Đầu Đào

Chương 38: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 38 (chuyện cũ)

Cận Hành vừa mặc lại áo vừa khó hiểu hỏi: "Sao lại muốn xuất ngoại?"

"Hiện tại ở trong nước đã không còn an toàn nữa. Anh đạp đổ đế chế của Lục An Chính, cũng động đến cây rụng tiền của mấy bang phái khác. Đám người hôm nay bám theo anh em đã điều tra, là sát thủ chuyên nghiệp, bọn họ chưa đạt được mục đích thì chắc chắn sẽ chưa từ bỏ." Lai Dương nói: "Thế lực của em chưa đủ để đối kháng cùng với đám người đó, nhưng em nhất định sẽ bảo vệ anh, cho nên, anh phải xuất ngoại cùng em. Ra nước ngoài rồi, ít nhất an toàn hơn được một chút."

Cận Hành trầm mặc.

Hắn bị một quỳ của Lục Dịch Khanh dọa đến giờ vẫn ngơ ngẩn, như thể mình là ác bá làm chuyện thương thiên hại lí*, Dịch Khanh mới phải quỳ xuống cầu xin mình.

(Thương thiên hại lí: Không có tính người, độc ác)

Nhưng mà, hắn không cho rằng mình đã sai, thù giết cha hại mẹ nhất định phải báo, còn tình yêu, đã là hy vọng xa vời mà hắn không với nổi. Hắn không thể cho Lục Dịch Khanh một cuộc sống an an ổn ổn, thù diệt môn cũng không phải hai ba giọt nước mắt cùng mấy tiếng thỉnh cầu của đối phương mà nói xóa là xóa được. Nếu hắn thật sự vì Lục Dịch Khanh mà mềm lòng, tha cho Lục An Chính và Lục Dịch Xuyên, vậy thì biết ăn nói làm sao với cha mẹ hắn bây giờ?

Chuyện nên làm thì vẫn phải làm, hắn bày mưu tính kế suốt ba năm, không đạt được mục đích tuyệt không thu tay, cho dù biết sẽ làm người mình yêu đau lòng, cũng không thể không làm.

Nhưng là, hắn không chịu nổi Lục Dịch Khanh ở trước mặt hắn chật vật khổ sở như vậy.

"Vậy xuất ngoại đi."

Thật lấu sau, Cận Hành mới nói

Mắt không thấy lòng không đau, như vậy hắn mới hạ quyết tâm được.

Lai Dương không nhĩ đến Cận Hành sẽ đáp ứng dứt khoát như vậy, cao hứng tiến đến ôm chặt hắn, Cận Hành lấy cớ trên bả vai có vết thương để đẩy người ra. Lai Dương không giận, trên mặt y toàn là ý cười, cùng khuôn mặt âm trầm trước đó hoàn toàn bất đồng.

Y hiểu, Cận Hành quyết định như vậy đồng nghĩa với việc buông bỏ tiểu tử nhà họ Lục kia. Ban đầu Lai Dương còn lo Cận Hành sẽ mềm lòng, giờ mới biết mình lo quá thừa, cho dù cảm tình có sâu nặng đến mấy, ba năm trôi qua cũng sẽ phai nhạt, căn bản không tạo cho mình chút uy hiếp nào.

Phân lượng của Lục Dịch Khanh trong lòng Cận Hành, cũng chỉ có thể mà thôi.

Y vui vẻ quá đỗi, liền đem ý tưởng ấp ủ bấy lâu nay trong lòng mình nói ra: "Bất động sản ở nước ngoài của em cũng có kha khá. Anh muốn đến đâu? Mỹ hả? Hay là Anh?"

"...Đâu cũng được, cũng không ở lâu."

Lai Dương không cho là đúng: "Sao lại tùy tiện vậy được? Em còn muốn định cư với anh ở bên đó luôn mà."

"Định cư?"

"Đúng vậy, em sẽ làm cho nơi đó thành nhà của chúng ta."

Cận Hành nhíu mày, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Lai Dương: "Tôi không có nhà, từ nay về sau cũng không có."

Lai Dương hiểu sai ý, ân cần nói: "Em có thể cho anh một mái nhà mới."

"Cậu không làm được, không ai làm được cả." Cận Hành chọc thủng ý tưởng không khả thi của y: "Lai thiếu gia, tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cậu vào lúc tôi khó khăn nhất, cậu thật sự đã giúp tôi rất nhiều. Cậu vĩnh viễn sẽ là bạn thân của tôi, anh em thân thiết nhất của tôi!"

(Editor: Thốn dùm =)))

Lời chưa nói của Lai Dương cứ vậy bị Cận Hành chặn họng, tươi cười trên mặt cứng đờ, ngừng một lúc mới nói: "Anh biết, em không muốn làm 'bạn' với anh mà." Y chọc chọc ngực Cận Hành: "Em muốn, chiếm một vị trí ở chỗ này. Nhưng mà anh luôn muốn nhắc nhở em, nơi này đã có chủ rồi."

Lai Dương trong lòng thầm nghĩ, vậy nên em chỉ có thể nghĩ cách loại bỏ kẻ đó.

Lai Dương bắt đầu lo liệu thủ tục xuất ngoại, biết không có nhiều thời gian nên hành động của y rất nhanh. Nhưng thủ đoạn và tốc độ của đối phương còn vượt ngoài dự tính của y, gần ba ngày, hai lần giao dịch do Cận Hành phụ trách lần nào cũng xảy ra chuyện, thuyền hàng cháy rụi, Cận Hành suýt nữa cũng bỏ mạng.

Mục tiêu của bọn họ không phải là hàng hóa, mà là Cận Hành.

Lai Dương ý thức được độ đáng gờm của đối thủ. Mỗi cuộc giao dịch của tập đoàn Cổ Lai đều được tiến hành trong bí mật, đối phương lại có thể tra ra được, y không thể không hoài nghi bọn chúng đã gài người vào bên cạnh Cận Hành, như vậy mọi kế hoạch sau này của y đều phải đối mặt với nguy cơ tứ phía.

Y cần một người làm thế thân cho Cận Hành, để hắn kim thiền thoát xác.

Đám thủ hạ của Cận Hành, có không ít người là anh em sinh tử chi giao* với hắn, bọn họ có năng lực tự bảo vệ mình, cũng đã từng trải qua huấn luyện đặc thù, là lựa chọn tốt nhất, nhưng Lai Dương cũng không định để nhóm người này đi chịu chết oan chết uổng.

(Sinh tử chi giao: bạn sống chết có nhau, bạn chí cốt)

Y lấy chiếc di động Cận Hành 'bị mất' ra, tìm số Lục Dịch Khanh, dùng một cái điện thoại khác gọi cho anh.

Lục Dịch Khanh lấy đủ thuốc, lại rót một cốc nước ấm, đưa cả hai thứ cho Lục Dịch Xuyên, để anh trai lên lầu cho bà Lục uống.

Lục Dịch Xuyên vừa xoay người rời đi, di động của anh liền vang lên, nhìn thoáng qua màn hình bảo vệ, là một dãy số xa lạ. Gần đây anh nhận được điện thoại, 10 cuộc thì hết tám là của đám phóng viên, bọn họ đơn giản chỉ muốn moi ra mọt ít tin tức từ miệng anh, Lục Dịch Khanh liền kéo vào sổ đen một dãy lại một dãy số.

Số lạ gọi đến chỉ đổ được hai tiếng chuông, đã bị Lục Dịch Khanh từ chối nhận.

Đối phương bám riết không tha lại gọi thêm hai ba cuộc nữa.

Lục Dịch Khanh mất kiên nhẫn nhận máy, nếu vẫn là đám phóng viên phiền toái kia anh sẽ cúp máy, kéo vào sổ đen ngay lập tức.

"Ai vậy?"

"Bác sĩ Lục thật là cao giá, ngay cả điện thoại của tôi cũng dám cúp rồi." Lai Dương ở đầu bên kia cố ý đè nặng thanh âm nói.

Lục Dịch Khanh nhận ra thanh âm của đối phương, lửa giận trong lòng càng thịnh, lí trí bảo anh phải ngay lập tức cúp máy, nhưng trái tim lại ôm một chút sợ hãi cùng chờ mong. Sợ là sợ nghe được tin xấu của Cận Hành, còn chờ mong? Dù không muốn thừa nhận, nhưng anh rất muốn nghe được giọng nói của Cận Hành.

Lục Dịch Khanh cảm thấy mình như vậy rất ti tiện, nhưng lại không có cách nào dứt khoát buông bỏ người ấy.

Anh nhàn nhạt nói: "Anh đối với tôi cũng không phải người đặc biệt gì. Có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi rất bận."

Lai Dương cười nhạo một tiếng: "Vậy Cận Hành có được xem là 'người đặc biệt' của cậu không?"

"...Hắn bị sao?"

"Trong điện thoại nói không rõ đâu, chúng ta hẹn gặp mặt đi."

"Tôi không muốn gặp anh."

"Cậu không muốn biết, ba năm nay Cận Hành đã trải qua thế nào sao?"

"....Chuyện này chẳng còn liên quan gì đến tôi cả."

"Vậy chuyện liên quan đến tính mạng của anh ấy, cậu cũng không thèm để ý sao?"

"......"

"Thời gian? Địa điểm?"

Lai Dương uống hết hai tách cà phê, Lục Dịch Khanh mới đẩy cửa quán đi vào. Anh đến ngồi đối diện Lai Dương, tay đụng phải ly trà chanh lạnh ngắt trên bàn.

Anh ngủ quên, đến muộn nửa tiếng.

"Gặp được bác sĩ Lục, cũng không dễ dàng gì." Lai Dương nói.

"Nói trọng điểm đi." Lục Dịch Khanh không định xin lỗi vì mình đến trễ. Giáo dưỡng từ nhỏ dạy anh phải tôn trọng người khác, nhưng đối phương có đáng để mình tôn trọng hay không thì anh tự có tiêu chuẩn của riêng mình, hiển nhiên, Lai Dương không đạt đủ tiêu chuẩn đó.

Lai Dương khó có khi tốt tính, y thậm chí còn gọi phục vụ đổi cho Lục Dịch Khanh một tách latte ấm nóng, sau đó mới đặt một xấp giấy lên bàn: "Vụ tai nạn của mẹ Cận Hành, trên này viết rất kỹ càng tỉ mỉ, còn có ảnh hiện trường, tôi thấy hẳn là bác sĩ Lục sẽ có hứng thú."

Lục Dịch Khanh lấy mấy tờ giấy báo qua, cẩn thận đọc.

Dù sao vụ tai nạn cũng xảy ra ở khu vực trung tâm, hơn nữa vô cùng thảm thiết, lúc ấy có không ít phương tiện truyền thông đưa tin, đầu đề các bài báo và tin tức xã hội hơn phân nửa đều nhắc đến chuyện này.

Từng câu từng chữ của phóng viên miêu tả rất kĩ càng, nói đến rất nhiều chi tiết khác nhau, nhưng cũng không thể đánh sâu vào tâm trí người đọc bằng bức ảnh ở hiện trường.

Báo của ba năm trước, hình ảnh có hơi mờ, nhưng anh vẫn có thể nhận ra bóng dáng Cận Hành.

Trong ảnh, Cận Hành quỳ rạp trên mặt đất, vùi đầu giữa hai cánh tay, năm ngón tay cong lại không dám chạm vào khối thân thể cơ hồ đã đứt thành hai đoạn, quần chúng vây xem trên mặt lộ vẻ không đành lòng, xe cảnh sát chỉ lộ ra một góc, hai cảnh sát đứng trong góc ảnh, vẻ mặt khó xử, không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Chạng vạng ngày 4, tại ngã tư đường ở khu vực trung tâm thành phố đã xảy ra vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng. Một người phụ nữ trung niên bị xe tông trúng, theo camera giám sát, chủ xe sau khi gây gây tai nạn cũng không dừng xe xuống kiểm tra tình hình, mà còn quay đầu xe nghiền qua người nạn nhân lần nữa rồi lái xe rời khỏi hiện trường. Nạn nhân chết ngay tại chỗ, người nhà đến nơi rất thương tâm...Người gây tai nạn không rõ danh tính, cảnh sát bước đầu kết luận là hành vi cố ý giết người, tình tiết vụ án nghiêm trọng, sẽ toàn lực điều tra. Tin tức sẽ được cập nhật liên tục, mời quý độc giả đón xem."

......

Xấp giấy báo này tập hợp hết tiến trình vụ việc, Lục Dịch Khanh nghiêm túc đọc, tổng cộng có 8 tờ. Mới đầu truyền thông rất để ý đến vụ tai nạn này, ngày ngày đưa lên đầu đề, nhưng sau khi vụ án có tiến triển, truyền thông lại bỗng nhiên đồng loạt im bặt, vụ án cứ thế mai danh ẩn tích trước mặt công chúng.

"Kỳ thật muốn điều tra vụ án này, cũng không khó." Lai Dương kiên nhẫn chờ Lục Dịch Khanh đọc xong tư liệu, vừa lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của đối phương mới tiếp tục nói: "Cảnh sát đã sớm điều tra được hung thủ, nhưng lại bị đối phương dùng một số tiền lớn bịt miệng, để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thật nhiều năm."

Y nhấp một ngụm cà phê, nói: "Cha của cậu, thủ đoạn thật sự rất độc. Tôi đặt tay lên ngực tự ngẫm, đối với một người đàn bà vô tội, thật sự không thể hạ độc thủ như vầy được."

"Vậy nên cho dù Cận Hành hận Lục gia các người đến nhường nào, lại muốn Lục An Chính chết bất đắc kỉ tử trong ngục tù ra sao, cũng không có vấn đề gì cả, bởi vì...đây là kết cục mà các người nên nhận lấy. Cậu căn bản không có tư cách đi yêu cầu anh ấy buông tha cho hung thủ giết hại cha mẹ mình!"

Lục Dịch Khanh thả mấy mẩu giấy báo xuống bàn, hai tay che mắt, không muốn tiếp tục nhìn tấm ảnh thê lương kia, nhưng nó đã in sâu vào tâm trí anh rồi.

Anh biết, biết Cận Hành yêu mẹ hắn biết bao nhiêu, cũng biết dì Cận tốt tính đến nhường nào...

Một người tốt như vậy, sao phải chịu đựng kết cục thê thảm đến thế?

Mà, chuyện tàn nhẫn như vậy, cố tình lại là do chí thân của mình làm?

Lục Dịch Khanh như phạm nhân bị thẩm phán tra xét, hèn mọn nói từng chữ một: "Tôi...Tôi biết cha và anh trai tôi đã làm chuyện sai trái, cũng không hy vọng Cận Hành tha thứ cho họ, tôi...Tôi chỉ hy vọng, bọn họ vẫn có thể tiếp tục sống mà thôi."

"Nợ Lục gia thiếu, chính là hai mạng người." Lai Dương nói: "Nợ máu, tất nhiên phải trả bằng máu."

"Cậu muốn người nhà bình an, cũng được thôi, chẳng qua phải đổi lấy một cái giá tương xứng. Mục đích tôi hẹn cậu ra đây hôm nay, cũng là vì chuyện này."

Lục Dịch Khanh nhìn vào mắt đối phương, hỏi: "Cái gì?"

"Cận Hành gặp phiền toái, có người muốn giết anh ấy. Tôi muốn đưa anh ấy ra nước ngoài một thời gian." Lai Dương nói: "Nhưng đám người kia phái người giám thị ảnh, vậy nên để Cận Hành an toàn rời đi rất khó, không đảm bảo sẽ không có nguy hiểm."

"Anh...Muốn dẫn anh ấy đi?"

Lai Dương cười cười: "Chúng tôi định cùng ra nước ngoài, an cư lạc nghiệp."

"...An cư?"

"Ba năm khó khăn nhất, là tôi cùng anh ấy trải qua, chúng tôi đương nhiên có cảm tình với nhau, tất nhiên cũng sẽ cùng nhau xây tổ ấm, đây là hứa hẹn anh ấy dành cho tôi. Có vấn đề gì sao?" Lai Dương ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng lại toàn nghĩ đến lời cự tuyệt của Cận Hành. Y đem hận ý tất cả phát tiết lên người Lục Dịch Khanh, nhìn thần sắc ảm đạm của đối phương, trong lòng mới có được chút khoái cảm trả thù.

"Không sao cả." Lục Dịch Khanh nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, thật lòng nói: "Chúc hai người, hạnh phúc."