Đào Yêu Ký

Chương 20: Ẩn núp



Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

Beta: Nhã Vy

________________________________________________________

“Làm sao bây giờ?” Liễu Tiểu Ngâm luống cuống.

Bạch Tùng Ngữ nhíu mày: “Bây giờ chỉ có một cách.”

“Cách gì? !” Ba người còn lại vội hỏi.

“Tách ra trốn.” Nói xong câu đó, Bạch Tùng Ngữ lập tức xoay người bay đến trong hồ nước phía sau núi giả, trở thành hình chữ “Đại”, bám chặt trên hòn đá.

Mắt thấy những gia đinh kia đã giơ đuốc chạy tới, Liễu Tiểu Ngâm cũng luống cuống hẳn, lập tức lăn vào trong bụi cỏ.

Mà Đào Yêu thì thi triển khinh công, bay lên trên cây.

Mộ Dung Dật Phong thấy mọi người đã trốn hết, lập tức hoảng hốt chạy bừa đến ẩn núp trong nhà xí.

Rất nhanh sau đó, gia đinh đã mang theo chó hộ viện chạy tới, quản gia nói: “Vừa rồi ta nghe thấy có tiếng động, khả năng có kẻ trộm đột nhập, các ngươi lục soát kĩ, đừng bỏ qua bất cứ thứ gì!”

Cho nên một đám người bắt đầu cẩn thận tìm tòi trong hậu viện.

“Bạch Vượng Vượng, xem trong bụi cỏ có người không.” gia đinh chịu trách nhiệm tìm trong bụi cỏ nói với chó hộ viện đi theo mình một câu như vậy.

Cảm giác được hai lỗ mũi hừ hừ nhiệt đang tới gần, Liễu Tiểu Ngâm bị dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng nín hơi, cũng bất chấp bẩn sạch, trực tiếp chôn mặt vào trong bùn, mặc niệm trong lòng: “Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta…”

Một lát sau, Liễu Tiểu Ngâm phát hiện không có động tĩnh gì, trong lòng âm thầm thở phào, từ từ ngẩng mặt lên, lại phát hiện trong bóng tối một đôi mắt vòng tròn lớn lấp lánh hữu thần đang nhìn mình chằm chằm.

Này chính là con chó hộ viện tên Bạch Vượng Vượng!

Liễu Tiểu Ngâm nhất thời sững sờ tại chỗ, cũng không dám thở mạnh ra.

Vì thế nên bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, mắt người trừng mắt chó, nhìn nhau chằm chằm.

“Bạch Vượng Vượng, bên trong rốt cuộc có người không?” Gia đinh ở bên ngoài hỏi thăm.

Đây là thời khắc nguy hiểm nhất, mấu chốt nằm ở chỗ con chó này có bán đứng mình hay không.

Liễu Tiểu Ngâm giờ phút này hận không kiếm đâu ra một miếng đậu hũ mà đập đầu, thời khắc mấu chốt này lại quên đem thức ăn cho chó. Phải biết rằng, điều đầu tiên cần chú ý khi muốn đột nhập là phải tạo quan hệ tốt với chó canh nhà.

Thời gian như dừng lại trong nháy mắt, không khí khẩn trương như tóe ra đao.

Đúng lúc này, Bạch Vượng Vượng làm ra một hành động, sau đó ngoắt mông bỏ đi.

Khiến Liễu Tiểu Ngâm cảm thấy may mắn là, nó không bán đứng mình.

Khiến Liễu Tiểu Ngâm tức giận là, nó lại ngồi xổm xuống, phóng uế ngay trên mu bàn tay nàng!

Phân chó nóng hổi nặng trịch ướt nhẹp vàng tươi thối tha, cứ thế đáp xuống tay Liễu Tiểu Ngâm!

Liễu Tiểu Ngâm hoàn toàn bất tỉnh.

Mấy gia đinh chịu trách nhiệm tìm ở hồ nước đang cầm lấy cây gậy trúc dài đâm vào trong nước, cố nhìn xem có ai ẩn núp trong nước hay không.

Một lát như vậy, gia đinh Giáp không nhịn được, sờ sờ bím tóc, sẵng giọng: “Còn muốn tìm tới bao giờ đây mấy mẹ? Tay người ta cũng phát đau rồi, hơn nữa giờ sửu chính là thời cơ dưỡng da tốt, không ngủ được sẽ bị lão hóa đấy!”

Gia đinh Ất lấy ra một thứ đồ lớn bằng ngón cái, nhìn như pháo đốt, ha ha cười một tiếng: “Tiểu Thọ, đây là pháo ta mới phát minh, có thể tự động nổ tung dưới nước, bây giờ là lúc thích hợp sử dụng nhất. Ném xuống rồi, mặc cho hắn là lính tôm tướng cua gì cũng không chạy thoát được!”

Nói xong, hắn liền ném một cây vào trong hồ nước.

Chỉ trong nháy mắt, một tiếng vang lớn nổ ra, bọt nước bắn tung tóe vào không trung, tiện thể bắn luôn mấy con cá lên không, rơi xuống giãy đành đạch trên mặt đất.

“Tiểu Công, ngươi thật là lợi hại!” Gia đinh Giáp vỗ tay tán thưởng.

“Đó là đương nhiên!” Gia đinh Ất cẩn thận nhìn xuống mặt nước hồ, nhìn qua không thấy gì, liền nói: “Bên trong không thấy ai, đi, chúng ta đi những nơi khác tìm xem.”

Nói xong, hai người dựa sát lấy nhau bỏ đi.

Bạch Tùng Ngữ dính chặt trên nú giả vừa rồi bị bọt nước bắn ướt sạch, một thân chật vật, ngay cả bên trong giày cũng ngập nước.

Hắn phun lá sen trong miệng ra, lẩm bẩm mắng: “Tiểu Công và tiểu Thọ này hai thằng nhóc, ngày mai xem ta thu thập các ngươi thế nào!”

Tìm một lúc lâu sau, gia đinh báo cáo với quản gia: “Đại ca, đã tìm rất nhiều lần, không có ai.”

“Chẳng lẽ là ta nghe lầm?” Quản gia tự nhủ nói thầm, chợt nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, trong nhà xí lục soát qua chưa?”

Bọn gia đinh hai mặt nhìn nhau.

Không phải là bọn họ lười biếng, mà là nhà vệ sinh kia, thật sự là… quá thối!

Chất bài tiết của mọi người trong mười năm qua chưa từng được dọn dẹp.

Dĩ nhiên, đây là ý Bạch Trúc Ngữ, không ai biết nguyên nhân.

Mệnh lệnh này khiến Bạch Nhận đường mấy năm nay như thể bị bao phủ bởi một vòng đen đục.

“Hỏi các ngươi đấy, sao không nói.” Quản gia không nhịn được: “Rốt cuộc lục soát rồi hay chưa.”

Gia đinh kinh hoàng, chỉ đành phải mở mắt bịa đặt: “Lục soát rồi. Không có ai.”

“Vậy thì tốt, vừa hay ta đau bụng.” Quản gia vừa nói xong liền mở cửa nhà vệ sinh, đi vào giải quyết.

Bọn gia đinh nhìn quản gia, trong lòng kính ngưỡng như nước Hoàng Hà thao thao bất tuyệt, nhà vệ sinh bẩn thỉu như thế cũng có thể mặt không đổi sắc đi vào, quả nhiên là quản gia, đúng là có khí phách!

Mà ba người còn lại nhìn thấy hết thảy, trong lòng bắt đầu mặc niệm thay Mộ Dung Dật Phong, xong rồi xong rồi, đàn ông một nắng hai sương như thế, cho dù hắn có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Quản gia tiến vào trong, không nói hai lời, liền cởi quần ra, ngồi xổm xuống.

Hắn dồn khí đan điền, mặt trướng đến đỏ bừng, dùng hết sức lực, cuối cùng cũng phát ra một tràng tiếng vang.

Tiếp theo, hắn thỏa mãn mà thở dài một hơi, dùng cây trúc dọn dẹp hiện trường xong, nghênh nghênh ngang ngang đi ra ngoài.

Quản gia không nhìn thấy phía sau hắn, một đôi ánh mắt vốn trong suốt đầy sao, giờ này hoàn hoàn biến thành đục ngầu màu tro tàn.

Náo loạn một hồi, bọn gia đinh rốt cục cũng tản đi.

Chờ đến khi tất cả an tĩnh lại, bốn người từ nơi ẩn thân đi ra ngoài, một lần nữa tụ tập dưới ánh trăng.

“Sau này ta chết cũng không trốn vào bụi cỏ lần nữa!” Liễu Tiểu Ngâm chà chà mu bàn tay, nói.

“Sau này chỉ cần ta sống, tuyệt đối sẽ không dán lên trên núi giả!” Bạch Tùng Ngữ bên vắt khô y phục của mình, thề.

“Sau này, bất luận ta là sống hay chết cũng sẽ không bao giờ bước chân vào nhà vệ sinh thêm một bước.” Mộ Dung Dật Phong thẫn thờ, ngẩn người sững sờ, dường như đã mất đi thần trí.

Đào Yêu thản nhiên nói: “Sau này, ta cũng sẽ không leo cây.”

Nói thế lập tức khiến cho mọi người công phẫn: “Ngươi không phải vẫn êm đẹp sao, còn ngồi đây nói mát!”

Đào Yêu xoay người lại, nhẹ giọng nói: “Bọn họ thả chuột trên cây.”

Ba người vừa nhìn, chỉ thấy trên mông, bắp đùi, trên lưng Đào Yêu đầy vết chuột cắn, miệng vết thương phun máu ra ngoài.

Mọi người kinh hãi, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới gỡ chuột xuống cho Đào Yêu, cầm máu cho nàng.