Đào Vong Trò Chơi: Bắt Đầu Bị Ngộ Nhận Đại Thần

Chương 3: Người này quá mạnh



Editor: Miểu Đông (KTTH)

Vào lúc này Tô Căn Thạc căn bản không biết được chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp.

Và cũng không biết rằng mình bị nhầm thành cao thủ.

Thật ra hắn chỉ là bị bất ngờ khi xảy ra điện giật đột ngột, nên có chút cẩn thận từng li từng tí, và cũng lập tức không biết nên làm thế nào.

Cạm bẫy thì lại là từ vòng này đến vòng khác nối tiếp nhau.

Bom hẹn giờ là bẫy, và cái tấm lưới điện cùng cây kéo vậy mà cũng là bẫy rập.

Lúc này khóe miệng của người nam nhân bị điện giật đến tóc đều nổ có chút run rẩy, gã cắn răng nói: "Tranh thủ thời gian tìm xung quanh, coi có cách nào đem chúng tao thả ra hay không."

"Nếu không thì mày chỉ có một mình, mày nhất định sẽ không thể nào thoát ra ngoài được."

Tô Căn Thạc há miệng, đột nhiên hắn nảy ra một ý tưởng, tốt hơn hết là nên trực tiếp đi đóng công tắc nguồn điện, thì liền có thể cắt lưới điện.

Sau đó hắn liền nói: "Tôi muốn nghĩ một chút biện pháp."

Hắn cũng không dám đi loạn trong phòng, vẫn đứng tại chỗ, quan sát bốn phía, nhìn xem coi có công tắc nguồn điện hay không.

Đột nhiên đáy mắt của hắn sáng lên, và thực sự nhìn thấy một hộp công tắc nguồn điện ở trên lầu hai, sau đó hắn liền trực tiến đi thẳng lên cầu thang.

Chủ yếu là vì những người ở lầu hai cũng từ cầu thang này đi xuống dưới, nên chắc không có bẫy rập.

"Này!"

"Mày đi đâu!"

"Cứu chúng tao đi chứ?" Người nam nhân xụ mặt hét lớn.

Cô gái có mái tóc dài màu vàng ở bên cạnh thấp giọng khóc thút thít nói: "Xong rồi, hắn muốn đi một mình."

Tô Căn Thạc cũng mặc kệ những người này, bởi vì hắn đã đi tới được vị trí của công tắc nguồn điện, và ngay tại thời điểm hắn vươn tay, hắn bỗng nhiên trở nên cẩn thận cảnh giác, nói không chừng sẽ có một cái bẫy khác.

Hắn lập tức sợ hãi, không dám động đậy.

Mà bốn người chơi bị treo lên cũng hoảng sợ, bọn họ nhận ra được ý đồ của đối phương.

"Đúng đúng đúng, đóng công tắc nguồn điện, rồi một lần nữa cắt đi!"

"Đóng đi chứ, cậu đang do dự cái gì nữa?"

"Ai ôi trời ơi!"

Bình luận bên trong phòng trực tiếp cũng bay lên.

【 TM, đây cũng quá ổn định đi, nhìn thấy công tắc nguồn điện mà cũng cảnh giác có bẫy rập. 】

Có người buồn cười giễu cợt nói: 【 Có khi nào nó thật sự không phải công tắc nguồn điện, kéo xuống một cái tất cả mọi người đều bị điện giật chết đi. 】

【 Ngược lại tôi nghĩ sẽ có khả năng như vậy, bẫy rập nối tiếp nhau, chắc hẳn sẽ không đơn giản như thế đâu. 】

Thời điểm này mọi người ở đây đều rất khó chịu.

Đột nhiên Tô Căn Thạc quay đầu lại, hắn thế mà chọn không đóng công tắc nguồn điện, mà lại từ cầu thang đi xuống dưới.

Một màn này làm cho tất cả mọi người muốn mù mắt đi.

Đặc biệt là bốn người bị treo lên kia, đều sốt ruột muốn chết.

"Thằng nhóc kia, tao cảnh cáo mày, đừng có mà giở trò gì nữa, chờ tao xuống được sẽ giết chết mày!" Người đàn ông hơn ba mươi tuổi thốt ra những lời độc ác..

"Tranh thủ thời gian đi đóng công tắt nguồn điện cho tao."

Còn thiếu niên bên cạnh nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, lập tức cười nịnh nọt nói: "Ca ca ca, cứu chúng tôi đi mà, ông chú này coi như đang đánh rắm đi!"

Nghe thấy câu này, người nam nhân lập tức quay đầu trừng đối phương.

Kết quả gã không ngờ được, chạm tới là ánh mắt trần trụi uy hiếp của ba người khác.

Rất rõ ràng tất cả mọi người đều cảm thấy người nam nhân này là một thằng ngu, lúc này cầu cứu người khác, thế mà còn dọa nạt, đó không phải là cố ý tìm chết hay sao?

Tô Căn Thạc trở lại vị trí lầu một, hắn trực tiếp đi thẳng tới vị trí đặt quả bom chơi khăm vừa rồi.

Bởi vì cái thằng hề đã giễu cợt bọn họ thực tế được làm bằng gỗ.

Tô Căn Thạc thật sự cũng không nghĩ nhiều, hắn chỉ sợ bị điện giật, cho nên muốn dùng tới một khúc gỗ đi đóng công tắc nguồn điện, liền mới nghĩ đến cái thằng hề này.

Sau đó hắn lấy tay cầm nó đi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Một tiếng cùm cụp.

Cả căn phòng vậy mà tối hẳn đi, đèn đều tắt hết.

Khán giả trực tiếp bùng nổ, đột nhiên số lượng người xem từ 4 vạn người biến thành hơn 6 vạn người.

【 Má ơi, cái này con mẹ nó thật tuyệt a! 】

【 Đệt, hóa ra cái thằng hề này mới thật sự là công tắc nguồn điện. 】

【 Thảo nào vừa rồi hắn chậm chạp không có hành động! 】

【 Cái người này cũng quá đáng sợ đi, tâm tư vậy mà kín đáo tỉ mỉ, đến cái này cũng có thể nghĩ ra. 】

【 Cái công tắc nguồn điện vừa rồi khẳng định là giả, hắn dùng tư duy phản nghịch để suy nghĩ, người này quá mạnh. 】

【 Tôi có một linh cảm, ở thế giới hiện thực thanh niên này khẳng định cũng không đơn giản chút nào. 】

Thực sự cũng đừng nói.

Tô Căn Thạc choáng váng đến ngây cả người, hắn chỉ là muốn đem xuống cái con rối thằng hề kia mà thôi, dùng nó như một vật cách điện để đi đóng công tắc nguồn điện.

Không ngờ tới dùng sức kéo một cái, trùng hợp lại đem nguồn điện của cả tòa lầu tắt đi.

Lúc này nhóm người chơi bị treo lên cũng chấn động vài giây đồng hồ, lập tức hưng phấn kích động: "Cúp điện rồi, nhanh nhanh nhanh, cây kéo đâu!"

Người nam nhân hơn ba mươi tuổi kia rốt cuộc dùng cây kéo, chậm rãi đem lưới điện cắt đi.

Rầm rầm cả đám người từ trên cao rơi xuống.

Rơi xuống trông chật vật vô cùng.

Sau đó Tô Căn Thạc lại dùng sức kéo con rối thằng hề một cái, cả tòa lầu lại khôi phục, đèn ở bên trong cũng tự động bật lên.

Xoạt xoạt một tiếng, cả tầng lầu hoàn toàn trở nên sáng sủa.

Giờ phút này cô gái mặc váy lộ ra vẻ hưng phấn, đối với Tô Căn Thạc nói: " Anh thật lợi hại nha, làm sao anh biết được cơ quan ở chỗ này."

Cô gái có mái tóc dài màu vàng ở bên cạnh cũng mím môi dưới, dùng ánh mắt phức tạp nhìn qua chàng trai này.

Đối phương trông rất bình thường, không nghĩ tới lại thông minh như thế.

Mặc dù tất cả mọi người không nói gì.

Nhưng trong đầu đều rất rõ ràng, nếu như không có thao tác này của Tô Căn Thạc, cứu bọn họ.

Chỉ sợ tất cả mọi người sẽ chết ở đây.

Liền ngay cả người nam nhân hơn ba mươi tuổi cũng có chút kiêng kị, gã cũng không nghĩ đến cái thằng tiểu quỷ này có chút bản lĩnh, hơn nữa nhìn biểu hiện của những người khác xung quanh cũng biết được.

Nếu như mình thật sự đi kiếm chuyện, nói không chừng sẽ xa lánh chính mình đầu tiên.

Hắn khụ khụ hai tiếng nói: "Có chút bản lĩnh!"

Lúc này bình luận cũng bay lên.

【 Ha ha ha ha, lão già này mới vừa nãy còn rất chảnh, sao bây giờ lại như thế này. 】

【 Nhìn đến vui vẻ, bất quá hắn ta cũng không ngu ngốc, biết rằng nên nhận sợ vào lúc này. 】

【 Một đám đồng đội cản trở, cảm thấy lo lắng cho tiểu ca ca này, nếu như đồng đội có đầu óc tỉnh táo chút thì tốt hơn rồi. 】

Giờ phút này tất cả mọi người đều trở nên cẩn thận vô cùng, thậm chí hai cô gái còn vô ý hay cố ý đến lôi kéo làm quen với Tô Căn Thạc.

Nhưng dù sao đó cũng là con gái.

Hơn nữa kể cả người nam nhân kia, tựa hồ cũng muốn nghe ý kiến của chính mình.

Tô Căn Thạc không dám nói lung tung cái gì cả, vẻ mặt rất là lãnh đạm.

Thành thật mà nói thì hắn cũng có chút sợ, bởi vì một đợt thao tác vừa rồi của hắn, căn bản chính là do vận may của mình đi ra.

Vậy nên hắn mới cố ý giả bộ lạnh lùng, để phòng khi mà mở miệng nói thì bị bại lộ.

...

Nhưng vào lúc này.

Đột nhiên mọi người lại nghe thấy được động tĩnh, là vòi nước trong phòng tắm được mở ra.

Toàn bộ nước ào ào ùa ra.

Hai cô gái lập tức bị dọa sợ núp ở sau lưng Tô Căn Thạc, hiển nhiên đều nghĩ rằng chàng trai này mới có thể bảo vệ bọn họ.

Toàn thân Tô Căn Thạc đột nhiên giật mạnh, hắn phát hiện khuỷu tay của mình giống như đã đụng vào thứ gì đó, không nên chạm phải cái bộ phận gì trên cơ thể muội tử đi, làm một thẳng nam, hắn vô thức rút tay về.

Nhưng không nghĩ tới cái rút tay này, lại khiến cho hai cô gái phía sau bị dọa sợ hãi.

"A - - "

Hai người họ lập tức lui lại nửa bước, mà một cô gái trong đó lấy ra một sợi dây thừng dài xin lỗi.

Cô ta dùng âm thanh thút thít hét lớn cầu xin: "Thật xin lỗi, tôi, tôi có tật xấu."

"Tôi vừa rồi sờ được đồ vật gì đó trên người của ngài, liền thuận tay mò ra."

Cô ta không nghĩ tới chính mình sẽ bị phát hiện, giờ phút này hoảng sợ đến mức âm thanh đều có chút run rẩy.

Phải biết rằng trước đây.

Cô ta rất ít khi bị thất thủ*, lần thất thủ gần nhất cũng là tại mấy năm về trước.

Lúc này càng thêm kiêng kị đối với chàng trai trước mắt này.

Tô Căn Thạc cũng sững sờ, hắn nhìn người phụ nữ này, cô ta đã lấy trộm sợi dây thừng dài của mình từ khi nào vậy?

Chính mình thế mà không có phát giác ra a!

Thế nhưng vào lúc này trong phòng trực tiếp một lần nữa chấn động.

【 TM, cái kỹ nữ này, thật kinh tởm a! 】

【 May mắn tiểu ca ca phản ứng nhanh chóng! 】

【 Kỹ thuật này rất là thành thạo, vừa rồi tôi đều không chú ý đến. 】

【 Hắc hắc, cái phòng trực tiếp này có chút thú vị, cái tiểu ca này thật sự không đơn giản, đầu óc sáng suốt, vừa rồi mọi người đều đem đồ vật mình tìm được nói ra, hắn thế mà lại đem sợi dây thừng giấu đi. 】

Mặt Tô Căn Thạc không cảm xúc, là bởi vì hắn đang ngây người.

Vẫn còn đang suy nghĩ tại sao người phụ nữ này lại lợi hại như vậy, thế mà trộm đi sợi dây thừng của chính mình.

Mà hắn hoàn toàn không cảm giác được chút gì cả.

Nhưng vẻ mặt này đối với những người khác, thì đó là lãnh khốc uy nghiêm, phảng phất như là im lặng chất vấn trách cứ đối phương, khí thế này so với mở miệng nói cái gì đó đều cường đại hơn rất nhiều.

__________________

* Từ [ thất thủ ] muốn hiểu rõ hơn thì có thể lên Google nha. Nhưng nếu không muốn thì có thể hiểu nôm na là thất bại.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!