Đầu Đào

Chương 40: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 40 (chuyện cũ)

Cận Hành xuống lầu liền thấy xe của Lai Dương đậu ngay cửa tiểu khu, phía sau còn có thêm hai chiếc xe nữa.

Hắn cầm ô, quay đầu nhìn lại căn phòng sáng đèn giữa đêm đen, thẳng đến khi có người gọi giục mới mở cửa xe ngồi vào.

"Chuyện bé xé ra to." Cận Hành nhìn hai chiếc xe đi theo sau hộ tống, nói.

"Em sợ đám người kia bám theo thôi, đến sân bay an toàn là được."

Một lúc sau Lục Dịch Khanh mới đi xuống, vào gara lấy xe Cận Hành, sau đó lái đến sân bay theo một con đường khác. Anh không biết, chỉ cần trễ thêm chút nữa thôi, ngay cả cửa nhà cũng không bước ra được.

Mưa ngày càng lớn, trên đường dòng xe cộ lui tới cũng ngày càng vắng vẻ, bởi vậy Lục Dịch Khanh rất dễ nhận ra sau xe mình xuất hiện thêm bốn năm chiếc xe lạ, gắt gao bám đuôi, không chút nào che đậy ý tứ của chúng.

Một giây trước khi bị đuổi kịp, anh đạp chân ga, bỏ xa năm chiếc xe đằng sau.

Tạ Định Lan nhận được điện thoại của Cận Hành tới tiểu khu, vừa lên lầu liền cảm thấy có chuyện, cửa nhà Cận Hành mở toang, một người đàn ông trung niên nằm sõng soài trên mặt đất, tay vẫn nắm chùm chìa khóa, đầu bị người ta đập cho chảy máu.

Tạ Định Lan ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai chủ nhà, người không tỉnh, hắn đành phải gọi 120* trước, sau đó mới vào trong tìm Lục Dịch Khanh.

(120: sđt cấp cứu bên TQ)

Trong nhà hỗn loạn, như vừa có một cơn bão quét qua.

Rõ ràng đã có một đám người khác đến nơi này.

Tạ Định Lan biết đã xảy ra chuyện, tìm khắp mọi ngõ ngách cũng không thấy Lục Dịch Khanh đâu.

Vậy cũng tốt, ít nhất cũng chứng minh Lục Dịch Khanh chưa đụng độ với đám người kia.

Có lẽ người đã về đến nhà rồi.

Tạ Định Lan trấn định lại, nhấc máy gọi cho Cận Hành: "Có người xông vào nhà cậu!"

Cận Hành lập tức khẩn trương: "Lục Dịch Khanh đâu? Tìm thấy em ấy không?"

"Không thấy người đâu, có khả năng là về nhà rồi, tôi sẽ đi xác nhận xem thử." Tạ Định Lan nói: "Cậu phải cẩn thận, có khả năng bọn chúng sẽ bám theo xe cậu."

Cận Hành quay đầu nhìn hai chiếc xe theo sau, đều là người mình: "Không có, tôi không lái xe đi."

"Kì quái, tôi không thấy xe cậu trong gara." Tạ Định Lan lập tức cảnh giác: "Bị ai lái đi rồi?"

Cận Hành hít một hơi, lời nói bắt đầu hỗn loạn: "Nhanh...nhanh đến phòng bảo vệ kiểm tra camera, tra được là ai lập tức nói cho tôi biết. Nhanh lên!"

Mười phút sau, Tạ Định Lan gọi lại, nói người lái xe đi chính là Lục Dịch Khanh.

Đường lớn uốn lượn như rắn, ở trong mưa thoắt ẩn thoắt hiện.

Xe lao nhanh trong màn mưa, nước bắn tung tóe.

Lục Dịch Khanh nhìn mấy chiếc xe bám riết không tha phía sau, dậm ga hết cỡ. Anh chỉ cần kéo dài thời gian, đợi Cận Hành an toàn lên máy bay là xong chuyện.

Đường có dài đến mấy, cũng sẽ có điểm cuối.

Lục Dịch Khanh không biết mình còn có thể kiên trì thêm bao lâu, từ trước đến nay anh làm gì cũng cẩn thận, phóng nhanh trên đường cái thế này là lần đầu tiên trong cuộc đời, lại nghĩ đến đây cũng có thể là lần cuối cùng, liền cho phép bản thân phóng túng một chút.

Lúc này lại có người cố tình làm anh phân tâm, tai nghe bluetooth tự động nhận cuộc gọi đến.

"Xin chào, cho hỏi đây có phải là số của Lục tiên sinh không?"

Lục Dịch Khanh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phân tâm trả lời: "...Nói đi."

"Chào ngài, tôi gọi đến từ bệnh viện Nhân Dân 1, tuần trước ngài có làm kiểm tra sức khỏe ở chỗ chúng tôi, bây giờ có thể đến lấy kết quả rồi."

"...Tôi không cần nữa." Thân thể khỏe mạnh, đối với một người sắp chết cũng không có ý nghĩa gì cả.

Đối phương do dự một lát, hảo tâm nhắc anh: "Kết quả kiểm tra cho thấy ngài đã mang thai, tốt nhất là nên đến bệnh viện làm thêm một lần kiểm tra sản khoa nữa."

Đầu óc Lục Dịch Khanh trống rỗng ngay tức khắc.

"Cô nói sao cơ?"

"Ngài đã mang thai, cũng được 15 tuần rồi."

"...Sao có thể?!" Anh dành ra một tay xoa bụng dưới, nơi đó không có chút biến hóa nào, sao có thể đang mang thai?

"Tình trạng phát triển của thai nhi không tốt lắm, chỉ tiêu thân thể của ngài cũng không ổn, chúng tôi kiến nghị ngài nên đến bệnh viện sớm nhất có thể để làm kiểm tra lần hai."

"Chào ngài." Nói xong liền cúp máy.

Lục Dịch Khanh vốn đã ôm tâm lí lẳng lặng chịu chết, nhưng cố tình hiện tại lại có một tiểu tinh linh chen vào cuộc sống của mình, đáy lòng dậy sóng, làm anh không cam tâm tình nguyện tìm chết nữa.

Thích ngủ, nôn nghén, dễ mệt mỏi, Lục Dịch Khanh còn không nhớ được kì phát tình gần đây nhất của mình là từ khi nào.

Biểu hiện rõ ràng như vậy, thân làm một bác sĩ chuyên nghiệp, vậy mà anh lại không hề nhận ra.

Chẳng những không nhận ra, hiện tại còn muốn mang theo đứa nhỏ lao vào đường chết.

Khát vọng được sống thôi thúc, Lục Dịch Khanh đạp phanh.

Ý niệm duy nhất giờ phút này của anh, chính là không thể để đứa nhỏ này chịu tội cùng mình, nhưng mà dẫm rồi lại đạp, tốc độ xe không hề suy giảm.

Tâm tình thong dong của Lục Dịch Khanh nháy mắt biến mất, liều mạng dẫm phanh, nhưng vẫn không có hiệu quả.

Phanh không ăn.

Hy vọng vừa được thắp lên lại lần nữa bị nỗi tuyệt vọng che trời lấp biển thay thế, giờ này khắc này anh đã không rảnh mà nghĩ xem phanh này tại sao lại hư, là bị ai phá hư.

Anh chỉ biết, mình không cứu được đứa nhỏ này nữa.

Xe cứ tiếp tục lao nhanh như vậy, không sớm thì muộn cũng có chuyện.

Lúc này tai nghe lại tự động nhận cuộc gọi đến.

Vào lúc anh đang hoảng thần, thanh âm của Cận Hành từ tai nghe truyền đến.

"Lục Dịch Khanh! Em đang ở đâu?!"

Màng nhĩ Lục Dịch Khanh cũng suýt nữa bị tiếng gào này xuyên thủng, anh chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã qua 12 giờ đêm.

(Có ai thấy thắc mắc đoạn này không, bệnh viện nào mà lại gọi điện cho bệnh nhân lúc gần 12h đêm hả -_-)

Trong giây lát chợt nhận ra, hôm nay là sinh nhật Cận Hành.

Lục Dịch Khanh lại nhớ đến, ba tháng trước còn muốn tặng quà sinh nhật cho Cận Hành, hắn đã nói: "Tùy em, nếu lúc đó em còn tâm tình này thì hẵng nói."

Lúc đó thấy lạ, còn giờ thì anh đã hiểu ý tứ trong lời nói của hắn. Vốn là, Cận Hành chỉ xem anh như quân cờ mà lợi dụng, lúc nói ra những lời ấy, có lẽ trong mắt hắn mình chỉ như một thằng ngốc mà thôi.

"Cận Hành." Anh mở miệng, thanh âm vừa nhẹ vừa mong manh.

Cận Hành đem di động dán sát vào lỗ tai mới có thể nghe được thanh âm nhỏ bé yếu ớt của đối phương, tay cầm điện thoại của hắn cũng phát run.

Từ lúc Tạ Định Lan nói Lục Dịch Khanh tự lái xe rời đi, hắn đã muốn điên rồi.

Lục Dịch Khanh nhìn mưa bụi ngoài cửa kính, cho dù có đèn xe chiếu sáng, anh cũng không thấy rõ con đường phía trước. Anh không trả lời câu hỏi của Cận Hành, chỉ nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, vậy mà em lại quên mất. Anh nói đúng, giờ này khắc này, em làm gì còn tâm tư mà tổ chức sinh nhật cho anh? Anh sớm đã đoán được cục diện ngày hôm nay, cũng đã sớm nghĩ xong kế hoạch lợi dụng em."

Cận Hành không rảnh bận tâm đến mấy chuyện đó nữa, hắn gần như là cầu xin người kia: "Lục Dịch Khanh, Dịch Khanh, đừng nói mấy chuyện này nữa, em nói cho anh biết, nói cho anh biết bây giờ em đang ở đâu? Có phải có người bám theo em không? Anh xin em, mau nói cho anh biết đi! Em...!!!"

"Em mang thai rồi." Lục Dịch Khanh dùng bốn chữ, nhẹ nhàng đánh gãy lời Cận Hành.

"Em...Cái gì??!!"

"Đứa nhỏ này, đã ở trong thân thể em hơn bốn tháng." Lục Dịch Khanh đánh tay lái, bình tĩnh nói: "Bệnh viện vừa gọi đến em mới biết. Vào ngày sinh nhật anh, biết đến sự tồn tại của con mình, có thể xem là quà tặng cho anh không?"

"Dịch Khanh..."

"Có phải em lại tự mình đa tình không?" Lục Dịch Khanh tự giễu cười cười: "Làm sao mà anh thích đứa nhỏ này được, đúng không? Ghét còn không kịp nữa là, vì vậy, em sẽ không tặng nó cho anh đâu, em sẽ dẫn con theo cùng."

Nói nói, mấy chiếc xe phía sau đã vọt lên trước, anh bị bao vây.

Lục Dịch Khanh nhắm mắt, lưu lại di ngôn:

"Cận Hành, anh nói không sai, nhà họ Lục nợ anh, em làm gì có tư cách yêu cầu anh tha thứ? Em, cũng là tội nhân."

"Em và con, vừa đủ hai mạng người, thay cha và anh trai em trả nợ cho anh được không?"

"Sau khi em chết, xin anh niệm chút giao tình giữa chúng ta mà tha cho cha và anh trai em. Em chỉ muốn bọn họ còn sống mà thôi, không mong gì hơn."

"Ân oán hai nhà Cận - Lục, kết thúc ở đây đi, anh buông xuống cừu hận, cùng người thật lòng thích anh, bắt đầu một cuộc sống mới. Em...Chúc hai người hạnh phúc, bách niên giai lão."

Cận Hành còn nói gì đó nữa, Lục Dịch Khanh cũng không muốn nghe. Anh sờ sờ bụng dưới, nhẹ giọng an ủi bảo bảo vài câu, sau đó mới nói: "Vào ngày sinh nhật mà nói mấy lời này thì có hơi đen đủi, nhưng em vẫn muốn nói, nếu có thể, ngày này sang năm, hi vọng anh có thể thắp cho em và bảo bảo một nén hương."

"Dịch Khanh...Đừng mà...Đừng..."

Không có ai đáp lại thỉnh cầu của hắn, thanh âm cuối cùng mà Cận Hành nghe được là một tiếng va chạm đinh tai nhức óc.

Điện thoại bị cắt đứt.