho sắc mặt của mọi người trở nên trắng bệch thêm vài phần.

Không ai dám làm trái mệnh lệnh của sư phụ, mọi người chen lấn xô đẩy lẫn nhau ra gần rìa hang động.

Trong hố rất tối, tối đen như mực.

Cái hố tối tăm hình tròn này giống như một xoáy nước, nó như thể muốn nuốt chửng tất cả mọi người vào đó vậy.

Sau khi Lý Hỏa Vượng cẩn thận quan sát, hắn nhìn thấy trong hố là một cái đỉnh lớn màu đen, mép miệng của hắc đỉnh còn được chạm nổi một ít phù lục vặn vẹo.

Bên trong đỉnh dường như có thứ gì đó đang chuyển động, nhưng Lý Hỏa Vượng không thể nhìn không rõ được. Tin tức duy nhất mà hắn nhận được chính là hắn ngửi mùi máu tươi tanh nồng khiến người ta buồn nôn bốc lên từ trong đó.

Bất kể trong này chứa thứ gì, nhưng chắc chắn nó rất là nguy hiểm.

“Theo lý thuyết mà nói thì những thứ bên trong ảo giác sẽ không gây ra tổn thương cho ta mới đúng. Trước kia, những chuyện như thế này chưa từng xảy ra.”

Cho dù là như vậy, nhưng hắn đã bắt đầu đề cao cảnh giác. Dự định chuẩn bị sẵn sàng để trở lại bệnh viện bất kì lúc nào.

- Vù —!

một vòng bóng đen đang ngọa nguậy ngay lập tức phóng ra ngoài và quấn lấy vị sư đệ đứng kế bên Lý Hoả Vượng, hắn đột nhiên co rụt người lại.

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước này làm cho hoảng sợ, nhao nhao lui về phía vách tường bóng loáng của hang động. Nếu không phải Đan Dương Tử đang nhìn chằm chằm ngay bên cạnh thì bọn họ đã chạy ra ngoài từ lâu rồi.

Lúc này, biểu cảm của hầu hết mọi người ở đây đều trở nên vô cùng sợ hãi. Trong lòng vừa sợ hãi vừa suy đoán thứ vừa rồi là thứ gì.

Nhưng Lý Hỏa Vượng không có nằm trong số những người đang suy đoán này. Bởi vì mới nãy hắn đứng gần nhất cho nên hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Đó là một khối vật chất màu đen bằng thịt. Trên làn da trơn nhẵn sền sệt kia mọc ra một bụi xúc tu ngắn màu đen đang không ngừng ngọa nguậy!

Chỉ dựa vào điểm này, Lý Hỏa Vượng có thể khẳng định thứ mà Đan Dương Tử nuôi dưỡng trong hố này tuyệt đối không phải thứ bình thường tồn tại trên thế giới này.

Về phần đến cùng thứ đó là gì thì Lý Hoả Vượng đoán không ra, và hắn cũng không muốn đi qua đó nhìn lại lần nữa.

Mặc dù biết mấy thứ này là do mình tưởng tượng ra, nhưng Lý Hoả Vượng thật sự rất muốn biết tại sao trong ảo giác của mình lại có thứ này?

Lý Hỏa Vượng đánh giá tất cả mọi thứ xung quanh, cảm giác vô cùng chân thật. Bỗng nhiên trong lòng sinh ra một suy đoán đáng sợ.

“Chẳng lẽ thế giới quỷ dị đáng sợ này là thật?”

Phỏng đoán này ngay lập tức khiến cho cơ thể của Lý Hỏa Vượng run lên cầm cập. Hắn nghĩ tới những người đã chết trước đó, nếu như những người đó đều thật chứ không phải là ảo giác của mình, vậy vừa nãy nếu mình bị thứ kia túm được thì chắc chắn sẽ chết ư?

Lý Hỏa Vượng gần như bị choáng ngợp vì nỗi sợ hãi khiến người ta nghẹt thở này. Hắn dùng sức hít sâu một vài hơi, lập tức làm theo phương pháp mà bác sĩ Lý đã dạy hắn.

“Đây là ảo giác, cho dù nó chân thật đến đâu đi nữa thì vẫn là ảo giác. Lý Hỏa Vượng, ngươi đừng bao giờ để chính mình bị lạc vào trong những ảo giác này được. Tất cả bọn chúng đều do ngươi tạo ra, ngươi không cần phải sợ hãi.”

“Dương Na vẫn đang chờ ta. Ta không thể làm cô ấy thất vọng được. Ta có thể đánh bại tất cả những thứ này! Nhất định có thể!”

Sau khi dùng những lí lẽ của chính mình dùng để thuyết phục bản thân. Tâm tình của Lý Hỏa Vượng dần dần ổn định lại, đủ để thản nhiên nhìn tới tất cả mọi thứ trước mắt.