Đầu Đào

Chương 45: (Chuyện cũ)



Edit: Hy



________________________

Chương 45 (chuyện cũ)

Lúc Cận Hành giật mình vùng dậy phát hiện mình đang nằm ở một gian phòng khác, nhớ đến tình huống trong ICU trước lúc mình bất tỉnh, lập tức lao xuống giường, bắt lấy hộ sĩ vừa đẩy cửa tiến vào hỏi: "Dịch Khanh đâu? Em ấy sao rồi?"

Hộ sĩ là người vừa nãy tiêm thuốc an thần cho hắn ở ICU, tất nhiên biết hắn đang hỏi ai: "Cứu được rồi, không sao hết. Anh bình tĩnh lại đi."

"Cứu được rồi?" Trái tim vọt tới cổ họng của Cận Hành chợt rớt về, làm hắn choáng váng, miễn cưỡng ổn định thân mình liền vọt đến ICU xem người.

Bác sĩ vẫn đang nói chuyện với Lục Dịch Xuyên, thấy Cận Hành chạy đến lập tức nhịn không được xổ một tràng mắng: "Anh có biết tin tức tố của anh xém chút nữa đã giết chết bệnh nhân không hả?!"

"Tin tức tố...của tôi?" Cận Hành kệ bác sĩ mắng thì mắng, nằm sấp trên mặt kính, nhìn đến Lục Dịch Khanh đang nằm trên giường, máy móc bên cạnh vận hành ổn định, đường cong điện tâm đồ còn dao động lớn hơn trước một chút. Tận mắt nhìn thấy người không có việc gì, lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm.

Bác sĩ chủ tri bị tình huống lúc nãy dọa cho đổ một thân mồ hôi lạnh, nhìn thấy 'đầu sỏ gây tội' liền không kìm được lửa giận, chỉ vào mặt Cận Hành mắng: "Người ta đang bị thương rất nặng đó có nhớ không? Cảm xúc anh vừa kích động liền không khống chế được tin tức tố nữa, lúc chúng tôi vọt vào cả phòng nồng đậm tin tức tố của Alpha, ngay cả Omega bình thường cũng chịu không nổi, đừng nói đến cậu ấy đang suy yếu như vậy, tức chết tôi mất! Đồ bảo hộ cũng không ngăn được tin tức tố của cậu, tôi hành nghề lâu như vậy cũng là lần đầu tiên thấy được Alpha có tin tức tố mạnh mẽ đến thế."

Cận Hành cúi đầu chịu mắng, một câu cũng không dám ừ hử, còn không ngừng phụ họa theo bác sĩ mắng mình.

Hắn tự trách không thôi, đồng thời cũng thấy may mắn, may mắn Lục Dịch Khanh không có việc gì.

Bác sĩ không cho hắn đặt chân vào ICU nữa.

Làm mọi người bất ngờ đó là, kể từ sau ngày dạo một vòng từ quỷ môn quan về, tình trạng của Lục Dịch Khanh chậm rãi có khởi sắc.

Bác sĩ sau khi phát hiện biến hóa này cũng có chút giật mình, tuy nói ngày đó thả Alpha lỗ mãng kia vào ICU thiếu chút nữa đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng hình như cũng có chút hiệu quả.

Năm ngày sau máy móc treo trên người Lục Dịch Khanh được tháo xuống một nửa, người cũng được chuyển về phòng bệnh bình thường.

Tuyến thể sau gáy Cận Hành bị hộ sĩ dán ba tầng cách ly mới được cho vào thăm bệnh.

Sắc mặt Lục Dịch Khanh tốt hơn một chút, trên má hơi hơi hồng nhuận, dưới chăn nhô lên vòng cung nhỏ, bảo bảo đã được bốn tháng tuổi cuối cùng cũng có chút cảm giác tồn tại.

Cận Hành thật cẩn thận đặt tay lên bụng Omega, không dám dùng sức, dè dặt phủ tay lên, cho dù chỉ có thể sờ đến chăn bông mềm mại cũng đã thực thỏa mãn.

Hắn cúi người hôn hôn trán Lục Dịch Khanh, thấp giọng cùng người nói cảm ơn.

Cảm ơn em đã không buông bỏ chính mình.

Cận Hành dùng toàn bộ số tiền mình có đi đặt một chiếc nhẫn.

Ngày lấy nhẫn cũng vừa lúc đến ngày giao hẹn giữa hắn và Lý Diệp.

Lý Diệp đã đến đây chờ từ sớm.

Cận Hành đem chiếc nhẫn kia chậm rãi đẩy vào ngón áp út của Lục Dịch Khanh, đeo đến một nửa, Lục Dịch Xuyên nói: "Lấy xuống, em trai tôi không cần."

Cận Hành muốn làm như không nghe thấy, nhưng động tác trên tay vẫn ngừng lại. Hắn nghĩ, lỡ như Lục Dịch Khanh thật sự không muốn chiếc nhẫn này thì sao?

Hắn biết, nếu mình đi với cảnh sát sẽ phải đối mặt với cái gì.

Hắn giết người, cũng không phải trước đây chưa từng giết, chẳng qua lần này bị cảnh sát bắt được, Lai thị lại qua cầu rút ván, còn hắt không ít nước bẩn lên người hắn.

Cận Hành không muốn biện hộ, hắn biết tay mình từ lâu đã không còn sách sẽ.

Đôi tay này đã chạm qua súng ống đạn dược, nhiễm đầy máu tươi của người khác. Hắn vì báo thù, đã trở thành cũng một loại người với những người mà hắn căm hận.

Nhưng Lục Dịch Khanh thì không như thế, từ trước đến nay vẫn sạch sẽ thuần khiết.

Cận Hành càng nghĩ càng chùn bước, hắn biết, chính mình thậm chí còn không xứng đeo chiếc nhẫn này cho Lục Dịch Khanh.

Hắn không thể vấy bẩn người mình yêu nhất.

Vị cảnh sát kia nói không sai, hiện tại hắn có thể cho Lục Dịch Khanh cái gì?

Cuộc sống đầu đường xó chợ, lúc nào cũng lo lắng đề phòng hắn đã tự mình trải qua trong vòng ba năm, vất vả khổ sở cỡ nào hắn cũng đã biết, vậy nên hắn không thể để Lục Dịch Khanh chịu khổ cùng mình như vậy.

Nếu là ba năm trước, Cận Hành còn có thể dối lòng nói lời tàn nhẫn, chặt đứt liên kết giữa hai người, nghĩa chính ngôn từ là 'vì muốn tốt cho em'.

Nhưng hiện tại hắn không nỡ để người hắn yêu một mình thương tâm, không thể hạ nhẫn tâm được như trước.

Cho nên lần này hắn giao quyền lựa chọn vào tay Lục Dịch Khanh, thu hồi chiếc nhẫn kia, thả vào phong thư mình viết.

Lý Diệp ngồi trên băng ghế dài, kiên nhẫn chờ Cận Hành giải quyết xong việc riêng.

Ngồi trong chốc lát, cuối hành lang xuất hiện hình bóng quen thuộc, sau khi thấy rõ người đến là ai Lý đội trưởng lập tức bật dậy chạy đến đỡ người: "Sao lại xuống dưới này?"

Thẩm Phỉ nhẹ vuốt bụng lớn tròn vo, có lý chẳng sợ nói: "Con quậy đòi gặp anh nè."

Lý Diệp cũng không chọc thủng y, hơi hơi cong người áp tai lên bụng vợ mình, tiểu bảo bối cũng cực kì phối hợp với ba ba, vì muốn biểu đạt nỗi nhớ cha của mình thành thật đạp một chân lên thành bụng. Thẩm Phỉ không kịp đề phòng đột nhiên bị con đá một cái, có chút đau, Lý Diệp vội đỡ người ngồi lên ghế, chậm rãi xoa bụng cho y: "Đợi lát anh xong việc sẽ lên đó với em. Em một mình chạy xuống đây lỡ chân bị chuột rút thì biết làm sao bây giờ?"

"Đợi anh lâu chết đi được, em đợi đến chán luôn." Thẩm Phỉ nói: "Anh đừng cho rằng em mang thai rồi sẽ nũng nịu yếu ớt như Omega...Tuy...Tuy rằng em đúng là Omega thật, nhưng mà! Trước kia ở trong đội ngay cả anh còn không đánh thắng em, cơ bắp của em vẫn còn đây nè."

(Editor: tui đã cố lục truyện của CP này cơ mà không thấy:))))

Thẩm Phỉ vừa nói vừa vén tay áo bệnh nhân lên, muốn đem 'chuột nhỏ' trên tay cho chồng mình chiêm ngưỡng.

'Chuột nhỏ' đúng là vẫn còn ở đó, nhưng Lý Diệp nhấc tay nắn nắn, mềm mềm, hắn trêu: "Giống miếng bánh bao ghê, mềm mụp mụp."

Thẩm Phỉ: "...."

Y thả tay áo xuống, cúi đầu ủy khuất nói: "Anh tổn thương tự tôn của em."

Mang thai làm tám múi cơ bụng hoàn mỹ của y biến mất còn chưa tính, 'chuột nhỏ' trên tay cũng hóa mềm, Thẩm Phỉ cảm thấy cực kì thất vọng.

Lý Diệp nhìn nhìn xung quanh không có ai, ôm chầm Thẩm Phỉ hôn y một cái, dịu giọng dỗ: "Không sao cả, mấy khối cơ thôi mà, chờ con ra đời rồi anh tập cùng em."

"Chờ em 'dỡ hàng' xong, anh đến đánh với em!"

"Được được được, đến lúc đó làm bao cát cho em với con cũng được."

"Quân tử nhất ngôn!" Ủy khuất của Thẩm Phỉ tan thành mấy khỏi, vui vẻ trong chốc lát mới hỏi Lý Diệp: "Sao lại lâu vậy? Phạm nhân không chịu phối hợp với anh hả?"

"Không phải." Lý Diệp nói: "Người này tình huống đặc thù, Omega nhà hắn cũng mang thai, còn bị trọng thương, mấy ngày trước vừa được đẩy ra khỏi phòng ICU, nếu giờ mà bắt người đi liền có hơi tàn nhẫn, nên anh thư thả cho hắn chút thời gian."

"À." Thẩm Phỉ nói: "Vậy em chờ với anh."

"Lại đây, dựa gần chút."

"Ôm em làm gì?"

"Dù sao cũng không ai thấy, ôm một cái."

"......"

Mãi đến khi bác sĩ đến kiểm tra phòng, hai người mới đàng hoàng lại.

Lý Diệp nhìn nhìn thời gian, cũng đã đến lúc, liền tiến vào phòng bệnh, Thẩm Phỉ cũng hóng hớt theo đuôi.

Bác sĩ làm một vài kiểm tra theo lệ thường cho Lục Dịch Khanh, tất cả các chỉ tiêu đều đang hồi phục rất tốt.

Sắp đến lúc chia tay, cảm xúc của Cận Hành có chút mất kiểm soát, hắn nói với người còn đang hôn mê: "Dịch Khanh, anh phải đi rồi. Em có thể, có thể mở mắt nhìn anh một cái được không?"

"Em tỉnh lại đi mà, thấy em tỉnh lại anh liền an lòng rồi."

Đôi mắt Lục Dịch Khanh vẫn nhắm, không có phản ứng.

Bác sĩ thấy tình cảnh này, lắc đầu nói: "Tình trạng của cậu ấy đang tốt lên rồi, anh không cần quá bi quan, sẽ tỉnh lại thôi."

Lý Diệp móc ra còng tay giắt bên hông: "Thời gian giao hẹn đã đến rồi, Cận Hành."

Thẩm Phỉ đứng sau lưng Lý Diệp vẫn thấy được Omega đang nằm trên giường bệnh, thoạt nhìn đang rất yếu, trên tay còn dính đầy băng gạc, trạng thái như vậy còn phải mang theo một đứa nhỏ trong bụng, vất vả lắm á! Y lại nhớ đến đau khổ mình phải chịu mấy hôm trước, lập tức có chút đồng tình với bệnh nhân đáng thương này, đồng thời cũng hiểu được nguyên nhân lão chồng nhà mình mắt nhắm mắt mở kéo dài thời gian.

Thẩm Phỉ không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, chỉ là nhìn đến Alpha ngồi bên giường bệnh đau khổ cầu xin Omega tỉnh lại nhìn hắn một cái, trong lòng không khỏi cũng thấy chua xót.

Luật pháp không dung tình, Lý Diệp đã dùng hết quyền hạn để kéo dài thời gian, không thể châm chước thêm nữa.

Cận Hành trước khi mang còng nâng mắt quét qua một lượt người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Thẩm Phỉ đang mặc đồ bệnh nhân. Lý Diệp nhận ra tầm mắt của hắn, lập tức cảnh giác kéo Omega nhà mình ra sau lưng bảo hộ.

Thẩm Phỉ không cảm thấy phạm nhân này có thể làm gì được y, từ trong mắt hắn chỉ có thể thấy được nồng đậm bi thương.

"Nếu em ấy tỉnh lại, có thể phiền anh chuyển phong thư này cho em ấy được không?" Cận Hành đưa phong thư trên tay cho Thẩm Phỉ, Thẩm Phỉ cầm lấy dùng tay sờ sờ, bên trong trừ lá thư hẳn là còn có một chiếc nhẫn.

"Nhờ anh nói với em ấy, lần này không phải tôi bỏ em ấy lại, mà tôi phải đi chịu trách nhiệm với những việc mình làm."

Thẩm Phỉ gật gật đầu: "Anh yên tâm, tôi sẽ đưa phong thư này cho cậu ấy, còn sẽ truyền đạt đầy đủ lời của anh cho cậu ấy nghe."

Cận Hành nói với y một tiếng cảm ơn, Lý Diệp mang còng tay cho hắn, xe cảnh sát đã chờ sẵn dưới lầu.

Cận Hành không biết lần này mình đi sẽ là mấy năm, cũng không lo cho tình cảnh sau này của Lục Dịch Khanh, vì Lục Dịch Xuyên chắc chắn sẽ không để em trai mình chịu khổ, chuyện hắn có thể làm chính là thông báo cho các anh em khác không được động vào người nhà họ Lục nữa. Trần Đại Xuân sau khi được bảo lãnh ra liền chạy đến, Cận Hành ủy thác hắn ngầm chiếu cố cho Lục Dịch Khanh, đừng để người Lai thị thừa nước đục thả câu.

Tài sản tích góp mấy năm nay của Cận Hành đều tiêu hết vào chiếc nhẫn kia, chẳng qua hắn cũng không biết Lục Dịch Khanh có nguyện ý tiếp nhận nó hay không.

Trong cuộc đời Cận Hành có hai lần phải đưa ra chọn lựa 'giữ hay bỏ', lần đầu tiên hắn bỏ lại Lục Dịch Khanh, lần này hắn lại buông bỏ chính mình.

Cận Hành bị Lý Diệp dẫn ra khỏi phòng bệnh, mỗi bước đều là lưu luyến.

Tất cả mọi người đều không thấy được, ngón tay Omega đang nằm trên giường bệnh ở dưới chăn khẽ giật giật.

Trước khi dẫn người đi Lý Diệp muốn đỡ Thẩm Phỉ lên lầu nghỉ ngơi, Thẩm Phỉ cầm phong thư trong tay, cảm thấy chính mình đang gánh vác trọng trách to lớn, lắc lắc đầu nói muốn ở lại đây đợi thêm một lát.

Lý Diệp luôn chiều y, chỉ có thể dặn dò hộ sĩ quen biết, nhờ cô ấy chăm sóc vợ mình.

Sau đó mới dẫn Cận Hành đi, Thẩm Phỉ nhìn thân ảnh hai người biến mất cuối hành lang, y cũng là cảnh sát, nhìn không ít cảnh phạm nhân khóc lóc hối hận vào giây phút cuối cùng trước khi bị bắt, trong lòng cũng chỉ cảm khái một câu 'biết vậy chẳng làm', nhưng tình cảnh hôm nay làm y không biết nên cảm nhận thế nào.

"Lông mi người bệnh có phải vừa động đậy không?"

Hộ sĩ cách giường bệnh gần nhất đột nhiên cả kinh nói, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người qua đây.

Lục Dịch Xuyên vội đến gần, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai em trai: "Dịch Khanh? Tỉnh?"

Bác sĩ cũng tiến lên kiểm tra, vừa gọi tên anh vừa nghe nhịp tim.

Thẩm Phỉ mạc danh kì diệu cũng cảm thấy mong chờ, muốn lao ra ngoài kéo lão chồng cùng phạm nhân vừa đi trở về, nào ngờ mới bước nhanh 2 bước cẳng chân liền bị chuột rút. Tiểu hộ sĩ vẫn luôn thời thời khắc khắc chú ý vị dựng phu* tăng động này lập tức chạy đến đỡ người ngồi xuống ghế.

(Dựng phu: nam mang bầu)

Thẩm Phỉ đau đến nhe răng trợn mắt vẫn không quên kéo tiểu hộ sĩ, nhờ đi gọi hai người kia quay lại.

Tiểu hộ sĩ chạy đến cửa sổ lớn ngoài hàng lang ngó ra, chiếc xe cảnh sát kia đã sớm đi xa.

Lục Dịch Khanh vừa trải qua một giấc mơ rất dài, trong mơ có người lải nha lải nhải nói với anh rất nhiều điều, lúc xa lúc gần, anh cũng không nhớ rõ lắm. Hiện tại, anh có thể nghe rõ thanh âm anh trai đang gọi mình, ý thức vật lộn trong cơn mê hồi lầu mới nâng được mi mắt nặng tựa ngàn cân lên, lộ ra con ngươi nho nhỏ.

Tầm mắt vẫn còn mơ hồ, lại nghe được xung quanh loáng thoáng vang lên tiếng hoan hô.

Mùi thuốc sát trùng xộc vào khoang mũi.

Lục Dịch Khanh ý thức được, mình vẫn còn sống.

Không chết...

Chắc Cận Hành thất vọng lắm nhỉ.

—— Anh nghĩ.