Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 5: Đan dược



EDIT: hy

NGUỒN: bns


***

Lúc này, Đan Dương Tử hoàn toàn không quan tâm đến việc Lý Hoả Vượng đang suy nghĩ cái gì. Ông ta nhìn về phía những tên đồ đệ đang sợ hãi mà răn dạy

- Sau này, nếu ai ở trong lòng nổi lên tâm tư bất chính, thì hãy nhớ đến ngày hôm nay đã thấy những gì!

Mọi người nghe được những lời này của Đan Dương Tử, trong lòng liền cảm thấy căng thẳng. Sự sợ hãi trong ánh mắt của họ càng nhiều hơn.

Ông ta chắp hai tay ra sau lưng, hiên ngang đi qua những tên đệ tử của mình. Ánh mắt sắc bén như diều hâu lướt ngang qua mặt bọn họ.

- Đạo gia ta nói cho các ngươi biết, giúp người thành tiên chính là đại công đức. Nếu đạo gia ta thành tiên, thì đương nhiên sẽ không quên chỗ tốt của các ngươi. Nhưng, nếu ai dám phá hỏng chuyện tốt của Đạo gia! Hừ hừ!!

Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên dừng lại trước mặt Lý Hỏa Vượng. Đánh giá thần thái của tiểu tử trước mắt này khác hẳn với những tên đồ đệ khác.

“Ngươi là một cái ảo ảnh mà thôi, ta sao phải sợ ngươi chứ? Ngươi chỉ là do ta tưởng tượng ra mà thôi!”

Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy. Hai mắt hắn bình tĩnh nhìn vị sư phụ đầu rụng từng mảng tóc đang đứng trước mắt.

Đan Dương Tử nâng lên cánh tay phải dính đầy bùn trong khe móng tay. Bầu không khí trong hang động lập tức trở nên căng thẳng. Ánh mắt những người khác đều nhìn về phía vị sư huynh dám mạo phạm sư phụ này, họ đang chờ xem sư phụ sẽ xử trí tên này như thế nào.

Nhưng không ai nghĩ đến vẻ mặt của Đan Dương Tử lại đột nhiên trở nên dịu dàng, nâng tay phải lên vỗ nhẹ đầu Lý Hỏa Vượng. Ngay tức thì, bầu không khí căng thẳng đột nhiên biến mất chẳng còn gì.

- Tối hôm qua, những kẻ phản đồ kia rủ ngươi cùng nhau chạy trốn. Tại sao ngươi lại từ chối?

Nghe qua, những lời này tựa như đang hỏi Lý Hỏa Vượng. Nhưng trên thực tế lại đang khen ngợi hắn.

Lý Hỏa Vượng vừa định mở miệng, liền thấy Đan Dương Tử giơ tay phải lên ngăn lại.

- Đừng nói những lời nhảm nhí. Tuy rằng ngươi không kịp thời thông báo cho bổn đạo gia, nhưng so với những nghiệt đồ có lòng dạ bất chính kia thì ngươi đã rất tốt rồi.

Ông buông tay xuống, rồi tiếp tục nói:

- Ta cảm thấy thiên phú của ngươi không tệ, ngươi không cần phải làm việc trong phòng vật liệu nữa. Sau này, ngươi chính là đệ tử ký danh của bổn đạo gia.

Lý Hỏa Vượng giật mình, địa vị của mình tăng lên rồi? Bất quá hắn lập tức phản ứng lại, trong hang động này thoáng cái chết nhiều người như vậy. Chắc chắn là bên cạnh gã này sẽ thiếu người trợ giúp.

- Đúng rồi, nếu ngươi đã trở thành đệ tử của bổn đạo gia. Vào bổn giáo, không có đạo hiệu thì không được. Sau này, đạo hiệu của ngươi là Huyền Dương.

Lý Hỏa Vượng liếc mắt nhìn qua cái hố tròn ở góc, thảm trạng của vị Huyền Dương trước đó chợt lóe lên trong đầu hắn, trong lòng thầm nghĩ:

“Moá, cái tên này thật không may mắn.”

Tuy rằng Lý Hỏa Vượng không để ý đãi ngộ này lắm. Nhưng trong phòng lúc này, ánh mắt những người khác đều tỏa sáng, hâm mộ vô cùng. Nếu trở thành đệ tử ký danh của Đan Dương Tử thì không cần phải chết.

Nhưng trong mắt Đan Dương Tử như vậy là chưa đủ, phải cho thêm một số ích lợi mới có thể câu được những người khác.

- Huyền Dương, nếu như ngươi mới gia nhập vào bổn giáo, vậy thì bổn đạo gia cũng phải có ý tứ một chút.

Nghe thấy ông ta đang gọi mình, Lý Hỏa Vượng vội vàng đi tới bên cạnh, nghe cách nói này, hình như là muốn tặng đồ.

Đan Dương Tử cầm lấy hồ lô bên hông lên, đổ ra năm viên đan dược ngăm đen, và đặt chúng vào trong lòng bàn tay Lý Hỏa Vượng.

- Cầm lấy, năm viên thần tiên đan dược này là do bổn đạo gia tự tay luyện chế. Ăn vào chẳng những có thể giúp ngươi tăng thêm mười năm tuổi thọ, mà còn có thể làm cho ngươi tạm thời có được đại lực thần thông bảo mệnh.

Lý Hỏa Vượng nhíu mày, cầm mấy viên đan dược này đưa tới trước mặt mình:

“Thứ này, không phải là dùng con người để luyện chế đấy chứ?”

Ngay lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một viên thuốc trong tay nhút nhích. Từ hình tròn biến thành hình bầu dục, dường như bên trong có thứ gì đó muốn chui ra ngoài.

Đến khi hắn nhìn lại lần nữa thì phát hiện viên đan dược kia không có bất kỳ biến hóa gì nữa.

“Mẹ nó chứ, ta có bị thần kinh không? Ta quan tâm đến những thứ này trong ảo giác để làm gì chứ. Tất cả đều là giả, ta tuyệt đối không thể bị cuốn vào trong này lần nữa.”

Lý Hỏa Vượng lấy tay vỗ đầu ngao ngán.

Đan Dương Tử không để ý tới động tác kì quái của Lý Hỏa Vượng. Ông ta quay đầu nhìn về phía những người còn lại.

- Các ngươi có thấy không? Đối nghịch với bổn Đạo gia chỉ có một con đường chết. Nhưng chỉ cần giúp bổn đạo gia thì đều sẽ có thưởng, hơn nữa, phần thưởng còn rất lớn!!

Ánh mắt mọi người nhìn qua nhìn lại giữa Đan Dương Tử và đan dược. Lúc này, trong lòng mỗi người đều đang suy nghĩ. Còn về phần suy nghĩ cái gì, thì chỉ có bọn họ mới biết.

Cảm thấy đã đạt được mục đích của mình, Đan Dương Tử vẫy cái tay áo dài bẩn thỉu, để cho tất cả mọi người rời đi tiếp tục làm việc.

Lúc này, Lý Hỏa Vượng cũng không cần đi đến phòng vật liệu nữa. Đạo hiệu của hắn là Huyền Dương, như vậy thì tất cả những gì mà Huyền Dương lúc trước có được đều là của hắn. Địa vị, đạo bào, thậm chí còn có một cái động nhỏ của riêng mình.

Nhưng tại thời điểm này, hắn không quan tâm đến những gì đang diễn ra trong ảo giác này. Thứ mà hắn quan tâm là những gì mà hắn đã nhận được.

......

Hắn hai tay ôm lấy ngực, nhìn hai thứ trên chiếc chăn màu trắng trong phòng bệnh là ngọc bội và đan dược.

“Trời ơi, những thứ này thực sự đều có thể mang ra ngoài.”

Nhưng bây giờ, Lý Hỏa Vượng lại gặp khó khăn. Vấn đề cũ một lần nữa lại đặt trước mặt hắn, làm cho hắn không thể không đối mặt.

“Nếu như ta mang đan dược này ra ngoài. Sau khi ăn xong thật sự có hiệu quả, vậy rốt cuộc nơi này có phải là ảo giác hay không? Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây?”

Lúc trước, hắn thật sự rất nghiêm túc làm theo lời của bác sĩ. Kiên định coi tất cả mọi thứ bên kia là ảo giác, nhưng thứ này xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng hoàn toàn là thật, nội tâm hắn bắt đầu dao động.

Nếu đây thực sự là một ảo ảnh. Vậy vì lý do gì mà nó lại trở thành một thực thể, nó có hại gì cho bản thân mình?

Nếu đằng kia là một thế giới khác, thì...

Sư tỷ điên bị sư phụ luyện thành đan dược, Huyền Dương bị hắc đỉnh cắn nuốt. Đủ loại hình ảnh kinh khủng không ngừng hiện ra trong đầu hắn, làm cho hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập.

“Ah!! Thật khó chịu. Đến ngay cả một người để thảo luận cùng cũng không có.”

Lý Hỏa Vượng bực bội vươn hai tay gãi đầu.

Sau khi phát tiết một trận, Lý Hỏa Vượng cuối cùng vẫn phải đối mặt với nó. Suy tư thật lâu cuối cùng hắn cũng đã tìm ra biện pháp giải quyết.

Ảo giác bên kia, bất kể là thật hay giả, chính mình vẫn nên cố gắng tiếp tục giống như trước kia, coi như...

Nếu, lỡ như bên kia là thật, vậy thì mình vẫn có thể bảo vệ an toàn cho bản thân.

Nếu nó là giả thì cũng không có thiệt hại gì.

Trước mắt, mình cần kiểm chứng tính xác thực và giá trị của những thứ này trước, sau đó tính sau.

Xác định được biện pháp ứng phó, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, dùng ngón trỏ và ngón cái cầm một viên đan dược đặt ở trước mắt.

“Không, tự mình ăn quá nguy hiểm.”

Ánh mắt của hắn nhìn về phía tên bệnh nhân đang phơi nắng trong khu vườn bên ngoài.

Trong lòng chỉ đấu tranh ngắn ngủi đúng một giây, hắn suy sụp thả viên thuốc xuống.

Họ cũng giống như mình, là những người nghèo khổ đáng thương. Sao mình có thể để cho họ thử thuốc được, tốt hơn hết là để sau này có thời gian nghĩ cách tìm một con chuột bạch thử vậy.

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng nhìn sang miếng ngọc bội hình tròn. So với đan dược thì thứ này dễ xử lý hơn nhiều.

......

- Có chuyện gì thì nói đi, em đã phải trèo tường để ra ngoài đấy, nếu là đùa giỡn thì! Hừ hừ!

Dương Na giơ lên nắm đấm trắng nõn nhỏ nhắn, uy hiếp Lý Hỏa Vượng.

- Muội muội, ca ca đây là hết cách mới phải nhờ muội tới giúp đỡ, muội cũng biết ca căn bản không thể ra ngoài được mà.

Lý Hỏa Vượng nói.

Hắn đi đến đóng cửa và kéo rèm phòng bệnh lại.