Đầu Đào

Chương 43: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 43 (chuyện cũ)

Cận Hành không được phép vào ICU, nhiều nhất chỉ có thể ghé vào cửa kính phòng bệnh ngắm nhìn người bên trong, nhìn bác sĩ đổi thuốc thay băng gạc, nhìn hộ sĩ đẩy ra một khay bông băng thấm đầy máu.

Lục Dịch Khanh dùng sinh mệnh chắn cho hắn một kiếp nạn, giờ này khắc này vẫn chơi vơi giữa ranh giới sinh tử. Cận Hành thật sự rất sợ, sợ rằng lần này người ấy đã hạ quyết tâm, dẫn theo đứa nhỏ của bọn họ lặng yên không một tiếng động bỏ hắn mà đi.

Hắn ngồi trên băng ghế ngoài hành lang một ngày một đêm, không chờ được tin tốt từ bác sĩ, lại chờ được một vị cảnh sát mặc thường phục.

"Cận Hành?" Vị cảnh sát kia nói: "Tôi tên Lý Diệp, đội trưởng của tiểu đội 2, phụ trách vụ án lần này."

Cận Hành không phải không có ấn tượng với người này, trong lòng hiểu rõ, một súng kia hắn nhắm rất chuẩn, họng súng hướng ngay đầu, một phát chết ngay.

Trần Đại Xuân muốn lôi hắn đi cũng có thể hiểu được, chỉ cẩn không có mặt ở hiện trường thì vẫn còn đường cứu chữa, có rất nhiều cách để chối tội.

Nhưng mà, hắn không thể đi, không thể bỏ mặc Lục Dịch Khanh ở đó.

Bởi vậy bị cảnh sát tìm đến cửa, cũng là việc trong dự đoán.

Lý Diệp ngồi lên băng ghế, hỏi: "Người nằm bên trong là gì của anh vậy?"

"...Người yêu." Cận Hành nói.

Lý đội trưởng cười cười: "Bà xã tôi cũng đang nằm ở viện này. Em ấy mới mang thai, thai nghén nghiêm trọng, chỉ có thể đưa đến bệnh viện chăm sóc."

"...Nghiêm trọng đến độ phải nằm viện sao?"

"Anh không biết hả? Omega mang thai rất vất vả, giai đoạn đầu là khổ nhất, bảo bối nhà tôi ăn gì cũng nôn, dạ dày trống không, phun ra toàn là nước mật, tôi đứng một bên trừ đưa khăn đưa nước cũng không làm được gì, hận không thể thay em ấy chịu khổ. Mới hai tháng, người đã sút mất 10 cân*."

(1 cân TQ = 0,5kg)

Cận Hành nhớ đến có một đoạn thời gian, Lục Dịch Khanh cũng vừa ăn vào liền buồn nôn, nôn đến độ mặt trắng bệch vẫn cường nghạnh nói không sao. Lúc ấy, thái độ của hắn không được tốt lắm, bực tức gì cũng trút hết lên người em ấy, hiện tại ngẫm lại, Lục Dịch Khanh lúc đó, phải thấy khổ sở biết bao nhiêu.

"Giờ thì đỡ hơn rồi, qua được giai đoạn ốm nghén khẩu vị sẽ tốt hơn, chẳng qua trước kia em ấy bị thương nặng, thân thể không tốt mấy, sau khi mang thai bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng, tôi sợ em ấy cứ chịu đựng không nói, ôm người đến bệnh viện luôn." Lý Diệp nói: "Ngày thường tôi bận công tác, ở bệnh viện có bác sĩ chăm sóc em ấy, cũng yên tâm."

Cận Hành nghe ra sự vui sướng trong lời nói của Lý Diệp, thật lòng khen: "Anh là một người cha tốt."

Lý Diệp nhìn cửa phòng bệnh: "Tôi nghe bác sĩ nói, người nằm trong đó cũng đang mang thai, đúng không?"

Cận Hành đáp.

"Anh, yêu bọn họ không?"

"......" Cận Hành không đáp. Hắn cảm thấy, tình yêu của mình căn bản không xứng với hai cha con họ.

Hắn yêu Lục Dịch Khanh, rất yêu rất yêu. Nhưng cũng chính hắn, bức Lục Dịch Khanh đến bước đường thập tử nhất sinh.

"Tôi tin tưởng, anh rất yêu họ, nếu không đã sớm bỏ chạy rồi." Lý Diệp lấy ra một tờ kết quả giám định, đưa đến trước mặt Cận Hành: "Dấu vân tay trên khẩu súng kia hoàn toàn khớp với dấu vân tay của anh. Có gì muốn nói không?"

"Người, là tôi giết."

"Hối hận?"

"Hối hận chứ." Cận Hành thâm trầm nói: "Hối hận, lúc đó không bắn thêm vài phát nữa."

"Tôi cũng đoán được sơ sơ mọi chuyện, đám người kia đả thương người của anh trước, anh là đến cứu người. Về mặt đạo đức, anh không sai, nhưng trên mặt pháp luật, giết người thì phải đền tội."

"Tôi biết anh có người chống lưng, nếu thật sự muốn trốn, một cảnh sát nhỏ nhoi như tôi chưa chắc đã ngăn được."

"Nhưng tôi muốn hỏi anh, anh muốn để cho người đang nằm trong đó, trải qua cuộc sống như thế nào?"

"Là cùng anh trốn đông trốn tây, lang thang phiêu bạt, hay là sống an an ổn ổn qua ngày?"

Cận Hành nói: "Cho tôi hai tuần, hai tuần sau tôi sẽ đi theo anh."

"Ít nhất, cũng để tôi thấy em ấy tỉnh lại."

Lý Diệp đồng ý, từ trong túi lấy ra một quả mơ xanh, nói vợ hắn dạo gần đây thích ăn mấy thứ này, hắn lại không hiểu thứ chua loét thế này có gì ngon mà ăn, nhét mơ vào tay Cận Hành, mới xách theo một bịch mơ to ra khỏi khu vực ICU.

Cận Hành cắn một ngụm mơ xanh, quả thật rất chua, chua đến độ nước mắt lăn dài trên má.

Đêm đó, hắn rời bệnh viện đi tìm Lai Dương.

Trên cổ Lai Dương còn một mảng bầm tím, do Cận Hành dùng báng súng đập ra. Lúc ấy hắn đang tức, hạ tay không chút lưu tình, Lai Dương hôn mê một ngày mới tỉnh lại.

Cận Hành không nói một câu thừa, thẳng thắn nói rằng sau này sẽ không làm việc cho Cổ Lai nữa.

Lục Dịch Khanh không thích hắn làm mấy chuyện mờ ám này, hắn liền không làm nữa.

Trước kia mặc kệ Lục Dịch Khanh khuyên bảo thế nào, hắn cũng nghe không lọt, hiện tại người hôn mê bất tỉnh, hắn mới chịu nghe theo.

Lầm đường lạc lối đã lâu, hiện tại chỉ có thể sửa từng chút một.

Lai Dương tất nhiên không đồng ý. Sự tình phát triển vượt ngoài dự đoán của y, y bị Cận Hành đập ngất, lúc tỉnh lại đã nằm trong nhà. Thủ hạ nói, đến tận lúc quay về bọn họ vẫn bị đám người kia bám riết không tha, đám thuộc hạ liều chết mới cứu được y giữa tầng tầng lớp lớp bao vây, cũng phải hi sinh vài người.

Lai Vinh nghe nói con trai suýt chút nữa chết trong tay đám người kia, mới thật sự tức giận, trực tiếp đưa ra 'cảnh cáo' cho đối phương. Hai thế lực tuy rằng không liên quan nhiều, nhưng vẫn kiềm chế lẫn nhau, tình thế lập tức về đến trạng thái cân bằng.

Lai Dương nói: "Anh đừng hòng chơi trò qua cầu rút ván với em, đừng quên, thời điểm anh túng quẫn nhất em chính là người duy nhất kéo anh lên. Không có em, không có Lai thị, anh làm gì được như hôm nay?!"

Cận Hành cởi sơ mi trên người, lộ ra cơ bắp, trước ngực sau lưng và cả hai vai đầy các vết sẹo, hút mắt nhất, có một cái chạy dài từ bả vai đến tận thắt lưng, sau lưng còn có hai vết sẹo do súng bắn, là lúc cứu Lai Dương để lại.

Hắn nói: "Những cái này, còn chưa trả đủ sao?"

Lai Dương nhìn hai vết sẹo do đạn bắn kia, nhớ đến lúc người này xông ra chắn súng cho mình, lập tức không còn khí thế tranh cãi.

"Lai thị giúp tôi lật lại bản án, tôi bán mạng cho Lai thị. Lai thiếu gia, tôi cho rằng cậu hiểu, mối quan hệ giữa chúng ta, chỉ là một cuộc giao dịch thuận mua thuận bán."

"Hiện tại, giao dịch chấm dứt." Cận Hành cài xong cái nút cuối cùng, hạ lời.

Lai Dương giữ chặt tay hắn không cho đi: "Thù giết cha hại mẹ anh không muốn báo nữa hả? Lục gia thiếu anh hai cái mạng, không phải anh nhất nhất muốn đòi lại hay sao?"

"Lục gia nợ tôi, Lục Dịch Khanh thay bọn họ trả." Cận Hành nhìn thẳng vào mắt Lai Dương, gằn giọng: "Không phải cậu nói với em ấy một mạng đổi một mạng sao? Quên rồi? Phanh xe bị ai phá hư, cậu là người rõ nhất!"

"Là em làm, thì sao? Lục Dịch Khanh không nên chết à? Em thấy cậu ta sống mệt mỏi như vậy, tốt bụng cho một con đường giải thoát, sợ cậu ta không tự mình làm được em còn giúp một phen, anh hẳn là nên cảm ơn em mới đúng." Lai Dương nói: "Đừng bày ra bộ dáng yêu muốn sống muốn chết đó cho em coi, em biết rõ, người anh yêu nhất là chính bản thân mình. Chúng ta là cùng một loại người, chúng ta mới nên ở bên nhau! Sao anh không chịu hiểu rõ điều này cơ chứ?!"

Y nhét một khẩu súng vào tay Cận Hành, lại cầm tay hắn chĩa nòng súng vào giữa trán mình: "Em không tin anh không có chút cảm tình nào với em. Nếu anh thật sự tức giận, vậy dùng một súng bắn chết em đi. Chắc chắn anh không dám..."

Lời còn chưa dứt, âm thanh bóp cò súng đã vang lên. Nếu trong súng thật sự có đạn, giờ phút này Lai Dương đã chết rồi.

Cận Hành ném khẩu súng kia xuống mặt đất. Súng có đạn hay không hắn cầm vào liền biết, Lai Dương tiếc mạng, sao có thể thật sự tìm đường chết? Chẳng qua sau khi y nói ra mấy lời đó, Cận Hành thật sự muốn một súng bắn chết y, đáng tiếc súng của hắn đã bị tịch thu, nếu không hắn thật sự không ngại trên tay lại dính thêm một mạng người.