Đầu Đào

Chương 11: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 11 (chuyện cũ)

Nồi cá kho học vội này tựa hồ thật sự không tồi, Lục Dịch Khanh nhìn chiếc đũa của dì Cận thường xuyên dừng lại trên thân cá, như thế vài lần, dứt khoát chuẩn bị dùng tay cầm cả con lên ăn. Cận Hành kịp thời phát hiện ngăn lại động tác của bà, vào bếp cầm ra một cái chén nhỏ, cẩn thận đem thịt cá róc sạch xương bỏ vào chén rồi mới đưa cho mẹ. Cận phu nhân lấy đũa gắp liên tục, ăn đến một nửa lại đột nhiên dừng, bà nhìn Cận Hành, mơ hồ không rõ nói với hắn: "Ăn...Con ăn."

Cận Hành hơi hơi ngẩn người, Lục Dịch Khanh ngồi một bên cũng nghe rõ ràng.

Bà tiếp tục nỉ non lẩm bẩm nói: "Ăn nhiều...Mới có thể cao lên! Muốn con...ăn no!" Trong mắt bà chỉ có Cận Hành, một khắc kia, bà giống như đột nhiên nhớ lại mình là một người mẹ, vì thế đem hết đồ ăn mình thích để lại cho con trai, chờ đợi hắn có thể cao lớn lên.

Đây đại khái là bản năng của một người mẹ, cho dù hiện tại tinh thần thất thường, vẫn như cũ đem những việc đó làm thật tự nhiên.

Lục Dịch Khanh xúc động trong lòng, nhìn về phía Cận Hành, mới phát hiện người này đã muốn khóc.

Hắn vụng về cầm đũa gắp một miếng cá bỏ vào miệng, kì thật cũng không nếm được vị gì. Vào lúc con người ta muốn khóc, tuyến lệ sẽ tác động đến các giác quan khác, làm chúng ta chỉ có thể nếm được một loại vị, là vị khổ đắng chát.

Nước mắt rơi xuống, bị Cận phu nhân duỗi tay lau đi. Bà khẽ thì thầm, lắp bắp an ủi: "Không...không khóc. Bé ngoan"

Lục Dịch Khanh biết, cái tính quái đản cùng kiêu ngạo của Cận Hành ngày xưa là được Cận phu nhân chiều mà ra, ở trong mắt của mẹ, đứa con sẽ vĩnh viễn là một đứa trẻ, không lớn lên.

Anh nhìn Cận Hành ngày càng trầm mặc ít nói trước mắt, bỗng nhiên ý thức được, cái tên bị người chiều hư trước kia, đã không thấy bóng dáng nữa.

Cận Hành của hiện tại, cả ngày phải lo củi gạo mắm muối, mặc quần áo cũ, nếm đau khổ nhân gian. Tiểu bá vương vô ưu vô lự của trước kia, vào lúc cha hắn qua đời, có lẽ cũng chết theo rồi.

Cuối tuần, Lục Dịch Khanh mang theo hai vị chuyên gia khoa thần kinh đến căn phòng thuê nhỏ này.

Hai vị chuyên gia kia đã đứng tuổi, nhìn qua chuyên môn rất cao. Lục Dịch Khanh ban đầu không nghĩ đến có thể mời được những chuyên gia cao cấp thế này, anh liên hệ với một vị học trưởng có quan hệ khá tốt, nhờ đàn anh nói rõ tình huống với thầy hướng dẫn của ảnh (thầy hướng dẫn ở bệnh viện là bác sĩ), xem thử có thể nhìn đến tình huống đặc thù của bệnh nhân mà đến tận nhà khám được hay không.

Không nghĩ tới vị bác sĩ kia rất khẳng khái đáp ứng, thậm chí còn mời thêm một vị chuyên gia trong ngành đến.

Anh thật sự không biết phải cảm tạ hai vị này như thế nào.

Kiểm tra hết một buổi sáng, bác sĩ mới kết luận tình trạng bệnh, một câu mấu chốt nhất là: "Loại bệnh này không phải không thể chữa khỏi, biện pháp trị liệu tốt nhất là uống thuốc cộng thêm điều dưỡng tâm lí thích hợp."

Bác sĩ kê đơn thuốc, Lục Dịch Khanh cầm lấy nhìn thoáng qua, tuy rằng đều là thuật ngữ anh biết, nhưng trước nay không nghĩ đến có thể phối thuốc như vậy.

Lục Dịch Khanh lái xe đưa hai vị bác sĩ về bệnh viện, lại thuận đường đi mua thuốc, rất nhiều loại là thuốc ngoại nhập, giá cả xa xỉ. Anh quẹt thẻ riêng của mình, bên trong đều là tiền học bổng trong hơn bốn năm qua, tích góp lại cũng được hơn vạn.

Ngày tháng bình bình đạm đạm trôi qua, Lục Dịch Khanh hễ rảnh sẽ bồi Cận phu nhân nói chuyện phiếm, Cận Hành cũng ngồi bên, ba người ở trong một căn phòng thuê nhỏ, vào trời đông sưởi ấm lẫn nhau, thân thể ấm, trong lòng cũng ấm lên.

Có người bầu bạn cộng thêm dược vật phụ trợ, bệnh tình của Cận phu nhân bằng tốc độ mắt thường có thể thấy mà tốt lên.

Bà đã có thể nói rõ ràng, cũng có thể chuẩn xác biểu đạt ý tứ mình muốn, đói bụng hay lạnh đều sẽ nói ra, thậm chí có thể tự mình gánh vác sinh hoạt, thời gian thanh tỉnh ngày càng nhiều.

Bà lần đầu tiên có thể vuốt mặt Cận Hành, chuẩn xác gọi tên hắn, là thời khắc vui vẻ nhất mấy hôm nay của Cận Hành.

Tình trạng của mẹ đã tốt lên, không cần một ngày 24 tiếng đều phải trông chừng, Cận Hành cuối cùng cũng dành ra chút thời gian rảnh, tính toán đi tìm việc làm.

Lục Dịch Khanh nghe xong cũng ủng hộ hết mình, thậm chí đi mua cho hắn một kiện tây trang làm quà tặng, Cận Hành bất đắc dĩ nói tình hình thực tế của mình: "Đồ ngốc, tình cảnh hiện giờ của anh, căn bản sẽ không tìm được việc phải yêu cầu mặc tây trang đâu."

Kẻ thù cũ của ông Cận, còn có đối thủ cạnh tranh trước đây của Văn thị đều tránh ở chỗ tối, hận không thể chờ hắn ngoi lên để đạp hắn một cước.

Cận Hành ngã lăn lộn mấy vòng, da cũng dày hơn, lời này nói ra lại mang vài phần tự diễu.

Lục Dịch Khanh ôm hắn một cái, cổ vũ hắn: "Hết thảy rồi sẽ tốt thôi."

Hình như những lời này thật sự hiệu nghiệm, cùng ngày Cận Hành đã tìm được việc, hắn gọi điện báo tin cho Lục Dịch Khanh, đem công việc miêu tả đến phi thường lý tưởng.

"Lương tháng 2000 (~7 triệu VN)), làm nhiều thì hưởng nhiều. Còn bao cơm trưa, hơn nữa cách nhà cũng gần. Công việc cũng linh hoạt, sẽ không buồn chán,"

Lục Dịch Khanh vừa tham gia một ca giải phẫu, nghe thấy tin này, mỏi mệt đều tiêu tan trong nháy mắt: "Em đã nói A Hành nhà ta lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ có người biết thưởng thức mà! Đúng rồi, công việc của anh cụ thể là làm gì vậy?"

"Là cố vấn tài chính." Cận Hành lựa từ nói.

Lấy bằng cấp của Cận Hành mà nói, công việc này xem như là nhân tài không được trọng dụng, nhưng Lục Dịch Khanh cũng biết, vạn sự khởi đầu nan, khởi điểm như vậy đã là rất tốt rồi.

Đêm hôm đó vì chúc mừng, anh đặc biệt làm một bàn đồ ăn ngon.

Ngày đầu tiên Cận Hành đi làm, Lục Dịch Khanh dậy thật sớm ủi tây trang cho hắn, bộ đồ này tuy giá còn không bằng số lẻ của mấy bộ đồ trước kia Cận Hành mặc, nhưng đường may không tồi, Cận Hành dáng người lại đẹp, phối với quần áo, cũng đem bộ đồ bình thường trở nên cao cấp hơn.

Lục Dịch Khanh vừa lòng nhìn nhìn, cũng có vài phần tiếc hận, Cận Hành vẫn quá gầy, tuy rằng A Hành gầy cũng rất đẹp, nhưng anh vẫn muốn đem người vỗ béo hơn.

Cận phu nhân cầm chai nước khoáng bỏ vào một thìa muối nhỏ, lại đổ nước ấm vào, đưa cho Cận Hành dặn dò hắn phải nhớ uống nhiều nước, còn lôi kéo tay hắn dặn linh tinh một hồi.

Cận Hành kiên nhẫn nghe, ngoan ngoãn gật đầu, giống như ngày trước lần đầu đi nhà trẻ, mẹ hắn cũng không yên tâm dặn dò thật lâu.

Việc thực tập của Lục Dịch Khanh cũng chậm rãi đi vào quỹ đạo, càng ngày càng bận, đôi khi làm tới khuya mới về được, vậy nên không kịp nấu cơm. Có một ngày anh vội vã từ bệnh viện chạy về, trong bếp đã bay ra mùi thức ăn, đi vào mới phát hiện Cận phu nhân đang nấu thứ gì đó. Lục Dịch Khanh kinh ngạc giở nắp nồi lên nhìn một chút, là một nồi hoành thánh nhỏ. Cận phu nhân tắt bếp, nói có thể ăn cơm rồi.

Lục Dịch Khanh bị dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, tuy bệnh tình của dì đã chuyển biến tốt hơn, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ phát bệnh, bất kể thế nào, để bà một mình chạm vào bếp gas cũng sẽ rất nguy hiểm.

Anh uyển chuyển nói chuyện với dì Cận, Cận phu nhân vén tóc lên, giống như đã già đi rất nhiều, nếp nhăn trên mặt không biết nhiều thêm mấy đường từ khi nào, nhưng cười rộ lên lại có vẻ hòa ái dễ gần, bà nói: "Dì làm những việc này đều tự biết chừng mực, con đừng lo lắng. Dì sẽ không làm mấy chuyện nguy hiểm, chính là nhìn các con mỗi ngày đều bận rộn, muốn cho các con về nhà là có thể ăn cơm."

"Dì biết nấu ăn mà. Thụy Hoa còn khen dì nấu ngon nữa đấy." Bà nói những lời này như là khoe ra chuyện tốt, nhưng ngữ điệu vẫn không giấu được thương cảm.

Lục Dịch Khanh thấy bà lại nhớ đến chuyện thương tâm, lập tức cũng không dám nói nhiều, cầm muỗng múc một viên hoành thánh lên nếm thử, vậy mà lại ăn rất ngon.

"Thế nào?" Cận phu nhân có chút khẩn trương hỏi: "Đã rất lâu rồi dì không xuống bếp, không biết có bị xuống tay không."

"Không đâu dì ơi, đây là nồi hoành thánh ngon nhất mà con từng được ăn đó." Lục Dịch Khanh nói lời khen phát ra từ nội tâm. Phụ trách nấu ăn cho nhà họ Lục là đầu bếp được mời đến từ nhà hàng cao cấp, nhưng anh cảm thấy, đồ ăn mà những người đó nấu so ra còn kém xa nồi hoành thánh nhỏ này.

Anh ghét những công thức nấu ăn cứng nhắc, đồ ăn nấu ra lại thiếu đi một phần ấm áp chân thành.

Cận phu nhân rất vui, vội vàng dọn chén đũa ra nói: "Thích là tốt rồi, mau ăn một chén đi. Con ngoan, bận đến như vậy, chắc là đói muốn hư người rồi."

Lúc Cận Hành về đã là hơn 8 giờ, Cận phu nhân uống thuốc xong liền đi ngủ trước, Lục Dịch Khanh mở cửa cho hắn, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại về muộn như vậy?"

"Có việc đột xuất nên phải tăng ca." Cận Hành nói, cởi áo khoác tây trang ra, Lục Dịch Khanh tiếp nhận liền hỏi: "Ngày đầu tiên đã phải tăng ca rồi sao?"

"Ừm. Anh đói quá." Cận Hành nói.

Lục Dịch Khanh không nghĩ nhiều, treo áo khoác lên rồi vào bếp dọn cơm ra cho hắn.

Sau Lục Dịch Khanh phát hiện, tính chất công việc của Cận Hành tựa hồ phải thường xuyên tăng ca, hắn về sớm nhất là 6 giờ, muộn nhất cũng gần 9 giờ. Lục Dịch Khanh trong lòng thấy lạ, mấy lần tính dò hỏi, nhưng mỗi ngày Cận Hành trở về đều là bộ dáng mệt sắp chết, cơ hồ dính giường là ngủ luôn, anh không tìm được cơ hội.

Một tháng sau, Cận Hành lấy được tháng lương đầu tiên, Lục Dịch Khanh đếm một chút, 3000 tệ, so với lúc trước nói nhiều hơn 1000.

Cận Hành giải thích: "Làm nhiều nên được tăng lương thôi."

"Tay anh làm sao vậy?" Lục Dịch Khanh bỗng nhiên phát hiện trên tay Cận Hành nhiều thêm mấy miệng vết thương, anh vội kéo qua nhìn, mu bàn tay hắn có một mảng nhỏ bầm tím, khớp xương có mấy chỗ thậm chí bị nứt da, mà lòng bàn tay không biết từ khi nào đầy vết chai sạn.

"Anh rốt cuộc đang làm việc gì? Cố vấn tài chính, nhiều nhất là dùng tay gõ bàn phím viết công văn, sao tay lại bị thương thành như vậy?"

Cận Hành rút tay về, giải thích mơ hồ: "Ngẫu nhiên cũng sẽ giúp công ty dọn ít đồ, gần đây trời lại lạnh, có khả năng là bị thương do giá rét, chuyện nhỏ thôi mà."

Câu giải thích này đối với một người bác sĩ nghe không hề có sức thuyết phục, nứt da thì có thể nói là do giá rét, không sai, nhưng vết chai ở lòng bàn tay lại tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên bưng đồ mà ra được. Lục Dịch Khanh trong lòng không tin, trên mặt lại không hiện ra chút nghi vấn nào.

Thứ hai, Cận Hành theo thường lệ mặc tây trang nghiêm chỉnh đi làm, Lục Dịch Khanh lặng lẽ đi theo hắn, dọc đường lén lén lút lút, giống như làm trộm. Anh quyết phải tận mắt nhìn xem rốt cuộc Cận Hành đang làm công việc gì.

Cứ đi như vậy qua vài con đường, Cận Hành cuối cùng dừng lại ở ngoài một công trường, đi về phía nhà vệ sinh công cộng bên cạnh. Lục Dịch Khanh thấy khó hiểu, núp ở góc đường đợi trong chốc lát, liền thấy Cận Hành đi ra, chẳng qua tây trang trên người đã đổi thành một thân quần áo lao động đơn giản màu nâu, sau đó hắn liền đi về phía công trường.

Kỳ thật nhìn đến đây, Lục Dịch Khanh đã có thể đoán được vết thương trên tay Cận Hành từ đâu mà có, cũng rốt cuộc hiểu được việc "làm nhiều hưởng nhiều" mà Cận Hành nói là cái gì.

Nhưng anh vẫn chưa từ bỏ ý định đi theo người vào công trường, tận mắt nhìn thấy Cận thiếu gia trước kia không ai bì nổi đầu mang nón bảo hộ đơn sơ, đứng trong gió lạnh cầm xẻng xúc xi măng, động tác làm đến là thuần thục.

Lục Dịch Khanh cảm thấy lòng mình cũng biến thành bãi xi măng kia, bị người này trộn thành một đống hỗn độn.

Lúc này lại có người gọi Cận Hành đi hỗ trợ bên kia, hắn buông xẻng, tùy tiện lau mồ hôi liền đi theo người nọ.

Lục Dịch Khanh theo sau, thấy người có vẻ là bên phía nhà thầu chỉ vào một đống gạch thạch anh ven tường, nói Cận Hành một lần bưng năm cái đi.

(Gạch này là gạch lát sàn đó nha mn, không phải gạch xây nhà đâu)

Những miếng gạch đó đều dùng xi măng nguyên chất đúc thành, nặng gấp ba lần gạch bình thường, Cận Hành vẫn gật gật đầu đáp ứng, sau đó chuẩn bị dùng tay khiêng gạch lên, trên tay thậm chí một chiếc bao tay cũng không có.

Khó trách bị thương thành như vậy.

Lục Dịch Khanh nhịn không được, xông lên tranh luận cùng vị đốc công kia, anh chưa bao giờ làm khó dễ người khác, giờ khắc này lại chọn những lời khó nghe nhất mà nói.

Cận Hành ban đầu đã cầm được ba khối gạch, thấy Lục Dịch Khanh đi tới lập tức không biết nên đem mấy khối gạch trên tay để đâu, ngốc luôn tại chỗ, nhìn người bình thường ôn hòa đối đãi với người khác Lục Dịch Khanh cùng vị đốc công kia tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng.

Lục Dịch Khanh sẽ không nói những lời mắng chửi người khác, nhưng anh có thể sử dụng tư duy logic tối đa đem đối phương ép đến một câu cũng không nói được.

Vị đốc công kia tức chết rồi, rốt cuộc nổi điên, nói muốn đánh chết cái tên Omega này, Cận Hành ném gạch trên tay xuống chạy đến che chở Lục Dịch Khanh phía sau, xin lỗi với đốc công.

Lục Dịch Khanh tức giận bất bình nói: "Anh xin lỗi cái gì? Hắn có coi anh là người mà đối đãi sao? Anh nói cho em biết, cái gọi là 'tăng ca' mấy ngày nay có phải cũng là hắn ép anh làm hay không? Em muốn đến cục lao động kiện hắn!"

Đốc công kia càng nóng, gào vào mặt Cận Hành: "** mẹ! Cận Hành, nếu cậu còn muốn làm việc tiếp thì quản cho tốt người của mình đi!"

"Là anh muốn ở lại làm thêm" Cận Hành nói: "Tiền lương nhiều thêm 1000 chính là công phí lao động buổi tối. Không liên quan đến người khác."

Lục Dịch Khanh khó hiểu hỏi hắn: "Cho nên trước đó những lời anh nói đều là lừa em...A Hành, sao phải biến mình thành như vậy chứ?"

"Bởi vì anh cần tiền." Cận Hành nói: "Cần hơn bất kì lúc nào hết, chỉ cần có thể kiếm được tiền, mệt một chút cũng có sao đâu?"

"Muốn tiền, chúng ta có thể cùng nhau kiếm mà." Lục Dịch Khanh nói: "Anh có thể không cần đem chính mình lăn lộn thành như vậy được không?!"

Cận Hành không nhìn được người này khổ sở, nghiêm túc nói với anh: "Anh đảm bảo với em, làm công việc này chỉ là kế sách tạm thời, anh sẽ không hạ thấp bản thân mình mãi như vậy. Bán sức lao động để đổi lấy tiền, này không gọi là lăn lộn, cửa ải này kiểu gì anh cũng phải trải qua, Dịch Khanh, sinh hoạt sau này của anh so với bây giờ có thể sẽ còn gian nan hơn, em ở cùng anh, sẽ chịu khổ."

"Em nói là em không sợ khổ."

Cận Hành cầm lấy tay anh xoa xoa nói: "Đúng đúng, em không sợ khổ, em chỉ sợ anh sẽ khổ."

"Nhưng mà, như vầy đối với anh không gọi là khổ, một tháng nay, anh mới biết được hóa ra kiếm tiền gian nan như vậy, tuy rằng khó, nhưng cũng rất đặc sắc. Trước kia dựa vào bối cảnh gia đình mà ngày ngày tiêu xài phung phí, nhưng lại không có cảm giác chân thật như bây giờ."

Lục Dịch Khanh đỏ mắt: "Anh đừng hòng dùng đạo lí đi thuyết phục em."

Cận Hành nhéo nhéo lỗ tai anh. Vành tai phải Lục Dịch Khanh có một nốt ruồi nhỏ, Cận Hành mối lần muốn dỗ anh, vẫn luôn thích dùng tay day day nốt ruồi kia, hiện tại cũng vẫn vậy, chỉ là lòng bàn tay trở nên thô ráp hơn nhiều.

"Anh không cần dùng đạo lí thuyết phục em, anh sẽ dùng hành động." Hắn tiến lên nhỏ giọng nói bên tai Lục Dịch Khanh: "Ít nhất cũng để anh làm xong tháng này, tiền lương cuối tháng mới tính, nếu bỏ thì mười ngày qua liền trở thành không công."

Lục Dịch Khanh lui một bước, nói: "Vậy làm xong tháng này, anh..."

"Làm xong anh sẽ đi tìm việc khác." Cận Hành nói: "Em phải tin rằng, một ngày nào đó anh sẽ mặc bộ tây trang em đưa, đường đường chính chính đứng trước bàn hội nghị. Đến lúc đó, anh nuôi em."

"Ai thèm anh nuôi chứ" Lục Dịch Khanh đỏ mặt.

Đốc công đứng một bên xem hai người nói chuyện, càng nói càng dính nhau, hắn khụ một tiếng rất lớn, từ chỗ hậu cần cầm một đôi bao tay mới đưa cho Cận Hành, tức giận nói với Lục Dịch Khanh: "Mẹ, chẳng phải chỉ là tôi quên đưa cho hắn cái bao tay mới thôi sao? Làm gì mà phải lớn chuyện như vậy, đều là Alpha da dày thịt béo, chút này thì có gì mà khổ?! Tôi thật không quen nhìn đám người trẻ tuổi mấy người. Còn muốn đi công hội kiện tôi, đọc sách thì ghê gớm lắm à! Động một chút là đi kiện tới kiện lui, làm như chúng tôi sống dễ dàng lắm vậy á, có thể suy nghĩ cho người ta một chút hay không?"

Lục Dịch Khanh cũng ý thức được những lời mình nói khi nãy tựa hồ có chút quá đáng, liền nói câu xin lỗi với đốc công.

Vị đốc công kia cũng là người có nhãn lực, nhìn Omega này ăn mặc không hề tầm thường cũng đoán đoán trước mắt là một đôi tiểu tình nhân không cùng giai cấp, hơn nữa người này tựa hồ còn là nhân vật có chức có quyền. Nói thật, hắn cũng sợ bị người ta khiếu nại lên công hội, mấy người làm công tác văn hóa kia, không dễ trêu vào. Hắn một bên la hét tức không chịu được, một bên thúc giục Cận Hành mau đi làm việc, muốn yêu đương thì mẹ nó cút về nhà nói!

Cận Hành vội đáp ứng, đội nón bảo hộ lên, nói với Lục Dịch Khanh: "Anh đi làm tiếp nha?"

"......." Lục Dịch Khanh cầm bộ găng tay đeo lên cho Cận Hành mới không tình nguyện gật gật đầu.

Cận Hành từ trong góc lấy ra một cái túi giấy, bên trong là bộ tây trang được gấp lại gọn gàng, lúc ra khỏi nhà hắn sẽ mặc bộ đồ này, đến công trường lại thay quần áo lao động, khi về nhà lại tiểu tâm cẩn thận mặc lại bộ tây trang, giấu diếm Lục Dịch Khanh hơn một tháng.

Lúc này cũng không cần ngụy trang nữa, trực tiếp đem túi giao cho Lục Dịch Khanh cầm về giùm hắn. Lục Dịch Khanh tức giận cầm lấy.

Đảo mắt cũng tới tết Nguyên Đán, mấy ngày trước năm mới đổ một trận tuyết lớn, công trường thi công bị bắt tạm dừng, Cận Hành được nghỉ ba ngày, Lục Dịch Khanh cũng nghỉ phép, Cận phu nhân rất có hứng thú chuẩn bị dạy hai người gói sủi cảo.

"Ăn tết là phải có sủi cảo." Cận phu nhân cười nói.

Lục Dịch Khanh học rất nghiêm túc, rất nhanh liền gói được ra hình ra dạng, còn Cận Hành thật sự là tay thúi, dù có chỉ thể nào, đều có thể đem sủi cảo gói thành bánh bao, cuối cùng hắn dứt khoát từ bỏ, dùng tay nhéo ra hai cái lỗ tai thật dài, nói là mình đang gói một con thỏ.

Cuối cùng "con thỏ" đó cũng vào miệng Lục Dịch Khanh.

12 giờ đêm, bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa, Cận Hành ôm Lục Dịch Khanh đứng xem, Lục Dịch Khanh hỏi hắn năm mới có nguyện vọng gì không. Cận Hành nói hứa nguyện thì sẽ được thực hiện sao? Lục Dịch Khanh nghiêm túc gật gật đầu.

Cận Hành liền trộm ước hai nguyện vọng.

Hai nguyện vọng rất đơn giản.

Thứ nhất, hắn hy vọng mẹ mình có thể khỏe lại, bình an trường thọ.

Thứ hai, hắn hy vọng tiểu ngốc nghếch trong lòng này, vĩnh viễn có thể lạc quan tích cực, cả đời tự do vui sướng, không cần chịu một chút cực khổ nào.

Sau này Cận Hành luôn tự hỏi, có phải hôm tân niên đó tiếng pháo hoa quá lớn cho nên ông trời mới không nghe được nguyện vọng của hắn hay không?!

_______________________

Editor: Chương này siêu dài, gần 4000 chữ lận đó mn:)))