Đầu Đào

Chương 39: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 39 (chuyện cũ)

"Tối mai tôi sẽ đưa Cận Hành đi, còn cậu tìm cách vào gara lấy xe anh ấy, nếu đối phương thật sự phái người bám đuôi, cậu dụ bọn chúng đi hướng khác là được. Khi chúng tôi đã an toàn đến sân bay, tôi sẽ gọi cho cậu."

"Được."

"Dứt khoát vậy?" Lai Dương có chút bất ngờ: "Cậu có biết là, nếu để đối phương đuổi kịp xe cậu, cậu có khả năng sẽ không được toàn mạng không?"

Lục Dịch Khanh ngẩng đầu nhìn y: "Tôi biết."

Lai Dương không nghĩ đến quá trình này sẽ thuận lợi như vậy, làm một bụng lời của y nghẹn lại không xả ra được.

Y hỏi: "Vì sao? Trả nợ dùm người nhà cậu à?"

"Không tại sao cả." Lục Dịch Khanh cúi đầu cười cười, bình tĩnh hơn nhiều: "Anh, không hiểu đâu."

Cho dù anh không nợ Cận Hành, hôm nay anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Lục Dịch Xuyên liên hệ với một công ty vận chuyển, mấy ngày nay lục tục gửi mấy thứ đồ quan trọng trong nhà qua biệt thự ở Pháp trước. Bà Lục ngồi trên sô pha, nhìn bàn trà ngẩn người.

Khi Lục Dịch Khanh về đến nhà, xe của công ty vận chuyển cũng vừa rời đi.

"Đi dọn đồ của em đi, anh mới đặt vé máy bay rồi, cuối tuần chúng ta đi." Lục Dịch Xuyên thoạt nhìn tâm trạng không tồi, như là vừa tống được vận đen trong nhà đi, tâm tình tươi sáng hơn nhiều.

"...Mẹ đâu anh?"

"Đang ở trong thư phòng của ba ấy."

Sau khi Lục An Chính bị bắt giam, trừ phòng ngủ ra thì thời gian bà Lục ngẩn người ở thư phòng của chồng là nhiều nhất.

Lục Dịch Khanh đẩy cửa đi vào, mới phát hiện ba giá sách đồ sộ đã trống không, chỉ còn lại ba kệ sách gỗ đỏ, quạnh quẽ như lá rụng mùa thu.

Ba giá sách này, chứa đựng tâm huyết và tình yêu của cha. Nhìn ba kệ sách trống rỗng, lòng Lục Dịch Khanh cũng quạnh quẽ theo.

Bà Lục ngồi ở bàn làm việc, trước mặt trải mấy tờ thư pháp. Thư pháp của Lục An Chính cực tốt, tài nghệ của Lục Dịch Khanh cũng là nhờ ông cầm tay dạy ra.

Lục Dịch Khanh nhẹ giọng gọi một tiếng: "Mẹ..."

Bà Lục không ngẩng đầu nhìn anh một cái, Lục Dịch Khanh vốn có rất nhiều lời muốn nói với bà, nhưng nhìn thái độ lạnh băng như vậy, anh thức thời ngậm miệng, đứng tại chỗ không dám động.

Thật lâu sau, bà Lục mới lên tiếng: "Bên ngục giam gọi điện, nói cha anh đã có thể tự ăn cơm."

"Vậy là tốt rồi."

"Nếu ông ấy không bị bắt giam, cũng sẽ không phải chịu khổ như vậy." Bà Lục lời ít ý nhiều.

"Mẹ..."

Bà Lục ngẩng đầu nhìn đứa con út: "Tôi nói thật, nếu ba anh ở trong đó mà xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ đi cùng ông ấy."

"Con...sẽ không để ông ấy phải chịu bất cứ chuyện gì nữa." Lục Dịch Khanh dùng thanh âm chỉ có mình mình nghe được, nói: "Anh trai cũng sẽ không có chuyện gì hết."

Anh biết, bản thân ở trong mắt mẹ, vĩnh viễn là tội đồ.

Anh, là tội đồ của cái nhà này.

Lục Dịch Khanh nhìn trời, tuổi 24 của anh là con đường phủ đầy mây đen và sương mù, mê man bất định. Chờ anh xua tan hết đám sương đó, mới phát hiện dưới chân mình là vực thẳm, chỉ cần bước thêm một bước, là kết cục tan xương nát thịt.

Bác sĩ là người hiểu rõ nhất, sinh mệnh đáng quý đến nhường nào.

Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy, chết, mới là giải thoát.

Chết rồi, anh mới đền hết tội với nhà họ Lục.

Chết rồi, Cận Hành mới có thể niệm chút giao tình giữa hai người, buông tha người nhà anh.

Cận Hành ở nhà thu dọn hành lí, đồ của hắn rất ít, chỉ có vài kiện quần áo và một ít nhu yếu phẩm cần thiết, chiếm chưa đến nửa cái va li. Hắn ở đây hơn ba năm, chỉ vào lúc thu dọn hành lí mới phát hiện đồ của mình ít đến độ như là khách trọ, đến rồi lập tức đi.

Sau đó hắn tìm một cái thùng nhỏ, thu gom đồ vật Lục Dịch Khanh để lại nơi này.

Đầu giường có một cái đồng hồ đeo tay Lục Dịch Khanh để quên, mà Cận Hành cũng không muốn trả lại, buổi tối đi ngủ bên người trống vắng, hắn liền nhét cái đồng hồ kia xuống dưới gối, đếm tiếng tik tok của kim giây đi vào giấc ngủ. Cận Hành tháo cái đồng hồ trên tay mình xuống, thay bằng đồng hồ của Lục Dịch Khanh.

Thư phòng có mấy quyển sách y khoa nước ngoài, hắn lật vài tờ, thuật ngữ bên trong một chữ cũng không hiểu, ký tự tiếng Anh có thể nhận thức được vài từ, nhưng ghép lại chung với nhau thì hắn không dịch được, phảng phất như đang xem thiên thư. Mỗi quyển đều dày cộp, cầm khá nặng tay, Cận Hành đem cả ba quyển sách cẩn thận bỏ vào trong thùng.

Trong tủ quần áo ở phòng dành cho khách có vài kiện quần áo của Lục Dịch Khanh, xếp chỉnh chỉnh tề tề, có góc có cạnh, còn có mùi thơm của nước giặt. Cận Hành đem vài kiện quần áo đó cất vào vali, đặt chung một chỗ với quần áo của mình.

Trong phòng bếp có một bộ chén sứ mới tinh, là lúc Lục Dịch Khanh mới dọn vào đã đi mua, anh nói một cặp chén, hai bộ đũa, như vậy mới giống người một nhà. Cận Hành chỉ ngắm chúng một chút rồi để lại, vì nơi hắn sắp đi, cũng không phải là 'nhà' của hắn.

Phòng khách còn có rất nhiều tượng nhỏ linh tinh đặt khắp nơi, cũng chỉ có tác dụng trang trí, Cận Hành không hiểu mấy cái nhỏ nhỏ vô dụng này đẹp chỗ nào, Lục Dịch Khanh lại coi chúng như bảo bối.

Đồ linh tinh vụn vặt xếp đầy cái thùng nhỏ, hắn đem cả thùng bỏ vào trong vali, ích kỷ muốn đem tất cả theo cùng, như thể Lục Dịch Khanh vẫn luôn ở bên cạnh hắn.

Cận Hành lấy ra một bức hình, là bức ngày đó hai người chụp lúc tốt nghiệp đại học, góc ảnh đã bị mòn đi rất nhiều, được hắn cẩn thận bảo hộ trong khung hình suốt ba năm, hơn một nghìn ngày, vẫn luôn được hắn nâng niu như bảo bối bên người. Ba năm trước đây đi quá vội, chỉ kịp cầm theo bức hình này, hôm nay hắn lại có rất nhiều thời gian, đem từng chút từng chút của người kia gom lại mang theo bên người.

Hắn và Lục Dịch Khanh đi đến một bước này, một nửa là thiên ý trêu người, một nửa là do hắn chọn.

Cận Hành cũng không hối hận, hắn rõ ràng biết giờ này khắc này điều gì nên làm, điều gì không.

Muốn báo thù, nhất định sẽ có hy sinh.

Cho dù là thứ khó có thể từ bỏ, cũng phải bỏ cho bằng được.

Cận Hành vừa mới bỏ cái thùng nhỏ vào trong vali, chuông cửa liền vang lên. Hắn đi mở cửa, liền nhìn thấy người mà hắn vừa tâm tâm niệm niệm, xuất hiện ngay trước mặt mình.

Lục Dịch Khanh mặc một cái áo sơ mi màu trắng gạo, quần dài màu đen, tóc hơi dài che khuất lông mày, đôi con ngươi ánh lên chút tia sáng, như cất giấu một viên đá quý lộng lẫy bên trong.

Cận Hành có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó.

"Em nghe nói anh sắp đi, nên đến lấy đồ của mình về." Lục Dịch Khanh cong cong mắt, cười nói.

"......" Cận Hành bỗng thấy có chút chột dạ.

"Không tiện sao?"

"Không không, em vào đi."

"Làm phiền anh rồi, cảm ơn."

Lục Dịch Khanh vào nhà, thấy được vali nằm trên đất, trong lòng tự hiểu, một câu cũng không hỏi nhiều, lập tức đi về phía thư phòng, lại không tìm thấy mấy quyển sách anh để ở đây.

Đó là sách cha tặng anh, anh chỉ muốn mang chúng đi, những thứ khác không cần.

"Anh có thấy sách của em đâu không?" Lục Dịch Khanh quay người hỏi Cận Hành vẫn luôn theo sau.

"Cái đó...Em chờ một chút."

Cận Hành quay về phòng khách mở vali ra, dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương mở chiếc thùng nhỏ, lấy ra một đống thứ lặt vặt linh tinh Lục Dịch Khanh vô cùng quen thuộc, mới moi được ba quyển sách từ dưới đáy thùng.

"...Tôi cho rằng em không cần chúng nữa, nên mới..." Cận Hành đưa ba quyển sách cho Lục Dịch Khanh, có chút ngượng ngùng giải thích.

Lục Dịch Khanh ôm sách vào lòng, cười cười nói: "Em chỉ đến lấy sách thôi, những thứ khác nếu anh thích thì cứ cầm đi đi."

Cận Hành thấp thấp 'ừm' một tiếng, đem mấy thứ lặt vặt linh tinh cất lại vào trong thùng.

Hắn xấu hổ không chịu được, cảm giác như chính mình trộm đồ ngay dưới mí mắt người ta.

Chờ hắn thu dọn xong đứng lên, mới phát hiện Lục Dịch Khanh vẫn luôn lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn hắn.

Cận Hành nghĩ đến lần trước hai người gặp mặt cũng chẳng vui vẻ gì, liền chủ động quan tâm một chút: "Em khỏe hơn chưa?"

"Rất tốt, cảm ơn anh đã quan tâm."

Cận Hành nhìn bộ dạng tiều tụy của anh, nhìn kiểu gì cũng không thấy 'tốt': "Hôm đó tôi có nói bác sĩ làm kiểm tra tổng quát cho em, ông ấy nói thế nào? Bệnh dạ dày của em thì sao, có lặp lại không?"

Lục Dịch Khanh cũng quên mất chuyện này, nhớ nhớ hình như trong hơn 50 cuộc gọi 'rác' mỗi ngày không hề có số của bệnh viện, mới nói: "Kết quả kiểm tra còn chưa có." Lại móc ra hai tờ 100 đồng đưa cho Cận Hành: "Trả anh này, lần trước làm phiền anh thanh toán tiền thuốc men giùm em rồi."

"...Không cần." Cận Hành không tiếp.

"Nhận lấy đi, em không thích thiếu nợ người khác đâu." Lục Dịch Khanh trực tiếp nhét tiền vào tay Cận Hành.

Cận Hành nhìn thoáng qua hai tờ tiền, ngập ngừng nói: "Lần này tôi đi Mỹ, có thể...sẽ không về nữa."

"Vậy sao. Chúc anh ở bên đó thuận buồm xuôi gió nhé."

Hai người như cách nhau 1 bức tường băng, mỗi câu mỗi chữ đều lạnh lạnh nhạt nhạt.

Cận Hành buồn bực móc ra một điếu thuốc, bật lửa châm thuốc xong mới nghe Lục Dịch Khanh lên tiếng: "Hút thuốc không tốt cho thân thể đâu, đừng hút nhiều."

Cận Hành không nghe, rít một hơi thật sâu rồi phun ra từng vòng khói trắng, lúc này trong lòng mới dễ chịu hơn chút.

Hắn sắp xếp lại hành lí, chuẩn bị ra cửa, mặc dù còn có rất nhiều lời muốn nói với người trước mặt, nhưng một chữ cũng không thốt ra được, bị khói thuốc chặn đứng trong lòng.

Cận Hành thở dài, thôi thì cứ vậy đi. Hắn biết, giữa mình và Lục Dịch Khanh chắc chắn sẽ không có kết thúc tốt đẹp, chi bằng như bây giờ, là tốt nhất cho cả hai.

Lúc hắn ra đến cửa Lục Dịch Khanh cũng không theo sau. Anh đứng đó, giương mắt nhìn bầu trời mây đen dày đặc bên ngoài, nói: "Cận Hành, em có thể ở đây tránh mưa một lát không?"

Cận Hành khựng lại một chút, từ sau khi hai người ở bên nhau, Lục Dịch Khanh gần như chưa bao giờ gọi đầy đủ cả họ tên hắn, chỉ có một lần duy nhất ba năm trước, anh ở trong điện thoại vừa khóc vừa nói: "Cận Hành, em cho anh ba giây, đem những lời anh vừa nói thu lại, em sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả."

Còn hôm nay, anh rất bình tĩnh, có chút giống sự bình yên trước cơn giông bão, càng 'tĩnh' thì lại càng đáng sợ.

Trong lòng Cận Hành nổi lên linh cảm không lành, rồi lại nhanh chóng bị dập tắt. Rất nhiều năm về sau, hắn thực sự vô cùng hối hận vì lúc đó lại không tin theo trực giác trong nháy mắt kia của mình.

"Em không mang theo dù. Mưa tạnh, em sẽ đi." Lục Dịch Khanh nói, còn cười một cái.

"Được." Cận Hành móc chìa khóa ra, đặt lên bàn: "Khoảng hơn 9h tối chủ nhà sẽ đến lấy lại chìa khóa."

"Cảm ơn."

Cận Hành kéo vali ra đến cửa, hơi không yên tâm quay đầu lại: "Trời mưa to, một mình em về không an toàn lắm, để tôi gọi người đưa em về."

Hắn lấy điện thoại định gọi cho Tạ Định Lan, lại có một cuộc gọi đến trước.

Cận Hành nhấc máy, Lai Dương ở đầu kia nói xe đã đến dưới lầu rồi, giục hắn mau đi xuống.

Hắn cúp máy, quay đầu nhìn Lục Dịch Khanh, đối phương cười nhìn lại hắn, trong mắt có một tầng hơi nước, nhẹ giọng nói: "Tạm biệt."