Đầu Đào

Chương 25: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 25 (chuyện cũ)

Cận Hành vẫn đi cùng Lai Dương, trước khi ra cửa không quên dặn dò Lục Dịch Khanh đợi hết sốt hãy về. Lục Dịch Khanh lúc này mới nhớ mình vẫn đang được xem là nửa người bệnh, nếu là trước kia, anh có thể lấy cớ này năn nỉ đối phương ở lại với mình, nhưng hiện tại, anh lại cảm thấy mình căn bản không có tư cách để nói những lời đó. Mà Cận Hành, cũng không vì anh vẫn còn mang bệnh mà bố thí chút quan tâm, thậm chí cơm hắn cũng không để mình ăn no liền đem đổ hết rồi.

Càng nghĩ càng nản lòng, Lục Dịch Khanh quay về phòng ngủ, bật điều hòa lăn vào chăn, trên giường vẫn còn mùi tin tức tố của đối phương, Lục Dịch Khanh ôm gối đầu của Cận Hành, rất nhanh lại thiếp đi.

Lúc tỉnh lại đã là chạng vạng, Lục Dịch Khanh là bị tiếng chuông cửa gọi tỉnh, anh ngủ đến vựng vựng hồ hồ, không biết đêm nay là đêm nào, ngồi trên giường đờ người một lúc. Giường này rõ ràng không mềm như ở nhà, lại khiến anh có giấc ngủ ngon nhất. Chuông cửa ngoài phòng khách vẫn điên cuồng reo lên, Lục Dịch Khanh vội leo xuống giường, mang dép chạy ra mở cửa.

Đứng ở ngoài là một người đàn ông xấp xỉ tuổi anh, một đầu tóc ngắn gọn gàng, áo sơ mi đen với viền cổ hơi mở rộng, ống tay áo cuốn lên một nửa, mũi cao thẳng, đôi mắt thâm thúy lại không có biểu tình thừa thãi, giống như đi đòi nợ. Ngũ quan lại như điêu khắc, tinh mỹ có thừa, nhưng trông không có chút sức sống nào cả. 'Người gỗ'* mở miệng nói với anh: "Phải đi."

(Nhìn bản đơ đơ nên được gọi là 'người gỗ')

"Hả? Anh là ai?" Lục Dịch Khanh đột nhiên thấy sợ, cảnh giác nắm chặt ván cửa, chuẩn bị tùy thời sập cửa gọi điện cho cảnh sát báo nguy.

'Người gỗ' nói: "Cận Hành, để tôi đến đưa cậu về." Đối phương nhìn ra được Lục Dịch Khanh đang phòng bị, tự báo họ tên: "Tôi tên Tạ Định Lan."

Lục Dịch Khanh miễn miễn cưỡng cưỡng tin tưởng, anh biết bạn bè của Cận Hành hiện tại đều có chút...quái quái.

Tạ Định Lan để anh thu dọn một chút rồi xuống lầu, xe của hắn đỗ ngay bên dưới.

Lục Dịch Khanh không quá tình nguyện cùng cái người kỳ quái này tiếp xúc nhiều, nói mình cũng có lái xe đến, đỗ cách đây không xa.

"Cận Hành nói cậu mang bệnh, không thể lái xe." Tạ Định Lan nói xong câu đó liền an an tĩnh tĩnh nhìn Lục Dịch Khanh, không định nhiều lời.

Lục Dịch Khanh bị hắn nhìn đến sởn tóc gáy, đành phải đáp ứng.

Tạ Định Lan khởi động xe xong mới hỏi địa chỉ, Lục Dịch Khanh nhìn nhìn thời gian, nói muốn về bệnh viện trước.

Tạ Định Lan quay đầu liếc anh một cái, khó có được mà chủ động mở miệng hỏi: "Cậu là bác sĩ?"

"Đúng vậy." Lục Dịch Khanh nói: "Nhìn không ra sao?" Anh nỗ lực bày ra bộ dáng chuyên nghiệp.

Tạ Định Lan lại quay đầu nhìn phía trước, mộ bộ muốn nói lại thôi.

Hắn không tiếp tục nói, 'máy hát' của Lục Dịch Khanh lại bị hắn mở ra, hỏi một sọt vấn đề:

"Anh với A Hành có quan hệ thế nào vậy? Bạn bè? Huynh đệ??"

"Sao hai người lại biết nhau??"

"Anh và A Hành làm chung một chỗ sao?"

"Anh có biết đánh nhau không? Nhìn anh thế này, chắc là có nhỉ."

"Anh có biết A Hành đi làm gì không?"

"A Hành với cái người tên Lai Dương kia là quan hệ thế nào nha?"

......

Nửa tiếng lộ trình, miệng Lục Dịch Khanh chưa từng đóng lại, Tạ Định Lan lại tiếc chữ như vàng, nhiều nhất là nói một câu: "Không thể trả lời."

Lục Dịch Khanh hỏi một đường, cũng không cạy được tin tức hữu dụng gì từ chỗ Tạ Định Lan.

Xe dừng lại ở bệnh viện Nhân Dân 1, Lục Dịch Khanh lễ phép nói một tiếng cảm ơn liền chuẩn bị xuống xe, lúc này Tạ Định Lan lại đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo chút do dự: "Có thể...giúp tôi một chuyện được không?"

Hắn nói hơi nhỏ, nhưng Lục Dịch Khanh nghe rõ, tay đang tháo dây an toàn cũng dừng lại, kiên nhẫn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tạ Định Lan hình như không biết phải nói thế nào, Lục Dịch Khanh bảo: "Anh không nói, tôi cũng không có cách nào giúp anh được."

Tạ Định Lan lúc này mới nói: "Đứa nhỏ nhà tôi, bị ngoại thương, có thể phiền cậu đến nhà khám một chút được không?"

"Chấn thương gì? Nếu nghiêm trọng, hay là đưa đến bệnh viện đi?!"

"Không thể đến bệnh viện." Tạ Định Lan nắm tay lái thật chặt, thanh âm lại thấp thêm vài phần: "Nó bị súng bắn trúng."

"Súng bắn???!!!" Lục Dịch Khanh cả kinh, đồng thời cũng hiểu đối phương nói "không thể đến bệnh viện" là vì đâu.

Bệnh viện tiếp nhận bệnh nhân bị súng bắn trúng, trước tiên đều sẽ báo cảnh sát, cho dù phải đưa đến khoa cấp cứu cũng phải báo cho cảnh sát đầu tiên.

Nếu Tạ Định Lan và Cận Hành là đồng sự, như vậy hẳn sẽ không thích phải giao tiếp với cảnh sát.

"Tôi có thể giúp, nhưng trước hết anh nói cho tôi biết tình huống cụ thể của bệnh nhân cái đã." Lục Dịch Khanh nghĩ thông suốt liền dứt khoát nói: "Như vậy tôi mới biết được phải mang theo những thuốc gì."

Tạ Định Lan cảm kích nhìn anh, nói: "Nó là cháu tôi, 7 tuổi."

"Nhỏ như vậy?!"

"Ừm, vẫn còn nhỏ." Tạ Định Lan ổn định tâm tình một chút mới tiếp tục nói: "Hai tháng trước, vì tôi bất cẩn nên làm nó bị thương, đạn găm vào vai trai. Lúc ấy không có cách nào quang minh chính đại đi đến bệnh viện, chỉ có thể đi tìm bác sĩ chợ đen."

Lục Dịch Khanh nghe không hiểu lời Tạ Định Lan nói, hắn đành giải thích: "Bác sĩ chợ đen, chuyên môn trị vết thương súng ống tạo thành. Cho dù là thương nặng hay nhẹ, đều chữa giống nhau, chữa được là số tốt, chữa chết cũng sẽ không chịu trách nhiệm."

Lục Dịch Khanh chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của nhóm người này.

Tạ Định Lan tiếp tục nói: "Đứa nhỏ 7 tuổi, bị bọn họ đưa đến một gian phòng mổ đơn sơ, hạ dao. Sau khi về tình hình cũng không tốt mấy, hai tháng trôi qua, miệng vết thương vẫn lặp đi lặp lại sinh mủ đổ máu. Những người đó, căn bản không đem sinh mệnh đặt trong lòng."

"Chắc là miệng vết thương bị nhiễm trùng, lại còn kéo dài tận hai tháng? Chỉ sợ sẽ chuyển biến xấu thành nhiễm trùng máu."

"Tôi cũng có mời bác sĩ tư đến xem qua." Tạ Định Lan nói: "Chỉ là, vẫn không chữa được."

"Được được được, đừng nói nữa, anh với A Hành thật giống nhau, đều không coi trọng mạng sống của mình. Người lớn còn chưa nói, trẻ con cũng bị mấy người làm liên lụy luôn. Mạng sống có bao nhiêu quan trọng chứ, còn kéo dài những hai tháng không chịu đến bệnh viện lớn mà khám, muốn nó theo chân mấy người luôn hay sao?!" Lục Dịch Khanh vừa tháo dây an toàn vừa trách mắng.

"...." Tạ Định Lan bị anh mắng cho đuối lý, á khẩu không nói gì được.

Lục Dịch Khanh xuống xe, gió đêm mùa hè đem tóc mái anh thổi thành lông ngược. Anh vòng qua ghế lái gõ gõ cửa sổ xe bên phía Tạ Định Lan, làm hắn hạ cửa xuống.

Lục Dịch Khanh nói: "Anh chờ tôi 20 phút, tôi vào lấy chút thuốc và đồ dùng."

"Cậu..."

"Lát nữa đi xem cháu anh luôn đi, không thể kéo dài nữa." Lục Dịch Khanh vuốt vuốt tóc mái bị thổi loạn: "Ở đây chờ tôi."

Dứt lời liền chạy vào trong bệnh viện.

Tạ Định Lan ngồi trong xe nhìn bóng người xa dần, hơi mím mím môi, hắn không nghĩ đến, một người lạ mới gặp mặt lần đầu, sẽ nguyện ý giúp hắn như vậy.

Hai mươi phút sau, Lục Dịch Khanh cầm theo một hòm thuốc chạy ra, mở cửa lần nữa ngồi lại trong xe, ý bảo Tạ Định Lan lái xe đi.

Một tiếng sau, xe Tạ Định Lan quẹo vào trấn nhỏ Hồ Tây, dừng lại ở một căn nhà ba tầng nho nhỏ.

Trước cửa nhà sáng đèn, có một người phụ nữ đang ở cửa. Người phụ nữ khoảng 30 tuổi, tóc dài, dùng một chiếc kẹp nâu kẹp gọn lại, mặc một chiếc váy hoa nhỏ rộng rãi, tướng mạo xinh đẹp, trên mặt hàm ý cười.

"Đây là chị họ tôi." Tạ Định Lan nói với Lục Dịch Khanh: "Tên là Hà Biện."

"Hoa Sen*?" Lục Dịch Khanh dùng tay làm một búp hoa sen.

(Tên của chị Hà Biện là 何 瓣, còn Lục Dịch Khanh lại nghĩ tên của chị Hà Biện là thế này 荷 瓣. Chữ Hà đầu tiên là họ Hà (danh), cũng có nghĩa là gì, nào (tính); còn chữ Hà thứ hai nghĩa là cây sen; chữ Biện nghĩa là cánh hoa)

Trên mặt Tạ Định Lan hiện ý cười, sửa đúng: "Là chữ Hà trong hà nhân (người nào, mang ý hỏi)"

"Ồ...Là một cái tên đẹp." Lục Dịch Khanh nói.

"Hà tiểu thư, chào cô." Lục Dịch Khanh xuống xe trước tiên là quay ra chào hỏi Hà Biện.

Hà Biện cũng vội vàng chào đáp lễ, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tạ Định Lan.

"Cậu ta là bác sĩ." Tạ Định Lan giới thiệu: "Tên Lục Dịch Khanh."

Hà Biện ban đầu còn cười, nghe được đối phương là bác sĩ liền không cười nổi nữa, kéo Tạ Định Lan qua một bên hỏi: "Lại tìm được bác sĩ gà mờ ở nơi nào vậy? Em còn ngại tiểu Phàm chưa nhận đủ khổ hả?"

"Chị, cậu ta là bác sĩ bệnh viện chính quy." Tạ Định Lan nói: "Là bác sĩ ngoại khoa ở bệnh viện Nhân Dân 1."

"Em đừng lừa chị, là em nói, loại vết thương này không thể..."

"Cậu ta nguyện ý giúp đỡ, cũng sẽ không nói với người khác. Không có phiền phức gì đâu, chị yên tâm."

Lục Dịch Khanh đứng một bên chờ nãy giờ, hỏi: "Có thể vào nhà xem người bị thương không?", nom còn lo lắng hơn cả người nhà của đứa nhỏ.

Hà Biện thấy tướng mạo anh thanh tú, khí chất sạch sẽ, so với những tên bác sĩ trước nhìn thuận mắt hơn nhiều, mới nguyện ý dẫn trước đi vào nhà.

Cháu họ của Tạ Định Lan tên Hà Phàm, là con ruột của Hà Biện. Hà Biện lúc trước gả nhầm người, người chồng trong lúc cô đang mang thai đã bỏ chạy theo người đàn bà khác. Tạ Định Lan biết chuyện, trực tiếp đuổi tới cửa đánh cho tên đàn ông phụ bạc kia một trận, phế hắn luôn.

Tạ Định Lan chỉ còn một mình Hà Biện là người thân, tất nhiên sẽ bảo vệ thật tốt.

Hà Biện vốn cùng con trai sống ở thành phố, khoảng thời gian trước có người đến tìm Tạ Định Lan gây chuyện, lúc đó hắn lại không ở nhà, Hà Phàm mới bảy tuổi bị người ta bắn một súng.

Đến bây giờ cũng chưa khỏe.

Lục Dịch Khanh đẩy cửa phòng ngủ của Hà Phàm, thấy đứa bé kia đang xem TV, tinh thần thoạt nhìn cũng không tồi, chỉ là đang truyền nước muối nên không thể cử động, Lục Dịch Khanh có thể nhìn ra đứa nhỏ này bị suy dinh dưỡng.

Tạ Định Lan tiến lên nói vài câu với cháu trai, đứa nhỏ liền ngoan ngoãn tắt TV, thuần thục cởi áo, lộ ra vết thương đang quấn băng gạc trên vai.

Lục Dịch Khanh nhìn sơ qua liền nhăn mi, băng gạc ngoài chút máu bị thấm ra, còn có một mảng to là chất lỏng màu vàng (mủ).

Hà Biện đại khái cũng biết sơ sơ quá trình trị liệu của bác sĩ, chủ động đi đến ôm con trai vào lòng, giúp nó tháo băng gạc xuống. Băng gạc dính vào miệng vết thương đang mưng mủ, lúc tháo xuống sẽ đau, đứa nhỏ lại không kêu lên một tiếng, chỉ dúi đầu vào trong ngực mẹ, bả vai hơi run run vài cái.

Lục Dịch Khanh nhìn cũng đau lòng, nhưng miệng vết thương nếu không được xử lí thỏa đáng, bả vai bên trái sợ là sẽ bị cắt bỏ.

Miệng vết thương đã mưng mủ nghiêm trọng, chỗ viên đạn bắn vào còn có thể nhìn thấy một lớp vảy máu hơi mỏng. Lục Dịch Khanh trước tiên lấy cồn ra sát trùng, miệng vết thương mỗi lần đụng vào đều chảy ra hỗn hợp lỏng đầy máu và mủ.

Quá trình xử lí không quá dễ chịu, đứa nhỏ bắt đầu nắm lấy cổ áo mẹ nức nở thành tiếng.

"Đừng sợ, đừng sợ, chú sẽ làm nhẹ thôi." Lục Dịch Khanh vừa dỗ Hà Phàm, vừa lấy ra một ống thuốc tê. Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Hà Biện ôm chặt lấy đứa nhỏ, đừng để nhóc động đậy, Tạ Định Lan thấy thế cũng tiến lên giữ chặt cháu trai.

Kim gây tê tiêm vào vị trí vết thương, lúc vừa đâm mũi kim vào là đau nhất. Hà Phàm mới giây trước còn được chú bác sĩ nhẹ giọng dỗ dành, giây tiếp theo trên vai không kịp phòng bị truyền tới một trận đau nhức, đau đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng ngược lên, cũng may Tạ Định Lan dùng sức đè lại vai nhóc không cho cục cựa.

Sau khi thuốc tê phát huy công hiệu, liền không thấy đau nữa. Giờ phút này Hà Phàm sờ sờ bả vai bên trái của mình, cũng không khác gì đang sờ một miếng thịt heo.

Không đau tự nhiên cũng không khóc, trong ánh mắt vẫn còn ngậm nước mắt, Hà Phàm nhìn chú bác sĩ xinh đẹp trước mặt này, thật không hiểu sao có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Lục Dịch Khanh sau khi nghe Tạ Định Lan mô tả tình huống của Hà Phàm, mang theo đầy đủ thuốc và dụng cụ, bởi vậy tuy rằng hiện tại tình huống nghiêm trọng hơn anh nghĩ một chút, nhưng anh vẫn có thể xử lí được. Sau khi tiêm thuốc tê cho đứa nhỏ, Lục Dịch Khanh liền tiến hành tiểu phẫu. Kéo dài hai tháng, tình huống vết thương khi tốt khi xấu, nhưng cũng may chưa chuyển biến xấu đến độ không thể cứu chữa.

Cho dù truyền nước muối thường xuyên, cũng chỉ có tác dụng chống viêm cơ bản nhất, hiệu quả thực tế không lớn lắm, nhưng tốt xấu cũng làm chậm tốc độ hoại tử của vết thương.

Tiểu phẫu tiến hành khoảng hơn 1 tiếng, Hà Phàm được mẹ ôm ngồi trong lòng, Lục Dịch Khanh toàn bộ quá trình đều cong lưng chuyên chú xử lí vết thương. Tạ Định Lan nhìn thấy trên trán anh chảy ra rất nhiều mồ hôi, tóc mái cũng bị thấm ướt.

Xử lí xong vết thương, lại thoa thuốc, quá trình trị liệu mới coi như kết thúc. Lục Dịch Khanh đứng thẳng lên, mới phát hiện động tác này hình như bị quá sức đối với mình —— cái eo già này, tối hôm qua mới bị người nào đó làm cho sắp rụng luôn rồi.

Tạ Định Lan đúng lúc tiến lên đỡ anh.

"Cảm ơn." Lục Dịch Khanh dùng nắm tay đấm đấm eo, nói cảm ơn với hắn mới đi hỏi đứa nhỏ cảm giác thế nào, hoàn toàn xem nhẹ tiếng nói thấp thấp của Tạ Định Lan "Không cần khách khí."

Anh dúng lượng thuốc gây tê vừa đủ, hết một tiếng cơ bản thuốc cũng hết công dụng. Hà Phàm có thể cảm nhận rõ ràng tình hình vết thương, có đau, nhưng cũng không phải không thể chịu được.

"Tôi có mang theo thuốc giảm đau đây, đêm nay chịu khó một chút, ngày mai ổn định hơn mới có thể uống, cũng không cần uống nhiều, không tốt cho thân thể trẻ con." Lục Dịch Khanh lấy mấy hộp thuốc từ trong hòm, còn chu đáo lấy bút ra ghi chú liều lượng và thời gian dùng thuốc mới đưa cho Hà Biện, dặn dò: "Tình huống hơi nghiêm trọng hơn tôi nghĩ một chút nên cầm không đủ thuốc. Để ngày mai tôi đi lấy thêm rồi mang lại đây cho, cũng tiện tái khám luôn."

Hà Biện tuy không biết rõ vị bác sĩ này y thuật tốt cỡ nào, nhưng nhìn đối phương mệt đến độ không thẳng nổi eo, vẫn thất rất cảm kích.

Lục Dịch Khanh móc ra một cây kẹo mút đưa cho Hà Phàm, cười nói: "Tặng cháu này, phần thưởng cho sự dũng cảm."

Trên mặt Hà Phàm còn vệt nước chưa khô, nhưng trong mắt đã không còn nước mắt. Nhóc tiếp nhận kẹo mút, đưa Tạ Định Lan mở gói dùm, sau đó ngậm trong miệng.

Lúc quay về, Lục Dịch Khanh ngồi ở ghế phụ còn có chút vui vẻ. Tạ Định Lan muốn bật điều hòa, Lục Dịch Khanh hỏi hắn có thể mở cửa kính được không, Tạ Định Lan liền thu tay không bật nữa.

Xe hơi lao nhanh trên cao tốc, gió đêm mùa hè xem như mát mẻ, Lục Dịch Khanh mở cửa kính đón gió, buồn bực sáng nay bị vui sướng và cảm giác thành tựu thay thế, mùi tuyết tùng giấu trong cơ thể giờ phút này cũng tràn ra cùng anh vui mừng. Tâm tình của anh giờ phút này cực tốt, ba năm nay, chưa có khi nào vui như lúc này.

_________________________

Editor: Bắt đầu đi học rồi, mình sẽ cố gắng giữ lịch đăng tối thiểu 2c/tuần nhé