Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 25: Hựu bất kiễn liễu



Liêm Thu vì Lâm Văn Thanh lại một lần rơi vào thế giới tưởng tượng của chính mình,liền muốn phát điên lên: “Cái gì gọi là tiểu thiếu gia hôm qua mới đón về nhà? Ta như thế nào cái gì cũng không biết? Làm sao lại xuất hiện một tiểu thiếu gia ở bên ngoài a? Ngươi mau nói cho ta biết! ”.

“Liêm tiểu thư”. Thông qua Lâm Văn Thanh với tên gọi của Liêm Thu và dấu hiệu rõ ràng của người máy phía sau,La Tĩnh hiểu được thân phận của nàng rồi,”Tiểu thiếu gia chính là con của ông chủ,trước kia bởi vì ngoài ý muốn mà lưu lạc bên ngoài,hôm qua vừa mới được quản gia Lâm và thiếu gia Tu Khải đón về”.

“Có phải không? Vậy không thể không đáng yêu a?Có phải tiểu chính thái(*) a? Ha ha,coi ta nói kìa,hài tử của ông chủ,như thế nào lại không đáng yêu ni? Nhìn tiểu khả ái bọn họ là biết. Ai nha,muốn ngay lập tức muốn nhìn thấy hắn quá a,không chờ kịp rồi. Tiểu thiếu gia nghỉ ngơi ở đâu? Mau dẫn ta đến nhìn xem,ha ha,ha ha ha ha”.

(*) tiểu chính thái = tên chữ nhật là shotara/shota chỉ những thiếu niên,cậu bé,chằng trai trẻ tuổi ngây thơ

Cùng với tiếng cười kiểu ma nữ của Liêm Thu,La Tĩnh mơ hồ chảy mồ hôi lạnh,cùng tiếng ríu rít ồn ào chạy như điên xuống dưới lầu truyền đến.

“Bác quản gia! Bác quản gia,không tốt rồi,Dật Dật(Dật) lại không thấy đâu nữa rồi!”.

Phàm là chữ có âm YI(**) phát gởi,đột nhiên Lâm Văn Thanh mẫn cảm giật mình một cái: “Cái gì,cái gì? Các ngươi nói gì vậy? Tiểu thiếu gia làm sao?”.

(**) bé Dật nhà ta phát âm pinyin là Yì.

Kết quả,ngược lại là sau đó ba tiểu hài tử hùng hùng hổ hổ như tàu hỏa hơi nước vội vàng xông tới,nhìn đến bên cạnh Lâm Văn Thanh là khuôn mặt tươi cười,yêu thương Liêm Thu,không hẹn mà dừng lại lập tức.

Nếu trong lòng không phải đang lo lắng cho Dật Dật,e rằng ba hài tử đã sớm chạy không thấy bóng người rồi.

“Thu,Thu tỷ tỷ”.Giọng nói cao vút lúc trước nhất thời thay đổi,như tiếng kêu meo meo của ba con mèo phát ra.

“Ai nha,các ngươi có nói nhanh không a,không thấy tiểu thiếu gia nữa có phải không? Hắn như thế nào lại không thấy đâu nữa chứ?”.Lâm Văn Thanh vội vàng hỏi.

“Ân,buổi sang chúng ta thức dậy qua tìm Dật Dật,kết quả là giường trong phòng chơi trống không,nơi nào cũng không có bóng dáng của Dật Dật”.

“Bác quản gia,ngươi nói,Dật Dật có phải hay không trốn về nhà? Hắn không muốn chúng ta rồi phải không?”.

“Bác quản gia,ngươi nhanh tìm Dật a!Nơi này sao lại đột nhiên xuất hiện người máy lạ a,có phải hay không chúng đem Dật buộc đi rồi”.

Thấy ba hai tử ngươi một lời ta một ngữ,sức tưởng tượng vô hạn phóng đại,thế nhưng đều quên sự tồn tại của chính mình,Liêm Thu trong lòng âm thầm đối với tiểu thiếu gia Dật Dật này càng cảm thấy hứng thú rồi.

“Tiểu khả ái các ngươi,Dật Dật mà các ngươi nói,có phải hay không là em trai mới của các ngươi?”.Liêm Thu tràn ra bộ dạng tự nhận là xinh đẹp nhất.

“Là——đừng ~”.Ti Lưu Cẩn vừa mới há mồm trả lời được một chữ,đã bị Ti Lưu Giác cùng Ti Lưu Du rất ăn ý mà từ phía sau bịt miệng lại.

Hai người cảnh giác mà nhìn Liêm Thu:”Ngươi muốn làm cái gì?”.

Tuy rằng dì Liêm Thu rất khủng bố,lại còn buộc chúng ta nhất định phải gọi là Liêm tỷ tỷ,thế nhưng,Dật Dật là bảo bối của chúng ta,tuyệt đối không cho dì Liêm Thu cướp đi.

Ti Lưu Cẩn cũng kịp phản ứng,hiểu ý của ca ca,tỷ tỷ,gỡ tay bọn họ ra,chính mình đem miệng che chặt lại.

“Tiểu thiếu gia sẽ không trộm đi được,nơi này mới là gia đình  của hắn a”.Lâm Văn Thanh đã muốn hoảng đến đem lời nói của ba tiểu hài tử đặt vào phạm vi lo lắng rồi,”Hơn nữa,không hề thấy bảo vệ đến báo có gì bất thường,tiểu thiếu gia khẳng định vẫn còn ở trong Ti gia. Người máy này nhìn qua đúng là rất khả nghi…”.

Lâm Văn Thanh vuốt cằm,trong miệng lẩm bẩm.

“Quản gia Lâm,những việc này đều do ông chủ bảo bọn họ tới”.La Tĩnh ở một bên nhắc nhở.

“Nga,đúng vậy,ông chủ muốn người tới đo quần áo cho tiểu thiếu gia,lại mời người của công ty đồ nội thất,như vậy,như vậy…thật là khó làm sao”.

Lâm Văn Thanh thật vất vả đem ý nghĩ rõ ràng,trong não một cái bóng đèn bật sáng.

“Ông chủ”.

“Daddy”.

“Ti tiên sinh”.

Ti Tu Dạ vừa xuất hiện tại đầu cầu thang,hàn khí quanh thân,làm mọi người đứng ở đại sảnh cảm thấy một trận run rẩy,thoáng chốc tiếng động lớn ở đại sảnh im bặt.

“Ầm ĩ cái gì?”.Ngữ khí bình thản không gợn sóng,lại làm cho người không dám lơ là.

“Ông chủ”.Lâm Văn Thanh hậu tri hậu giác phát hiện,vội vàng giải thích,”Người của công ty nội thất bên kia,Liêm tiểu thư là tới làm y phục cho tiểu thiếu gia,đại thiểu thư nhị thiếu gia và tam thiếu gia phát hiện tiểu thiếu gia không thấy đâu,ngươi xem…”.

Ánh mắt tử sắc mê hoặc lòng người nhìn trên mọi người, đảo qua,cảm giác bức bách vô hình,khiến không ít người cúi đầu.

“Người của công ty nội thất chờ.Liêm Thu đi theo ta.Dật ở chỗ của ta”.