Đầu Đào

Chương 42: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 42 (chuyện cũ)

Hai bác sĩ bước xuống từ xe cấp cứu, một người đi xem thử người ngã nằm trên đất còn cứu được hay không, một người khác lại tiến đến muốn ôm Lục Dịch Khanh đi.

Cận Hành không chịu buông tay, bị bác sĩ gào vào mặt: "Buông ra, còn muốn cứu người không hả?"

Cận Hành lúc này mới buông lỏng tay.

Hai hộ sĩ đẩy giường đến, Lục Dịch Khanh được đặt lên giường, trên mặt chụp mặt nạ dưỡng khí.

Máu tươi trên tay Cận Hành vẫn còn độ ấm. Gáy Lục Dịch Khanh có một vết thương, vẫn luôn chảy máu, hắn dùng tay che lại, máu liền theo kẽ hở ngón tay chảy ra, uốn lượn vẽ tơ hồng trên mu bàn tay hắn rồi tụ lại, rơi vào vũng bùn trên đất.

Đến khi người đã được đẩy vào xe cấp cứu, Cận Hành mới sực tỉnh, như vừa đánh mất một thứ cực kì quý giá, vội vàng bò dậy muốn đuổi theo.

Họng súng của cảnh sát nhắm thẳng vào Cận Hành, ép hắn không được cử động.

Bọn họ vẫn chưa xác định được đã có chuyện gì xảy ra, tất nhiên sẽ không cho bất kì ai rời khỏi hiện trường, ngoại trừ bệnh nhân và người chết.

Cận Hành giơ tay gạt người chắn trước mặt ra, vị cảnh sát bị đánh trúng kia lập tức muốn đánh trả. Bốn cảnh sát cùng nhau xông lên mới miễn cưỡng áp chế được Alpha đang phát cuồng này.

"Thả hắn ra đi." Một thanh âm vang lên từ đằng sau.

"Đội trưởng Lý, hắn đánh cảnh sát!" Cảnh sát trẻ không phục.

Lý Diệp tháo găng tay nhiễm máu ra, đi đến nói: "Chuyện còn chưa rõ ràng, đừng loạn bắt người. Để hắn đi theo xe cấp cứu đi."

Lời nói của đội trưởng tất nhiên có tác dụng, cảnh sát viên đang đè trên người Cận Hành lập tức buông lỏng tay.

Xe cấp cứu rời đi, vị cảnh sát trẻ mới bất bình hỏi sếp sao lại làm như vậy.

Lý Diệp nhìn xe cứu thương đã đi xa: "Nhìn không ra sao? Người bị thương kia, rất quan trọng đối với hắn. Phá án cũng không cần gấp như vậy, phải có tình người."

Cảnh sát trẻ mới vào đời hiểu ra, gật gật đầu.

"Đội trưởng, đây là súng thu được từ hiện trường."

Lý Diệp tiếp nhận túi vật chứng, áng chừng phân lượng một chút, đoán chừng trong bao đạn vẫn còn mấy viên nữa.

Ngoài trời lại đổ mưa nhỏ, hạt mưa đánh vào túi nhựa, Lý Diệp lau nước, trả lại túi vật chứng cho đồng nghiệp, để cậu ta về sở đối chiếu dấu vân tay.

Lục Dịch Khanh được đưa về bệnh viện trung tâm lúc trước làm việc. Lúc Nghiêm Tiểu Vĩ nhận được tin đuổi đến khoa cấp cứu, phòng phẫu thuật vẫn còn đang sáng đèn.

Cận Hành ngồi trên sàn nhà ngoài hành lang, cả người chìm trong bóng tối.

Nghiêm Tiểu Vĩ một tay xách người lên, hỏi xem có chuyện gì.

Cận Hành không trả lời, cốt tủy của hắn giống như đã nát theo Lục Dịch Khanh, như rối gỗ bị mất sợi dây điều khiển mặc người cầm nắm, vào lúc đối phương chất vấn không có kết quả lại bị ném trở về trên mặt đất.

Ca cấp cứu kéo dài hơn 8 tiếng đồng hồ. Nghiêm Tiểu Vĩ hỏi vội mấy hộ sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật, biết rõ sư huynh lần này dữ nhiều lành ít.

Thông báo tình hình nguy kịch được phát ba lần.

9 giờ sáng, bác sĩ chủ trị từ phòng giải phẫu đi ra.

Cận Hành hồn nhập về xác, bò dậy từ mặt đất.

"Có hai vết thương trí mạng." Bác sĩ nghiêm trọng nói: "Phần gáy của cậu ấy bị vật cứng đánh quá nặng, não bị chấn động mạnh kèm theo tụ máu, tình hình hiện tại vẫn chưa ổn định, không loại trừ khả năng sau này sẽ xuất hiện các loại di chứng, có khả năng sẽ ảnh hưởng đến thị lực và trí nhớ."

"Còn tay phải của cậu ấy..." Bác sĩ thở dài một tiếng, ông biết Lục Dịch Khanh, là một mầm mống tốt, bây giờ gần như đã bị hủy mất rồi, có chút tiếc hận nói: "Động mạch đứt gần hết, cơ bản là phải thay máu một lần. Thần kinh cẳng tay bị tổn thương nghiêm trọng, khớp ngón tay dập nát, tôi đã dùng đinh thép cố định tạm thời, có thể giữ được bàn tay, nhưng sau này phải làm thêm nhiều lần phẫu thuật trị liệu nữa."

"Chủ nhiệm..." Nghiêm Tiểu Vĩ khó khăn nhả từng chữ: "Tay của anh ấy, có thể khôi phục hoàn toàn không?"

Bác sĩ lắc đầu, thở dài nói: "Cho dù có hồi phục tốt đến mấy, về sau cũng không thể cầm nắm vật nặng. Tay phải, gần như sẽ thành vật trang trí."

Nghiêm Tiểu Vĩ hít sâu một hơi: "Cũng tức là, sẽ không cầm sao phẫu thuật được nữa đúng không?"

"Đáng tiếc..."

Tay của bác sĩ ngoại khoa là tài sản quý giá nhất. Tay bị phế đi, cũng đồng nghĩa với việc hủy hoại vị bác sĩ đó.

Nghiêm Tiểu Vĩ đỏ mắt, hai tay xách cổ áo Cận Hành, gào lên: "Mẹ nó anh trả sư huynh cho tôi, trả sư huynh cho tôi!! Anh có biết anh đã hủy hoại anh ấy rồi hay không, hả?!! Tên khốn nạn!!!"

Cận Hành mặc cậu đánh mắng, hắn thấm chí hy vọng Nghiêm Tiểu Vĩ có thể thay Lục Dịch Khanh, dạy cho mình một bài học.

Hắn sao lại không biết?

Em ấy, lúc nhắc đến chức nghiệp của mình, hai mắt sẽ tỏa ra ánh sáng. Em ấy, sẽ vì một câu cảm tạ của người bệnh, cảm động đến khóc ngốc.

Lục Dịch Khanh bỏ ra tám năm thanh xuân để thức hiện mộng tưởng của mình. Hiện tại, tất cả đều thành công dã tràng.

"Cũng may, đứa nhỏ hơn bốn tháng trong bụng vẫn kiên cường, chịu tổn thương nhỏ nhất. Vốn chúng tôi không tán thành việc lưu lại đứa nhỏ này, nhưng thân thể cậu ấy bây giờ rất yếu, không chịu nổi việc sinh non, không thể mạo hiểm. Hai người họ bây giờ, chính là đang sống cộng sinh với nhau, bất luận là ai xảy ra vấn đề, cả hai đều không sống nổi."

Lục Dịch Khanh được hộ sĩ đẩy ra. Cận Hành muốn tiến lên nhìn một chút, lại bị bác sĩ ngăn cản: "Người bệnh phải lập tức được chuyển đến ICU, anh đừng gây rối."

Cận Hành đứng tại chỗ không dám động, tầm mắt gắt gao dính vào giường bệnh đang dần được đẩy đi xa.

Hơn 8 tiếng đồng hồ hắn ngồi bệt dưới đất suy nghĩ, nếu Lục Dịch Khanh chết rồi, mình phải làm sao bây giờ?

Lại nhớ đến mấy hôm trước, Lục Dịch Khanh tuyệt vọng nói với hắn: "Cận Hành, là anh, không cho em an an ổn ổn mà sống!"

Cận Hành căn bản không dám thừa nhận, người mà hắn muốn toàn tâm toàn ý che chở, lại bị chính mình từng bước từng bước dồn vào chỗ chết, còn liên lụy đến đứa con chưa chào đời.

Nghiêm Tiểu Vĩ đã liên hệ với người nhà họ Lục, cũng chỉ có mình Lục Dịch Xuyên vội vàng chạy đến bệnh viện.

Anh chỉ có thể cách một tấm kính của ICU, nhìn thấy em trai mình.

Đứa em trai hôm qua vẫn còn cười với anh, bây giờ đã nằm trên giường bệnh, phải dựa vào một đống thiết bị máy móc duy trì sự sống.

Bác sĩ thuật lại tình trạng của Lục Dịch Khanh.

Nếu có thể, anh ta thật sự rất muốn vọt vào trong, kéo đứa em trai ngốc từ trên giường bệnh dậy hỏi một câu: Hắn, có đáng giá hay không?!

Lục Dịch Xuyên nhìn sắc mặt trắng bệch của em trai, chầm chậm nói: "Tôi vừa mới đặt vé máy bay đi Pháp cho nó, biệt thự bên ấy cho trồng loài hoa nó thích, cũng đã liên hệ sắp xếp cho nó một công việc ổn định, để nó tiếp tục làm điều mình muốn."

"Tôi đã nói với nó, xuất ngoại, mọi chuyện sẽ tốt hơn."

"Chính là, em trai tôi sao lại thành như vậy rồi?"

Cận Hành một câu cũng không đáp được. Lục Dịch Xuyên tiếp tục nói: "Cậu rõ ràng biết, ân oán hai nhà Cận Lục không dính dáng gì đến nó, muốn báo thù thì cứ việc nhằm vào tôi là được rồi, sao còn muốn lợi dụng tình cảm của em trai tôi, kéo nó vào vũng nước đục này?!"

Cận Hành giương mắt, đón nhận tầm mắt của đối phương. Trên người hắn vẫn còn giấu một con dao găm, chỉ cần hắn muốn, lưỡi dao kia có thể đâm vào người Lục Dịch Xuyên ngay lập tức, thù của cha mẹ sẽ được trả. Nhưng mà, hắn sẽ không làm vậy, bởi vì người đang nằm hấp hối trong phòng ICU kia, đã từng quỳ xuống cầu xin hắn tha cho người trước mặt này.

"Tôi không giết anh, không phải bởi vì anh không đáng chết, mà là vì Lục Dịch Khanh, em ấy năm lần bảy lượt cầu xin tôi tha cho các người, thậm chí vì tính mạng của Lục An Chính mà quỳ xuống trước mặt tôi, vì cái mạng chó của anh mà dám xông ra ngăn người của tôi tông chết anh. Vì sao em ấy lại nằm ở đây, anh có muốn biết không?"

Cận Hành tuy cười, nhưng nước mắt lăn dài trên má: "Em ấy nói, muốn thay các người trả nợ. Em ấy nói, mình cũng là tội nhân."

"Nhưng mà, Lục Dịch Khanh có làm gì sai đâu? Cái sai ở đây chính là, đám người Lục gia các người lại là chí thân của em ấy, còn có, em ấy lại quen biết tôi."

"Anh nói rất đúng, em ấy là người vô tội nhất, cũng ngốc nhất, ngốc đến độ hy sinh cả bản thân mình để trả nợ máu cho các người."