Đấu La Đai Lục 5 - Đường Tam Trọng Sinh

Chương 2: Nhân loại bị chăn nuôi



Dịch: Bại Gia Cá Cửu Ca

***

"Grào! Nhanh lên!" Tên lang nhân không kiên nhẫn gầm một tiếng nói.

Thân thể Mẫu thân Đường Tam run nhẹ một cái, nước mắt rơi xuống như mưa. Lang nhân lúc này không để ý đến nàng nữa, tiến về phía trước một bước, một bàn tay to lớn cùng móng vuốt chụp tới nắm trúng tã lót Đường Tam.

"Con, con của ta!" Người phụ nữ đột nhiên la lớn, lúc này đây nàng cũng không có cố gắng giành lại con của mình, mà chỉ đem một tấm chăn bông rách rưới duy nhất trong phòng trùm lên cơ thể Đường Tam.

Chỉ trong chớp mắt, Đường Tam cảm thấy trái tim mình giống như đang bị ai đó bóp chặt, vì sau khi hắn đến thế giới này, đây là lần thứ nhất hắn cảm thấy đau lòng.

Mẫu thân Đường Tam đột nhiên phát hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn kia nghiêng đầu sang nhìn nàng, sắc mặt đứa bé thay đổi rất nhiều nhưng không hề khóc, đôi mắt vốn vô thần lúc này trở nên long lanh sáng ngời.

Nhìn thấy đôi mắt bỗng nhiên thay đổi kia mẫu thân Đường Tam ngẩn người ra, hành động của nàng cũng dừng lại trong chớp mắt.

"Cút ra!" Lang nhân không nhịn được đạp nàng xuống đống cỏ khô, ngay sau đó đưa tay nắm lấy Đường Tam rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài trời rất lạnh, gió lạnh thấu xương. Không biết lòng tốt của Lang nhân xuất phát từ lòng hảo tâm hay là sợ Đường Tam chết, nên cuối cùng vẫn dùng tấm chăn rách rưới kia phủ lên người hắn.

Tất cả những thứ trước mắt đều biến thành màu đen, những cơn gió lạnh bên ngoài cũng tạm thời được ngăn cách. Ngoại trừ việc hít thở có chút khó khăn, hắn ngược lại sẽ không chết trong một thời gian ngắn.

Đường Tam đang cố gắng bình tĩnh lại. Hiện tại trong lòng hắn cũng đang cầu nguyện.

Đừng chết, Mẫu thân ở thế giới này, cố gắng đừng chết. Chỉ cần ta có thể sống sót trở về, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi, nhất định sẽ cho ngươi một cuộc sống tốt nhất. Vậy nên hãy chờ ta trở về.

Hắn bình tĩnh lại, pháp đoán thứ nhất của hắn chính là, tên Lang nhân này đem hắn về không phải để làm đồ ăn.

Phán đoán này cũng rất đơn giản. Bởi vì một cái mà toàn cơ thể chỉ có hai miếng thịt, nên khẳng định chính mình không đáng giá bằng mẫu thân ở thế giới này. Ngoài ra, tên Lang nhân đến cuối vẫn đắp một lớp chăn cho hắn, để tránh cho hắn bị chết cóng. Còn nếu như đem đi làm thức ăn thì ai rảnh mà quan tâm sống chết làm gì. Đương nhiên cũng không thể loại trừ khả năng mấy tên này muốn ăn sống.

Tuy nhiên cho dù hắn bình tĩnh đến thế nào, thì một đứa trẻ chỉ mới tròn một tháng tuổi có thể làm gì? Nên chủ có thể là…, Thôi để nó trôi qua vậy.

Mơ hồ hắn còn có thể nghe thấy tiếng gió đang gào thét bên ngoài. Thế giới bên ngoài giống như không còn bất cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng gió.

Thế giới này được gọi là Yêu Tinh đại lục. Đây là chỉ mới miễng cưỡng học được một chút ngôn ngữ của thế giới này, nên mới có thể đưa ra phán đoán như vậy.

Chính hắn cũng dự đoán như vậy, con người ở thế giới này chính là nô lệ. Là đối tượng bị nô dịch. Ngay cả trong hàng ngũ nô lệ, con người cũng là tồn tại hạ đẳng nhất. Bởi vì nhân loại quá mức yếu đuối, giống như không thể làm bất cứ chuyện gì.

Cũng không thể loại trừ khả năng loài người ở thế giới này đã trở thành thức ăn. Nô lệ hạ đẳng nhất bị xem là thức ăn cũng là chuyện bình thường.

Còn về những thông tin khác đến bây giờ vẫn chưa có. Bởi vì, Mẫu thân của mình quá ít khi nói chuyện với người khác.

Đã trôi qua một tháng, hắn chưa từng nghìn qua phụ thân của mình, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy không lành.

Thảm! Quá sức thảm! Nếu như có thể bắt đầu từ con số không, thì cũng cho ta một chút thời gian để bắt đầu lại đi. Đường Tam trong lòng thở dài.

Hắn cũng từng nghĩ chuyển thế trùng sinh sẽ rất gian nan, nhưng không ngờ đến nó lại gian nan đến như vậy.

Cuối cùng tên Lang nhân cũng ngừng lại, Đường Tam giống như nghe được hắn nói mấy câu gì đó, bởi vì bị ngăn cách bởi lớp chăn, cộng thêm việc hắn không tinh thông ngôn ngữ của thế giới này, nên không nghe rõ. Sau đó hắn cảm thấy mình được trao cho người khác.

Khoảng khắc lớp chăn được vén lên, theo bản năng Đường Tam ưỡn người một cái. Vốn dĩ hắn cho rằng gió lạnh sẽ ập đến nhưng cuối cùng lại không xuất hiện. Thay vào đó là một luồng hơi ấm dễ chịu ập đến. Nhưng cũng mang đến một mùi hương không dễ ngửi chút nào.

Nhưng từ khi hắn sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được nơi ấm áp. Mở mắt nhìn kỹ.

"Lại là một con khỉ nhỏ. Haiz, haiz." Một giọng nói mơ hồ vang lên.

Sau đó Đường Tam nhìn thấy trước mắt mình có một gương mặt to lớn, hở…, là đầu heo sao?

Đúng vậy, là một đầu heo rất lớn, chí ít trong suy nghĩ của hắn là như vậy. Đầu heo này xích lại gần nhìn hắn một chút. Sau đó ôm hắn đi vào bên trong.

"Ô Oa, ô, oa, oa!" Thỉnh thoảng lại có tiếng khóc vang lên.

Đường Tam lập tức phát hiện, ở nơi này hắn tựa hồ không phải là đứa con nít duy nhất.

Sau đó hắn được đặt lên một đống cỏ khô mềm mại, ừm, bản thân gọi nó là đống cỏ khô cũng không tồi, nhưng lại gần giống như một cái tổ.

Ở bên cạnh hắn, tiếng khóc càng ngày càng to càng rõ ràng hơn.

Sau đó, đột nhiên có mộ cái bóng đen ấn xuống, có thứ gì đó đụng vào miệng hắn, hắn cũng há miệng ra, một dòng sữa vừa ngọt vừa tanh chảy vào trong miệng hắn.

Trong nháy mắt dòng sữa ấm áp chảy thẳng vào cổ họng hắn, Đường Tam nhất thời trừng to hai mắt, không phải bị cảm động mà là xuýt chút nữa bị sặc chết.

Nếu như nói, sữa của Mẫu thân mình là một dòng suối chảy róc rách, thì dòng sữa trước mắt quả thực giống như sông dài biển rộng!

Vi tự cứu mình, hắn theo bản năng cắn chặt hai hàm nướu không có răng lại, ngăn chặn dòng sữa khổng lồ kia vài phần, để sữa chảy chậm đi một chút. Chỉ có như thế mới miễn cưỡng uống được.

Mũi dùng sức hít thở thật sâu, đối với cơ thể nhỏ yếu của hắn mà nói việc điều hoà rất khó khăn. Sau một hồi vất vả hắn mới có thể xem như thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn không để ý đến chuyện khác cố gắng uống sữa.

Dinh dưỡng! Nguồn dinh dưỡng hiếm thấy! Đây có thể xem như là ánh sáng của hy vọng không? Mặc kệ là sữa người hay sữa heo, có để uống là tốt rồi.

Tuy nhiên, niền hân hoan không kéo dài được bao lâu thì bóng đen to lớn kia đã rời đi. Mặc dù hắn hơi no, nhưng vẫn không nhịn được muốn uống thêm một chút nữa. Thật sự, từ sau khi đến thế giới này đây cũng là lần đầu tiên hắn được ăn no.

Ăn no rồi, tinh thần tự nhiên cũng tốt lên hẳn. Cũng cho phép hắn nhìn mọi thứ xung quanh mình.

Đây là một căn phòng, khắp mặt đất đều là cỏ khô, bởi vì hắn còn rất yếu, nên chỉ có thể nghiêng đầu để nhìn, đến cả trở mình cũng làm không xong. Vì vậy cho nên hắn giống như ếch ngồi đáy giếng.

Bên cạnh hắn có ba bốn đứa trẻ, nhìn qua không khác với hắn là mấy. Cơ thể cũng không kém hơn hắn bao nhiêu, đều có vẻ rất gầy yếu. Tất cả đều nằm trên một loại cỏ mềm mại. Nhiệt độ bên trong căn phòng cũng rất ấm áp, ít nhất không lạnh như bên ngoài. Lợn mẹ vừa rồi cho hắn uống sữa, giống như cũng cho mấy đứa trẻ kia uống cùng.

Thứ cảm giác này, đặc biệt giống như đang nuôi nhốt gia súc vậy.

Đang chăn nuôi nô lệ theo quy trình hả?

Đường Tam đang yên lặng an ủi chính mình, tốt xấu gì cũng không phải là đồ ăn, thế này cũng đã rất khá rồi. Sau khi ăn uống no say, hắn cuối cùng cũng cảm thấy mình có khả năng sống sót.

Thời gian cứ trôi qua như vậy.

Heo mẹ mỗi ngày đều tới cho uống sữa ba lần.

Lúc ban đầu, Đường Tam bởi vì uống quá nhiều sữa nên không thích ứng được, nhưng sau đó hắn đã điều chỉnh lại, mỗi khi heo mẹ đến cho bú hắn nhất định phải cố gắng hết sức uống thật nhiều sữa, có dinh dưỡng thì cơ thể mới khỏe mạnh được. Cơ thể khỏe mạnh, phải nhanh chóng lớn lên mới có khả năng tu luyện, chỉ có tu luyện thì mới có thể trở nên mạnh mẽ, có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình!

Bất luận đây là thế giới nào đi chăng nữa, trước tiên phải cố gắng sống sót đó mới là yếu tố quan trọng nhất.

Cứ như vậy cho đến khi hắn đến thế giới này được một trăm ngày, hiển nhiên hắn đã mập mạp trắng trẻo hơn một chút so với những tiểu đồng bọn xung quanh.

Ở nơi này, Heo mẹ giống như không chỉ có một con, trẻ con cũng có rất nhiều. Ở đây một trăm ngày Đường Tam dường như rất nỗ lực ăn uống, bây giờ đã có thể trở người. Đương nhiên cũng có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn. Trong lúc Heo mẹ đang nói chuyện với nhau hắn cũng học hỏi nhiều hơn, biết nhiều về ngôn ngữ và cũng như thế giới này.

Yêu Tinh đại lục rất lớn, nó lớn đến nỗi mà Heo mẹ cũng không cách nào hình dung được. Nơi mà bọn hắn đang ở là một thị trấn nhỏ nằm phía Đông Bắc Yêu Tinh đại lục. Lệ thuộc một vị quý tộc Lang yêu.

Sở dĩ thế giới này được gọi là Yêu Tinh đại lục, là bởi vì có hai chủng tộc chủ yếu đang thống trị thế giới này, một bên là Yêu tộc và bên còn lại là Tinh tộc. Nên gọi chung là Yêu Tinh.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!