Đầu Đào

Chương 17



Edit: Hy



________________________

Chương 17

Lễ tang của Lục An Chính được tổ chức bài bản, nhưng người đến viếng lại ít ỏi. Xiềng xích trên tay ông vào một khắc bác sĩ tuyên bố tử vong kia đã được gỡ bỏ, nhưng cái danh 'tham quan' vĩnh viễn vẫn treo ở đó, bất luận lúc sinh thời hay sau khi mất.

Không có người nào nguyện ý dính loại xui xẻo này, trừ người nhà của ông, cũng chỉ có đứa con đã bị đuổi ra khỏi nhà mười ba năm trước.

Nghi thức phức tạp kết thúc, Cận Sơ Vân có chút mệt, ôm lấy tay ba ba hỏi xem khi nào mới có thể về nhà.

Vị ông ngoại vừa mới mất kia, đối với nhóc cũng chỉ là người xa lạ, cũng không có quá nhiều cảm tình.

Mấy ngày nay thành phố B vẫn luốn mưa nhỏ, hết mưa rồi, bầu trời vẫn âm u.

Lục Dịch Xuyên cầm ô che cho bà Lục, ánh mắt của bà vẫn lưu luyến trên người Cận Sơ Vân.

Bạn nhỏ tựa hồ có chút sợ người lạ, vẫn luôn nép sau lưng Lục Dịch Khanh, ôm lấy cánh tay anh nhỏ giọng nói, đụng phải ánh mắt của bà Lục, vẫn lễ phép cười với bà một cái.

Lòng bà Lục run rẩy, đứa nhỏ lúc trước bà dùng hết mọi thủ đoạn bắt Lục Dịch Khanh phá, hóa ra đã lớn đến vậy, ngoan như vậy.

"Ba ba, con đói bụng." Cận Sơ Vân cũng không nhìn bà ngoại xa lạ nữa, nhỏ giọng nói với Lục Dịch Khanh.

Trên người Lục Dịch Khanh cũng không mang theo đồ ăn, đang khó xử, Lục Dịch Xuyên không biết từ đâu móc ra một viên kẹo trái cây, đưa đến trước mặt cháu trai, nói: "Ăn kẹo trước nhé?"

Cận Sơ Vân không nhận, nhóc lắc đầu nói cảm ơn, sau đó kéo tay Lục Dịch Khanh hỏi xem có thể về được chưa.

Lục Dịch Xuyên bất động thanh sắc thu tay về, nói với Lục Dịch Khanh: "Hậu sự của cha đã xong rồi, em dẫn con đi ăn trước đi." Anh ta dừng một chút: "Hay là về nhà ăn?"

Về nhà? Về Lục gia sao? Lục Dịch Khanh đương nhiên muốn về, nhưng từ lúc gặp đến giờ mẹ vẫn không liếc anh một cái, trong lòng anh hiểu, chuyện kia vẫn vĩnh viễn khảm trong lòng bà, Lục gia như cũ sẽ không chào đón mình, anh cũng không muốn làm anh trai khó xử, chỉ nói: "Để em dẫn nó về khách sạn ăn cũng được, Cận Hành vẫn ở bên ngoài chờ bọn em."

Lục Dịch Xuyên nghe xong cũng hiểu, không nói nữa. Lục Dịch Khanh kéo tiểu Cận đến trước mặt bà Lục, bảo nhóc chào tạm biệt với bà ngoại. Cận Sơ Vân liền làm theo, nói tạm biệt xong cũng không nói thêm câu nào, giống như rất vội về.

Bà Lục nhìn đứa nhỏ, nhíu nhíu mày, chỉ cần nghĩ đến trong người đứa nhỏ này chảy một nửa dòng máu của Cận gia, bà liền không thể chấp nhận được, mặc dù không thể không thừa nhận đứa nhỏ này vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Lục Dịch Khanh cũng không trông đợi bà Lục có thể cho anh sắc mặt tốt, chỉ cung kính nói với bà: "Mẹ, số điện thoại của con vẫn luôn không đổi, nếu muốn thì mẹ có thể gọi cho con. Con có gọi cho mẹ mấy lần nhưng đều không được."

"Tiểu Vân năm nay mười ba tuổi, đã lên sơ trung rồi, thành tích vẫn luôn rất tốt. Nếu mẹ muốn gặp, con có thể dẫn nó đến gặp mẹ bất cứ lúc nào cũng được."

Anh nói nhiều như vậy, bà Lục cũng không đáp lại câu nào. Lục Dịch Khanh trong lòng mất mát, tạm biệt xong liền dắt con trai ra khỏi nghĩa trang.

Trời lại bắt đầu đổ mưa bụi.

Anh không mang dù, nhưng cũng không bị ướt nhiều lắm, bởi vì Cận Hành đã sớm bung dù từ một chỗ không xa chạy đến bên người anh.

Lục Dịch Xuyên và bà Lục đi phía sau, nhìn một nhà ba người phía trước che chung một cái dù đi một đoạn đường.

Sau khi xử lí xong mọi chuyện, Lục Dịch Khanh liền cùng Cận Hành trở về thành phố S, ở thành phố B anh đã không có nhà, lúc đi cũng chỉ gọi báo cho anh trai một tiếng. Lục Dịch Xuyên không nói thêm gì, Lục Dịch Khanh hỏi có thể nói vài câu với bà Lục hay không, nhưng bà cũng không nguyện tiếp chuyện.

Sau khi trở về, Lục Dịch Khanh liền đổ bệnh.

Hết kì nghỉ tết Cận Hành lại bận, thành phố kế bên có một hội nghị quan trọng cần hắn đích thân tham dự.

Tuy rằng hắn thấy Lục An Chính chết cũng chưa hết tội, nhưng dù gì ông cũng là cha ruột của Lục Dịch Khanh, Cận Hành nhìn ra được sau khi Dịch Khanh trở về từ thành phố B cảm xúc vẫn luôn không tốt. Hắn đẩy lui rất nhiều công việc, tính toán ở nhà bồi Lục Dịch Khanh.

Nhưng hội nghị lần này rất quan trọng, đẩy thế nào cũng không được. Cận Hành nói, hắn đại khái phải ở thành phố bên ít nhất ba ngày, sau ba ngày nhất định sẽ về nhà với anh.

Lục Dịch Khanh biết trên tay Cận Hành có một đống việc, không giống anh, ngày ngày nhàn rỗi ở nhà, không cần làm gì, cũng không làm được gì.

Cận Hành vì bắt kịp chuyến bay nên phải dậy thật sớm. Hắn tận lực nhẹ tay nhẹ chân, nhưng Lục Dịch Khanh vẫn bị đánh thức. Lúc ngồi dậy từ trên giường trước mắt anh bỗng dưng tối đen một lúc, Lục Dịch Khanh cũng không quá để ý.

Cận Hành thấy vẻ mặt anh mỏi mệt, liền muốn đem người nhét lại vào ổ chăn, ngủ một giấc thật ngon. Lục Dịch Khanh không chịu, tùy tiện khoác một cái áo lông, đi xuống lầu nướng bánh mì hâm sữa cho Cận Hành, bảo hắn nhất định phải ăn sáng xong mới có thể ra cửa. Cận Hành bất đắc dĩ, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, Lục Dịch Khanh lại kiểm tra hành lý của hắn, xác nhận đồ vật cần thiết đều đã mang đủ mới yên tâm thả người ra cửa.

Tài xế đã sớm chờ ở ngoài, Lục Dịch Khanh đứng ở cửa tiễn Cận Hành, dặn dò hắn trên đường chú ý an toàn. Cận Hành cũng không ngại có người ngoài, đem người ôm vào lòng dựa lên cửa hôn cho đủ rồi mới lên xe ra sân bay.

Lục Dịch Khanh nhìn theo xe ra khỏi khu biệt thự rồi mới xoay người đi vào nhà. Sáng sớm mùa đông nhiệt độ thấp, Lục Dịch Khanh mới đứng bên ngoài trong chốc lát, tay và mặt cũng đã lạnh băng.

Nhìn nhìn thời gian, vừa vặn cũng tới lúc tiểu Cận phải rời giường, anh liền đi đến phòng con trai, nhìn thấy tiểu bảo bối đang ngủ ngon lành. Không biết ngày hôm qua thằng nhóc mơ sông cuộn biển gầm kiểu gì, truyện tranh để trên đầu giường đều quét hết xuống đất, Lục Dịch Khanh nhặt rồi bỏ lại trên bàn, lúc đứng dậy lại choáng váng một trận. Anh đỡ mép giường từ từ ngồi xuống, hoài nghi mình lại bị huyết áp thấp, trong nhà dù sao cũng có thuốc, anh cũng không quá để ý.

Lục Dịch Khanh xốc chăn lên, duỗi tay cù nách Cận Sơ Vân: "Dậy nào bé con."

Cận Sơ Vân bị nháo tỉnh, mở to mắt chớp vài cái, thấy là ba ba ngồi ở mép giường, lại chơi xấu nhắm mắt sờ soạng gác đầu lên chân Lục Dịch Khanh, chuẩn bị làm nũng.

Lục Dịch Khanh dở khóc dở cười, lúc thì gãi gãi cổ, lúc lại nhéo nhéo mặt nhỏ, ý định nướng giường của Cận Sơ Vân bị ba ba nghịch mất. Nhóc ngoan ngoãn bò dậy mặc quần áo, thò mặt qua thơm một cái lên má Lục Dịch Khanh, mềm mại nói: "Chào buổi sáng mommy."

Lục Dịch Khanh hiểu ý bật cười, cũng thơm thơm má nhóc chào buổi sáng.

Anh biết tuy tiểu Vân là con trai, nhưng lâu lâu cũng làm một 'áo bông nhỏ' tri kỉ.

Nếu nhóc ở trước mặt Cận Hành cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thì thật tốt.

Cận Sơ Vân xuống lầu ăn sáng đến một nửa mới nhận ra hôm nay không thấy Cận Hành, bằng không lúc này hẳn là hắn đang ngồi đối diện mình, ăn cà rốt mình gạt ba ba trộm gắp ra mới đúng.

"Cận Hành đi công tác rồi, hai ngày nữa mới về." Lục Dịch Khanh nhìn chằm chằm tiểu Cận ăn xong cà rốt mới nói: "Có chuyện gì vậy? Nhớ cha hả?"

"...Ai thèm chứ!" Lông mày Cận Sơ Vân nhăn thành hình sóng, thật không rõ trên thế giới sao lại tồn tại thứ khó ăn như cà rốt cơ chứ!

Nhóc nhìn thoáng qua Lòng Đỏ đang ăn thức ăn cho chó đến vui sướng bên cạnh, có chút hâm mộ.

Ăn uống xong tiểu Cận đi lên lầu cầm cặp sách, chuẩn bị giống như thường ngày để ba ba lái xe chở đi học, nhưng thời điểm xuống lầu lại vừa vặn bắt gặp ba ba đang uống thuốc, nhóc lo lắng chạy tới hỏi có phải ba không khỏe hay không.

Người không khỏe mới phải uống thuốc.

Lục Dịch Khanh vốn muốn gạt con trai, nhưng chứng chóng mặt của anh hình như không giảm bớt, vừa mới uống thuốc xong liền lái xe hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt.

Anh hiểu tình trạng thân thể của mình, nếu đang lái nửa đường lại xây xẩm mặt mày, thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Cuối cùng chỉ có thể giải thích với Sơ Vân anh bị cảm, không thể lái xe đưa nhóc đến trường.

Bạn nhỏ lập tức tỏ vẻ nhóc có thể tự mình đến trường, muốn ba ba ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, thậm chí còn muốn gọi điện cho bác sĩ Hứa.

Lục Dịch Khanh ngăn không cho nhóc gọi điện, nói chính mình chỉ là bị cảm bình thường, không cần phải làm phiền đến bác sĩ.

Tiểu Cận lúc này mới thôi lo lắng.

Nhưng Lục Dịch Khanh không thể để con tự đi học, tới trạm xe buýt gần nhất cũng phải mất 20 phút đi bộ, anh sợ tiểu Cận sẽ trễ học, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nhờ người khác. Tài xế trong nhà đã ra ngoài cùng Cận Hành, mặc dù đám huynh đệ của Cận Hành Lục Dịch Khanh đều biết, nhưng muốn anh mở miệng làm phiền họ, thật sự không được.

Cuối cùng chỉ có thể gọi cho Tạ Định Lan, ban đầu anh có chút ngại, nhưng sau khi nói rõ nguyên nhân, Tạ Định Lan lập tức đáp ứng. Mười phút sau, xe của Tạ Định Lan đã dừng ngoài cổng biệt thự.

Cận Sơ Vân thấy người đến là Tạ Định Lan, lập tức nhiệt tình chạy lại ôm lấy hắn, còn thân thiết gọi bác Tạ. Tạ Định Lan chơi với nhóc một lát rồi mới hỏi tình huống của Lục Dịch Khanh.

Lục Dịch Khanh nói: "Không sao không sao, bệnh cũ thôi, chỉ là choáng đầu nên không tiện lái xe, anh đừng lo."

Tạ Định Lan nhíu mày, muốn duỗi tay sờ trán Lục Dịch Khanh, tay nâng đến một nửa thì dừng một chút rồi thu về, đề nghị: "Hay là gọi bác sĩ đến khám thử xem."

"Anh quên em cũng là bác sĩ à." Lục Dịch Khanh cười nói.

Tạ Định Lan vẫn không yên tâm.

"Thật sự không có gì mà." Lục Dịch Khanh biết rằng hắn không tin mình, chỉ có thể cường điệu lại lần nữa.

"Cận Hành biết không?"

"Không biết, ảnh đi công tác ở thành phố kế bên." Lục Dịch Khanh đột nhiên nhớ đến: "Anh đừng nói cho anh ấy biết."

"Được rồi." Tạ Định Lan có điểm bất đắc dĩ.

Lục Dịch Khanh kéo con trai qua: "Ba ba quên nói với con, 50 chữ kí lúc trước là bác Tạ giúp con lấy đó, con mau cảm ơn bác đi."

Tiểu Cận kinh hỉ nói: "Cháu cảm ơn bác ạ!"

"Không cần cảm ơn đâu." Tạ Định Lan cười đáp: "Về sau còn muốn xin chữ kí của ai thì có thể nói với bác. Ba con bị mù mặt, nhận không rõ ai là ai đâu."

Tiểu Cận cười ha ha vài tiếng nói được.

Lục Dịch Khanh: "......"

Thời gian không còn sớm, Tạ Định Lan cũng không trì hoãn nữa, tiểu Cận quen cửa quen nẻo bò lên trên xe bác Tạ, tự thắt dây an toàn. Lục Dịch Khanh dặn bọn họ đi đường cẩn thận, Tạ Định Lan nói với anh: "Buổi chiều tan học để anh đón luôn cho, cũng tiện đường, không phiền. Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, nếu thật sự không đón được anh sẽ gọi. Ngàn vạn lần không được cậy mạnh."

Lục Dịch Khanh đồng ý, nói cảm ơn với hắn. Tạ Định Lan trêu ghẹo nói: "Đứng nói cảm ơn với anh nữa, nghe cậu nói mãi tai anh cũng mọc kén luôn rồi."

Lục Dịch Khanh cũng cười, cảm tạ nhìn Tạ Định Lan.

Tiễn con trai đi học, anh lại cảm nhận một chút cơ thể mình, xác định không có dấu hiệu cảm sốt, sau khi uống thuốc cũng đỡ choáng đầu hơn, lúc này mới thoáng an tâm, quyết định đi lên lầu ngủ một giấc.

Một giấc này ngủ một mạch tới 12 giờ trưa, bị tiếng di động đánh thức. Lục Dịch Khanh cầm lấy điện thoại mơ mơ màng màng bắt máy, thanh âm nôn nóng của Cận Hành liền truyền tới:

"Em đang ở đâu?"

"Ở nhà, trên giường á." Lục Dịch Khanh xoa xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ.

Đầu kia điện thoại rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Bị em hù chết rồi, gọi năm cuộc đều không thấy em bắt máy. Lần này em mà không nghe nữa là anh đặt vé máy bay về luôn đấy."

Lục Dịch Khanh nào biết hắn đã gọi nhiều như vậy, cũng không ngờ sẽ làm hắn lo lắng, liền áy náy nói: "Em ngủ sâu quá, không nghe thấy. Anh đừng lo, hiện tại em còn nằm trong ổ chăn đây này."

"Không có việc gì là tốt rồi." Cận Hành nói: "12 giờ rồi, ăn cơm chưa?"

"Ừm...Chưa ăn." Lục Dịch Khanh chột dạ xốc chăn lên đi xuống giường: "Hiện tại em ăn liền."

Cận Hành nói: "Muộn vậy mới ăn, không tốt cho dạ dày, tật xấu từ đại học đến giờ vẫn không chịu đổi."

"Anh dong dài quá đi." Lục Dịch Khanh ủy khuất nói: "Vừa dong dài vừa hung nữa."

"......." Cận Hành đành phải mềm giọng dỗ dành: "Đừng tự nấu được không? Để anh gọi dì giúp việc tới, muốn ăn gì thì nói với dì ấy."

"Nghe anh hết." Lục Dịch Khanh kỳ thật cũng không đói cho lắm, không ngại chờ, anh nhớ đến Cận Hành hẳn là có nhiều việc phải làm: "Không phải anh phải đi họp sao?"

"Hội nghị buổi chiều chưa bắt đầu." Cận Hành nói: "Rất chán, toàn phải nghe mấy ông già nói liên miên."

Lục Dịch Khanh nhịn không được cười: "Anh tôn trọng chút đi, dù gì họ cũng là tiền bối có tư lịch mà."

"Anh biết, anh đi dự đúng hẹn chính là sự tôn trọng lớn nhất với họ." Cận Hành nói: "Đến rồi có nghe hay không thì là việc của anh mà."

Lục Dịch Khanh học theo ngữ khí vừa rồi của hắn đi giáo huấn: "Trước kia đi học không chịu nghe giảng, hiện giờ đi họp cũng không chịu nghe, thật không biết anh nghĩ gì nữa."

"Nhớ em á." Cận Hành đáp.

"......."

"Mặc kệ là lúc đi học hay là hiện tại." Cận Hành nói: "Khắp trí óc đều không phải là em sao."

"......." Lục Dịch Khanh thật không biết phải trả lời hắn như thế nào: "Chẳng lẽ trách em à?"

"Không phải sao?" Cận Hành thuận thế, mặt dày nói: "Hại anh phân tâm nghiêm trọng như vậy, em nói xem phải bồi thường cho anh thế nào hả?"

"...Người đều đã là của anh rồi..." Lục Dịch Khanh đỏ mặt: "Đừng có mà được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"