Đầu Đào

Chương 20: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 20 (chuyện cũ)

Đêm nay tiểu Cận không muốn về nhà, ban đầu Cận Hành không đồng ý, Cận Sơ Vân liền cự nự với hắn, dính ở trên người Lục Dịch Khanh không chịu xuống, mắt đều cọ đỏ, một bộ sắp bị Cận Hành bắt nạt khóc. Lục Dịch Khanh thấy con trai như vậy rất đau lòng, tự chủ trương để tiểu Cận ở lại bệnh viện một đêm, dù sao phòng bệnh này tiện nghi đầy đủ, phòng nhỏ cách vách còn có một cái giường, không phải không thể để Sơ Vân ở lại qua đêm. Cận Hành thấy anh đã lên tiếng, chỉ có thể nghe theo, Cận Sơ Vân biết mình có thể ở lại, dễ nói chuyện hơn nhiều.

Nhóc chủ động tuột xuống từ trên người Lục Dịch Khanh, chạy đến cầm sách bài tập từ trong cặp sách ra.

Lục Dịch Khanh vừa mới tỉnh ngủ, tinh thần tạm ổn, liền bảo Cận Hành cầm bàn nhỏ để lên giường, để Sơ Vân có thể cùng đắp chăn ấm làm bài tập với anh.

Cận Sơ Vân thành tích tốt tốt, một nửa công lao là nhờ Lục Dịch Khanh dạy kèm sau giờ học, Toán Văn Anh, Lịch sử Chính trị, Sinh học Vật lý Hóa học, không có môn nào anh không nhớ, Cận Sơ Vân hỏi gì cũng trả lời được, so ra thì, Cận Hành hoàn toàn không làm được như vậy, hắn đã sớm đem kiến thức trả lại cho thầy cô rồi.

Buổi tối lúc đi ngủ, Cận Sơ Vân muốn ngủ cùng một giường với Lục Dịch Khanh, Lục Dịch Khanh lại lo mình sẽ lây bệnh cho con, không chiều nhóc nữa, nỗ lực khuyên nhóc chen chung một cái giường với Cận Hành. Cận Sơ Vân xụ mặt, suýt nữa đem ba chữ 'không tình nguyện' viết luôn trên mặt, Lục Dịch Khanh vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, không biết nên làm thế nào, Cận Hành liền xung phong ngủ cùng với anh, nói thân thể mình tốt lại có hệ miễn dịch siêu mạnh của Alpha, không sợ bị lây bệnh, mặt dày mày dạn cọ chung một cái chăn với Lục Dịch Khanh, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ là ngủ chung có thể tùy thời chú ý đến nhiệt độ cơ thể của Lục Dịch Khanh, có gì bất thường sẽ sớm phát hiện, bảo đảm vạn vô nhất thất*. Cận Sơ Vân nhìn cái tên da mặt dày này cọ cọ trong ổ chăn của ba ba, tức muốn khóc luôn! Mà càng tức là, nhóc không có biện pháp cãi hắn!

(Vạn vô nhất thất: không có sơ hở)

Tiểu Cận thở phì phì đi qua phòng nhỏ, lấy ra sổ nhật ký ghi một bút: Mối thù ngủ với ba ba, ta sớm hay muộn cũng tìm ngươi tính sổ!

Cận Hành nào hay biết mấy tiểu tâm tư của con trai, vui tươi hớn hở mà chui vào trong ổ chăn, kéo Lục Dịch Khanh vào trong ngực.

Lục Dịch Khanh vẫn lo sẽ lây bệnh cảm cho hắn, có chút kháng cự, Cận Hành dứt khoát hôn lên môi anh một cái, thề son sắt: "Anh không sợ lây bệnh. Mà cho dù có lây, cũng là đồng cam cộng khổ, anh rất vui."

"......" Lục Dịch Khanh luôn không có biện pháp kháng cự người này, cuối cùng liền kệ hắn. Cận Hành biết anh mệt, cũng không dám làm xằng làm bậy, hôn hôn vài cái liền cảm thấy mỹ mãn ôm người đi ngủ.

Ngày thứ hai, lúc Lục Dịch Khanh tỉnh lại, Cận Hành và Cận Sơ Vân đều không có trong phòng, chỉ có Nghiêm Tiểu Vĩ đứng ở mép giường chào hỏi với anh. Đầu tiên cậu làm một vài kiểm tra cho Lục Dịch Khanh, đảm bảo bệnh tình không trở nặng nữa liền lớn mật hỏi anh có muốn ra ngoài hay không.

Nghiêm Tiểu Vĩ nói: "Đi nhìn xem mấy năm nay bệnh viện có thay đổi gì hay không nha."

Lục Dịch Khanh nhìn tiểu sư đệ ngày nào giờ đã có thể một mình đảm đương mọi việc, trong lòng rất vui mừng, đồng thời cũng có chút hâm mộ cậu, Nghiêm Tiểu Vĩ đã đạt đến trình độ mà anh vĩnh viễn cũng không thể đạt tới được nữa.

Lục Dịch Khanh vẫn rất có cảm tình đối với bệnh viện này, tuy rằng hiện giờ anh đang mặc đồ bệnh nhân, nhưng mười ba năm trước, anh cũng đã từng là một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa trong bệnh viện....

_________________________________

Bệnh viện Nhân Dân 1 thành phố S tọa lạc ở cạnh khu trung tâm thương mại, vị trí tốt, là một trong ba bệnh viện hàng đầu, mỗi ngày người đến lấy số khám bệnh nhiều vô kể, có rất nhiều người là từ nơi khác đến, phòng bệnh chật ních, ngoài hành lang cũng có một hàng giường bệnh xếp đó. Nếu còn giường trống thì tốt, bằng không, ở quảng trường nhỏ ngoài bệnh viện có rất nhiều gia đình đến tìm danh y khám bệnh, không có giường chỉ có thể nằm trên đất ngủ suốt một đêm.

Sau khi Lục Dịch Khanh tốt nghiệp thì được tuyển vào đây, viện trưởng đọc được luận văn tốt nghiệp của anh đã tự mình gửi thư mời, hy vọng anh có thể đến bệnh viện công tác, vừa vào đã lên chức chủ nhiệm khoa, trong bệnh viện cũng bị người bàn ra tán vào, nhưng những người đó khi nhìn đến bằng cấp và thành quả nghiên cứu khoa học của anh, đều im lặng ngậm miệng.

Nghiêm Tiểu Vĩ là bác sĩ nội trú ngoại khoa, lúc học khóa chính quy* thì cùng một thầy hướng dẫn với Lục Dịch Khanh, nhỏ hơn anh một tuổi, vì vậy cậu liền gọi anh một tiếng 'sư huynh'.

(Để học lên bác sĩ nội trú bên Trung thì phải học 5 năm y khoa hệ chính quy rồi mới thi để học lên 3 năm nội trú. Bên VN mình cũng gần tương tự vậy, nhưng hệ chính quy của chúng ta là 6 năm y khoa.) . Tiên Hiệp Hay

Nghiêm Tiểu Vĩ là một cậu nhóc hoạt bát thích nói, cả ngày giống như chim sẻ nhỏ bay quanh sư huynh. Lúc không có việc thích chạy đến phòng Lục Dịch Khanh tám chuyện, từ chuyện kì văn dị sự (chuyện lạ) của Z đại mấy năm nay cho đến chuyện ma trong bệnh viện, cậu đều tuôn hết ra cho anh nghe.

Nghỉ trưa hôm nay lại càng thêm phá lệ ân cần, Nghiêm Tiểu Vĩ đặt một phần bò bít tết nhỏ đưa đến cho sư huynh. Lục Dịch Khanh vốn đang xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, bị cậu làm ồn đến chịu không nổi, dứt khoát khép hồ sơ lại nhìn Nghiêm Tiểu Vĩ: "Vô sự hiến ân cần. Nói đi, lại gây chuyện gì rồi?"

"A ha ha ha." Nghiêm Tiểu Vĩ gãi gãi đầu, ngồi vào ghế cười tủm tỉm: "Sư huynh, cái đó, bạn gái em hôm nay ở nước ngoài về, tối nay em muốn ra sân bay đón cô ấy."

Lục Dịch Khanh lấy lịch trực trên bàn qua, liếc mắt một cái nói: "Đêm nay tới phiên cậu trực ban."

"Đúng đúng! Nhưng mà, hiện tại em xin nghỉ thì cũng không tìm được người trực thay á." Nghiêm Tiểu Vĩ buồn bực gãi đầu, đáng thương hề hề nhìn Lục Dịch Khanh: "Sư huynh ơi...~~~~"

Lục Dịch Khanh bị cậu phiền chết: "Tôi trực thay cậu."

"Cảm ơn sư huynh! Em hứa sẽ về trước 12 giờ!"

Lục Dịch Khanh nói: "Không cần, đêm nay coi như cho cậu nghỉ một hôm. Bạn gái khó khăn lắm mới về, ở với cô ấy nhiều chút. Tôi giúp cậu trực một hôm cũng được."

"Lục sư huynh à, sao anh lại tốt như vậy cơ chứ?! Em yêu anh quá à ~" Nghiêm Tiểu Vĩ kích động chạy tới ôm chầm Lục Dịch Khanh, cảm động muốn rớt nước mắt.

Lục Dịch Khanh đẩy đầu cậu ra, đề phòng tên này đem nước mũi chét hết lên người mình.

Có trực đêm hay không đối với Lục Dịch Khanh mà nói cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Anh ở kí túc đơn, cho dù được nghỉ, phần lớn cũng chỉ nằm ườn trong kí túc xá đọc sách, có việc để làm là tốt nhất.

Anh thay Nghiêm Tiểu Vĩ trực cấp cứu đêm. Khoảng 8 giờ tối có một vụ tai nạn giao thông, người bị thương lần lượt được đưa vào viện, Lục Dịch Khanh không ngừng không nghỉ mà xoay người vào phòng cấp cứu, phần lớn người bệnh đều bị vết thương nhẹ, chỉ có một ca nghiêm trọng phải vào đẩy vào phòng mổ.

Chờ Lục Dịch Khanh thực hiện xong ca phẫu thuật đã là rạng sáng 1 giờ, người bệnh đã được điều trị khá ổn định, bàn giao người cho khoa hồi sức tích cực xong anh mới dành được chút thời gian đi uống nước.

Mấy tiểu hộ sĩ đang tụ tập ở phòng nghỉ cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, Lục Dịch Khanh bưng ly dựa vào cạnh cửa nghe các cô bát quái, anh vừa mới đến đây, xem như là người mới, chỉ quen mỗi Nghiêm Tiểu Vĩ. Hiện tại 'chim sẻ nhỏ' lại không ở đây ríu rít, lỗ tai được thanh tịnh một hồi, nhưng cũng có chút buồn chán.

Đám tiểu hộ sĩ kia thấy Lục Dịch Khanh xuất hiện ở cửa, tự giác ngậm miệng. Lục Dịch Khanh vốn đang thất thần, nhận thấy mấy cô khác thường, liếc mắt nhìn nhau một cái lập tức tan đám, từng người quay về cương vị công tác, giống như mấy học sinh đang bí mật bàn bạc việc xấu thì bị chủ nhiệm lớp phát hiện vậy.

Lục Dịch Khanh đương nhiên không biết, từ ngày anh đến bệnh viện liền trở thành đề tài trà dư tửu hậu của đồng nghiệp, chuyện đơn giản xoay quanh bối cảnh của Lục gia, còn có, mùi vị tin tức tố đặc biệt của Omega lúc nào cũng xuất hiện xung quanh anh.

Những việc này, thật lâu sau đến khi Nghiêm Tiểu Vĩ buột miệng nhắc đến, anh mới biết được thì ra mình đã từng bị đồng nghiệp bàn ra tán vào như vậy.

Đây đều là những chuyện sau này, lại nói đến hiện tại, đám hộ sĩ vừa ra khỏi phòng nghỉ được mấy bước lại vội vàng chạy về, trên mặt mỗi người đều có nét hoảng sợ.

Lục Dịch Khanh thấy lạ, bỏ ly trong tay xuống tiến lên hỏi có xem có chuyện gì.

"Có một đám người giang hồ, cầm theo đao thương côn bổng đi vào khoa cấp cứu."

"Bọn họ hình như đang nâng một người bị thương vào hả?"

"Trời ạ, tôi vừa nhìn thoáng qua, ngực có một vết thương rất to rất dài, hình như là bị đao chém."

Lục Dịch Khanh bị mồm năm miệng mười của mấy cô nàng nói cho không hiểu ra sao, nhưng anh bắt được một ý trọng điểm, tức giận nói: "Có người bị thương thì nên đi chữa trị, trốn ở đây làm gì?" Dứt lời liền đi, đám hộ sĩ kia bị anh mắng đuối lý, cuối cùng chỉ có thể căng da đầu đi theo sau.

Hành lang khoa cấp cứu đứng một đám Alpha đông nghìn nghịt, tin tức tố hỗn tạp trộn lẫn vào nhau tạo ra một mùi vị đáng sợ khó có thể miêu tả. Lục Dịch Khanh bắt đầu cảm thấy may mắn vì mỗi ngày mình đều tự tiêm hai liều thuốc ức chế, bằng không gặp tình huống như hôm nay, anh chắc chắn là người đầu tiên bị tin tức tố xông ngất.

Đám người kia không sai biệt lắm đều mặc áo thun đen, xăm trổ đầy tay, cầm là đao thật kiếm thật, nhìn kỹ còn có thể phát hiện trên lưỡi dao còn mang theo vết máu.

Khó trách đám hộ sĩ kia sợ tới độ không dám đến gần, nếu là trong phim, đây chính là cảnh xã hội đen xông đến muốn cướp sạch bệnh viện nè nha!

"Bác sĩ đâu rồi, chết ở đâu hết rồi hả?!" Một tên đàn ông cơ bắp cuồn cuộn gần như căng rách cả quần áo, quay đầu rống vào mặt Lục Dịch Khanh và đám hộ sĩ.

"Tôi là bác sĩ." Lục Dịch Khanh đứng ra nói: "Người bị thương đâu?"

Tên cơ bắp kia liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, thấy anh đeo khẩu trang y tế và mặc áo blouse trắng mới tin, sau đó bảo mấy người khác nhường đường, lộ ra một người toàn thân đều là máu đang nằm trên giường bệnh.

Đập vào mắt Lục Dịch Khanh là miệng vết thương dài gần 20cm ở ngực của người nọ, chảy rất nhiều máu. Anh đi đến tháo miếng băng gạc lộn xộn trên ngực hắn xuống, phát hiện miệng vết thương sâu đến độ thấy cả xương bên trong.

"Bị thương nặng vầy mà giờ mới đưa đến đây à?!" Lục Dịch Khanh rống lên một câu với đám Alpha hung thần ác sát, đám người kia bị anh rống đến ngây người, không một ai dám vặc lại. Đám tiểu hộ sĩ đứng một bên sợ muốn rớt mật.

"Ngây ra đó làm gì? Lập tức đưa người vào phòng mổ!" Lục Dịch Khanh chỉ huy, hộ sĩ đứng một bên lập tức hành động, đám Alpha cũng vội lút cút chạy đến phòng cấp cứu.

Miệng vết thương kia bởi vì không xử lí đúng cách nên coi như bị thương thêm lần nữa, Lục Dịch Khanh trước tiên xử lí mấy chỗ xuất huyết động mạch, hộ sĩ lúc này mới tiến vào nói thông tin người bệnh.

Đám Alpha kia chết sống không chịu phối hợp, nói năng hàm hàm hồ hồ, hộ sĩ phải rất vất vả mới cạy ra được mấy thông tin quan trọng nhất.

Lục Dịch Khanh mắt nhìn chằm chằm vào kính hiển vi phẫu thuật, trên tay không ngừng tiếp nhận dụng cụ phẫu thuật hộ sĩ đưa qua, nửa khuôn mặt bị khẩu trang che kín, thanh âm lại đặc biệt rõ ràng: "Nói đi."

"Người bệnh giới tính nam, Alpha, nhóm máu O, không có tiền sử dị ứng."

"Còn tên của hắn, tôi phải mất một lúc mới hỏi được." Hộ sĩ nói: "Tên là Cận Hành."

Động tác linh hoạt trên tay Lục Dịch Khanh lập tức khựng lại, ngẩng đầu hỏi y tá kia: "Tên là gì?"

"Cận Hành."

A Hành?

Lúc này Lục Dịch Khanh mới chú ý đến khuôn mặt của người bị thương.

Người trước mặt này thật sự bị thương nửa chết nửa sống, hẳn là đã đánh một trận rất kịch liệt mới làm cho máu dính đầy mặt đầy thân. Hộ sĩ cầm cồn tẩm vào bông từng chút từng chút lau sạch máu trên mặt bệnh nhân, cho đến lúc ngũ quan của hắn cơ bản đã sạch sẽ, Lục Dịch Khanh mới tin rằng người bị thương đến mức sắp chết này, là Cận Hành mà anh đã không được gặp suốt ba năm.

Vậy mà lại là Cận Hành.