Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 47: Mộc Tuyết Thần



Là nơi này.

Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn cửa chính bệnh viện khí thế to lớn, một chứ Mộc rất to dưới ánh nắng mặt trời lấp lóe sáng lên.

Buổi chiều, giống như mọi ngày đi tới chỗ Lưu Minh, nhưng không thấy Mộc Tuyết Dương đâu, hỏi Lưu Minh lúc sau mới biết dường như đêm qua tình hình thân thể hắn chuyển biến xấu,hôm nay vẫn còn nằm trong bệnh viện kiểm tra.

Không yên tâm,Tiêu Dật mang theo chip bài tập mà Lưu Minh muốn để lại cho Mộc Tuyết Dương, tách bọn Ti Lưu Du ra,đi tới bệnh viện của Mộc gia.



“Xin hỏi…”.

Y tá của quầy lễ tân nghe thấy âm thanh trẻ con từ phía trước truyền đến.

“Anh bạn nhỏ, có chuyện gì không?”.

Nhìn qua thì rốt cuộc là một búp bê xinh đẹp tinh xảo như vòng ngọc, nhìn xem cô y tá nhìn không chớp mắt, không ngừng vì mình bằng lòng đổi ca cho Tiểu Hoa mới có thể có may mắn được nhìn thấy như vậy mà vui mừng.

“Mộc Tuyết Dương đang ở phòng nào?”.

Tiêu Dật cũng quen với kiểu nhiệt tình quá mức sau khi người khác nhìn thấy mình rồi.

“Mộc…Mộc thiếu gia? Cấp trên đã dặn, không cho phép người ngoài tùy tiện vào thăm tiểu thiếu gia”.

Cô y tá khó xử mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, vì sao lại khăng khăng tìm tiểu thiếu gia chứ? Không đành nhìn thấy vẻ thất vọng hiện lên trên khuôn mặt Tiêu Dật, lại hỏi thêm một câu. 

 “Anh bạn nhỏ, ngươi tìm tiểu thiếu gia có chuyện gì không? Có muốn ta giúp ngươi lưu lại tin nhắn gì không? Ngươi tên là gì a?”.

“Không cần, ta là bạn học của hắn, cái này là bài tập thầy giáo để lại, phiền ngươi đem giao cho hắn”.

Tiêu Dật trong lúc vô ý đã đánh vỡ tính toán của cô y tá, không hỏi được tên của tiểu mỹ nhân, rất đáng tiếc nga.

“Bạn học…Ti…”.

Tiêu Dật đang muốn đi ra ngoài, một âm thanh chần chừ truyền đến.

“Ngài Mộc”.

Vừa quay đầu lại, là Mộc Tuyết Thần, vẫn là âu phục phẳng phui như trước, tao nhã, mang trên mặt nụ cười thản nhiên.

“Ngươi tới thăm Dương sao?”.

“Ừ”.

“Vậy theo ta cùng đi luôn một thể”.



Đứng ở ngoài phòng bệnh, qua một lớp thủy tinh nhìn vào trong.Mộc Tuyết Dương sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, không nhúc nhích.

“Hắn có khỏe không?”.Tiêu Dật lo lắng hỏi.

“Bệnh tình của hắn ngày hôm qua bỗng chuyển biến xấu, nhưng mà bây giờ cũng đã ổn định lại rồi”.

Mộc Tuyết Thần chăm chú nhìn người trên giường bệnh, bình tĩnh mà kể lại.

Quay đầu qua nhìn Mộc Tuyết Thần, nhìn gần thấy trong mắt hắn lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhất định là từ tối hôm qua tới giờ vẫn chưa có chợp mắt, Tiêu Dật nhớ đến lời A Phong miêu tả về Mộc Tuyết Thần, hắn thực sự là một người anh trai tốt.

“Nếu như Mộc Tuyết Dương chết, ngươi chính là gia chủ duy nhất của Mộc gia được chọn ”.

Tiêu Dật nhìn chằm chằm vào Mộc Tuyết Thần chậm rãi nói.

Mộc Tuyết Thần giống như bị dọa, gương to đôi mắt cúi đầu xuống nhìn cái đầu nho nhỏ của Tiêu Dật, cười khổ nói: “Chẳng nhẽ những loại tin đồn nhảm này đã truyền đến ngay cả một đứa nhỏ cũng biết sao?”.

“Đât là sự thực”.

Thấy lời nói và vẻ mặt của Tiêu Dật không giống đứa trẻ bình thường, Mộc Tuyết Thần đột nhiên mỉm cười: “Dương sẽ không chết”.

“Mộc Tuyết Dương sẽ không chết”.

Tiêu Dật lặp lại lời nói của Mộc Tuyết Thần, giống như một lời hứa lại giống như là môt lời cảnh cáo.



“Đó là cái gì?”.

Tiêu Dật tò mò nhìn hai người máy chuyển động theo quán tính tiến vào phòng điều trị của Mộc Tuyết Dương.

“Là người máy tới để kiểm tra thân thể cho Dương”.

Mộc Tuyết Thần trả lời, trong mắt tràn đầy ý không đành lòng.

Chú ý đến ánh mắt của Mộc Tuyết Thần, Tiêu Dật lại hỏi: “Vì sao không cử y tá bác sĩ tới?”.

Mộc Tuyết Thần trầm mặc thật lâu sau, cho đến khi Tiêu Dật nhìn thấy mọi thứ xảy ra trong phòng bệnh, ánh mắt trừng rất lớn sau đó mới mở miệng:

“Bởi vì bọn họ sức lực không đủ lớn”.

Trong phòng bệnh, một người máy có trách nhiệm đè Mộc Tuyết Dương lại, một cái khác chụi trách nhiệm làm các loại công việc kiểm tra, tiêm.

Vốn Mộc Tuyết Dương đang ngủ say bị kim tiêm lạnh như băng làm cho bừng tỉnh,thuận theo người máy cẩn thận tỉ mỉ lạnh nhạt mà tiến hành lấy mẫu xét nghiệm và truyền dịch,sắc mặt hắn trở lên tái xanh, đôi môi sớm đã như không còn chút máu mở ra, từng ngụm từng ngụm hít thở, cánh tay đau đớn không kiễn nhẫn mà giãy dụa, hình dáng của xuơng cũng mơ hồ mà hiện lên, lại bị gắt gao trói lại, không có cách nào chạy khỏi, trán toát ra những giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xuống, cùng với khóe mắt cố nén nước mắt đan xen.

 Tiêu Dật cách một lớp thủy tinh, không nghe được gì bên trong, nhưng nhìn thấy những hình ảnh không có âm thanh đó làm cho nó trở nên trống rỗng, tim của nó từng đợt từng đợt mà co rút đau đớn.

A Phong, đây chính là nguyên nhân ngươi không muốn ta đến bệnh viện thăm ngươi hay sao?.



“A Phong, hôm qua ta đã xem qua rất nhiều sách y học, hẳn là sẽ tìm ra cách chữa bệnh của ngươi”.

“Ừ, được,ta sẽ chờ đến lúc Linh chữa khỏi cho ta ni”.

“Ngươi hôm nay không muốn đến bệnh viện kiểm tra hay sao? Ta cũng cùng đi nữa”.

“…Không cần, người nhà của ngươi không phải vẫn đợi ngươi về nhà ăn cơm sao? Theo ta đến bệnh viện làm gì?”.

“Như vậy có thể quan sát kĩ hơn, nhìn xem tình hình của ngươi xấu bao nhiêu a, ta cũng sẽ tỷ mỉ nghiên cứu thật tốt.Đúng rồi, có thể nghiên cứu thảo luận thêm với bác sĩ điều trị của ngươi, có lẽ sẽ giúp ích được ni”.

“Linh, ngươi đã quên bây giờ ngươi vẫn còn là một đứa bé hay sao? Hành động quá trưởng thành sẽ bị nghi ngờ đó”.

“Nhưng mà …”.

“Cái loại kiếm tra thân thể này thực sự rất qua loa, tùy tùy tiện tiện vài phút là xong rồi, ngươi xem cũng như không xem”.

“…”.

“Ơ kìa, ta đã đồng ý với ngươi, nhất định sẽ thực sự cố gắng sống, chờ ngươi lớn lên đến điều trị cho ta mà,thấy thế nào? ”.

“Ừ!”.



“Đó cũng chính là yêu cầu của Dương, bởi vì có những lúc hắn dãy giụa lên mức độ động tác rất mạnh, sẽ làm bị thương đến bác sĩ và y tá”.

Mộc Tuyết Thần thấy Tiêu Dật cúi đầu, không nói lời nào, nghĩ rằng nó đang bất mãn về cách sắp đặt của bệnh viện.

“Bác sĩ điều trị của hắn là ai?”.

Ngẩng đầu lên,Tiêu Dật hạ quyết tâm, nghiêm túc hỏi.

“Là ta”.

Câu trả lời của Mộc Tuyết Thần vượt ra ngoài dự đoán của Tiêu Dật, thật không ngờ, thì ra Mộc Tuyết Thần chính là bác sĩ điều trị của A Phong.

Trong lúc Tiêu Dật còn đang kinh ngạc, Mộc Tuyết Thần lại tự giễu mà nói: “Ta biết, với tư cách là bác sĩ điều trị của Dương, lập trường của ta càng khó làm người ta tin tưởng, ta không muốn chức vị gia chủ Mộc gia”.

“Ta tin ngươi”.

Tiêu Dật nói một câu khiến Mộc Tuyết Thần ngây ngẩn cả người.

“Ta muốn cùng ngươi chữa khỏi cho Mộc Tuyết Dương”.

Mộc Tuyết Thần không biết nên nói tiếp như thế nào, đứa bé này tuy là trong lời nói có tác phong của người lớn, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé, có lẽ cũng là nguyện vọng của nó mà thôi.

“Cảm ơn ngươi, tấm lòng của ngươi hy vọng bệnh tình của Dương tốt lên, ta hiểu…”.

Tiêu Dật nhúi mày: “Ta nói thật, ta có thể giúp cho ngươi chữa trị”.

Thấy Mộc Tuyết Thần chính là bao dung cười,giống như mình cố ý gây sự,Tiêu Dật nói: “Lúc trước Mộc Tuyết Dương đưa ra đơn thuốc giảm ho khan, ngươi nghĩ là chính hắn nghĩ ra được sao?”.

“Không phải hắn…Là ngươi”.

Lúc trước Dương đột nhiên giao cho mình một phương thuốc trị ho từ thời xa xưa, rốt cuộc lại có thể giúp Dương giảm bớt số lần ho khan.Mộc Tuyết Thần còn đang cảm thấy khó hiểu làm sao Mộc Tuyết Dương đối với y học lại có nghiên cứu như vậy chứ, thì ra là…đứa bé này, quả thực là không thể tin được.

“Chỉ số IQ của ta cao hơn so với ngươi, trí nhớ so với ngươi cũng tốt hơn nhiều”.

Bình bình thản thản mở miệng nói,cứng rắn giống như sắt thép, làm cho Mộc Tuyết Thần cảm thấy bản thân mình nhỏ bé, cái này gọi là gì? Thần đồng sao?.

“Từ nay về sau ta sẽ thường xuyên qua đây cùng ngươi nghiên cứu một chút về phương án điều trị cho Mộc Tuyết Dương”.Tiêu Dật nhìn vào trong phòng điều trị thấy việc kiểm tra sắp kết thúc, “Ta đi trước, không cần nói cho hắn biết ta đã đến đây”.

“Vì sao? Cuộc kiểm tra cơ thể Dương sắp kết thúc rồi.Hắn nhìn thấy ngươi đến thăm hắn, nhất định sẽ rất vui ”.

Tiêu Dật không quay đầu lại: “A Phong sẽ không thích như vậy”.

Đây là tự tôn và kiên trù thuộc về A Phong.

Nếu như ngươi không hi vọng ta nhìn thấy bộ dạng của ngươi như thế này,ta sẽ không nhìn, không nói, không hỏi, lúc này đây, đến lượt ta trông coi ngươi.