[Đấu La Đại Lục] Đấu La Chi Bảo Hộ (Tán Hạ Tu La)

Chương 8



EDITOR: TIỂU THẦN

BETA: HARA

- o0o-

Tố Vân Đào không nói thêm gì, nhưng Đường Tam cũng lờ mờ hiểu được ý của hắn, chỉ là, trong lòng Đường Tam lúc này giống như có một màn che được mở ra vậy.

Đường Tam vẫn luôn là một người giỏi tự hỏi, đời trước như thế, đời này cũng vẫn như vậy. Dựa theo lời của Tố Vân Đào, nếu hồn lực thật sự kết nối với nội lực của mình. Như vậy, sau khi tiến vào thế giới này, nội lực tu luyện được liền trở thành hồn lực, mà sở dĩ Huyền Thiên Công của mình không cách nào tiến vào cảnh giới thứ hai, chính là vì cái gọi là hồn hoàn kia. Nói cách khác, nếu mình muốn tiếp tục nâng cao, thì cần phải giống như Hồn Sư có hồn hoàn mới được. Nhưng hồn hoàn là cái gì?

Đường Tam đang muốn hỏi tiếp, lại bị lời nói của Đường Niệm ngăn lại, lúc này mới nhớ tới, Đường Niệm còn chưa thức tỉnh võ hồn.

"Không sai, thúc thúc, Tiểu Niệm còn chưa kiểm tra, có lẽ đệ ấy không phải là phế võ hồn. Thậm chí càng có khả năng là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực." Đường Tam biết Huyền Thiên Công của Đường Niệm cũng tới cấp 10, nói không chừng cũng là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, nhưng Tố Vân Đào không biết, cho nên, hắn liền cho Tố Vân Đào một hy vọng.

Đồng thời, hắn cũng rất chờ mong rốt cuộc võ hồn của Đường Niệm là gì.

Tố Vân Đào cũng rất khẩn trương, rốt cuộc nếu đúng như trong tưởng tượng, như vậy hắn liền lập được công lớn.

So với hai người đang khẩn trương kia, ngược lại Đường Niệm là người bình tĩnh nhất, dù sao, cậu một chút cũng không nghĩ đến việc gia nhập Võ Hồn Điện, hơn nữa, cậu muốn thông qua võ hồn của mình kiểm chứng một việc.

Đường Niệm bước vào trong hình lục giác xếp từ sáu viên đá đen. Động tác của Tố Vân Đào lần nữa bắt đầu, chỉ thấy ánh sáng vàng kim kia trong nháy mắt bao quanh Đường Niệm. Tố Vân Đào thấy, ánh sáng vàng kim trên người Đường Niệm gần như lập tức tương đồng với Đường Tam, liền trực tiếp nhìn chằm chằm hình ảnh nho nhỏ bên trong ánh sáng vàng kim kia.

Đường Niệm cảm thụ được tia sáng ấm áp, chậm rãi vận chuyển Huyền Thiên Công, sau đó, cậu nhìn vật trên tay mình......

Mấy người Đường Tam đứng bên ngoài nhìn thấy, trong tay Đường Niệm là một cây dù, một cây dù màu lam.

Ngay lập tức, Tố Vân Đào liền thở dài, bởi vì, cây dù kia nhìn qua quá yếu.

"Thôi, ngươi kiểm tra hồn lực trước đi." Khoát tay, quả nhiên là từ bỏ không tiếp tục nỗ lực.

Đường Niệm nhìn cây dù trong tay, khóe miệng cong lên, bởi vì cậu nhìn ra, cây dù này, chất liệu là Lam Ngân Thảo.

Xem ra, ý nghĩ của ta là đúng.

Sau đó lại kiểm tra hồn lực, cũng không hề nghi ngờ, cũng là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực.

Tố Vân Đào kiểm tra xong, biểu tình trên mặt càng thêm không thể nói, một đứa Tiên Thiên Mãn Hồn Lực là đã đủ làm người khác kinh ngạc, kết quả là hai đứa. Đáng tiếc, hai đứa đều là phế võ hồn. Một đứa là Lam Ngân Thảo, đứa còn lại là dù. Hai đồ vật này có khả năng sao. Haiz, cũng không biết vận khí của mình rốt cuộc là tốt hay là xấu nữa.

Tô Vân Đào không nói một lời, dẫn theo mọi người đi ra cửa.

"Lão Kiệt Khắc." Cửa mở, lão Kiệt Khắc vẻ mặt khẩn trương tiếp nhận lời của Tố Vân Đào, "Đại sư, thế nào. Năm nay mấy đứa nhỏ trong thôn ta có đứa nào có thể trở thành Hồn Sư không?"

Tố Vân Đào nhìn nhìn hắn, thở dài một tiếng, nói: "Có thì cũng có, còn không chỉ một đứa, chỉ là đáng tiếc."

Trong mắt lão Kiệt Khắc toát ra ngạc nhiên lẫn nghi ngờ, hỏi dò: "Đại sư, chuyện này đến cùng là......"

Tố Vân Đào nói: "Năm nay trong tám đứa trẻ này, có hai đứa là có được hồn lực, hơn nữa còn là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, đáng tiếc chính là, bọn nó một đứa võ hồn là Lam Ngân Thảo, một đứa võ hồn chỉ là một cây dù. Ông hiểu?"

"Lam Ngân Thảo, dù? Tiên Thiên Mãn Hồn Lực? Trời ơi." Biểu tình thất vọng trên mặt lão Kiệt Khắc thậm chí còn muốn nghiêm trọng hơn Tố Vân Đào. Lão cũng đã là thôn trưởng nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu rõ Tiên Thiên Mãn Hồn Lực đại diện cho ý nghĩa gì. Nhưng Tiên Thiên Mãn Hồn Lực này lại xuất hiện trên hai loại rõ ràng là phế võ hồn, đây thật sự là......

"Đại sư, hai loại võ hồn này thật sự không có cách nào tu luyện sao?" Lão Kiệt Khắc nhíu mày hỏi.

Tố Vân Đào có thể cảm nhận được tâm tình lão Kiệt Khắc, ngược lại không kiêu ngạo như lúc đầu, vỗ vỗ lên vai lão Kiệt Khắc, nói: "Cũng không phải hoàn toàn không thể tu luyện. Chỉ là, ông cho rằng Lam Ngân Thảo theo võ hồn tăng lên, sẽ tiến hóa thành bộ dáng gì? Mà cây dù kia, lại cùng loại với Lam Ngân Thảo, phế võ hồn chung quy vẫn là phế võ hồn. Cho dù trở thành Hồn Sư, chỉ sợ cũng là một phế Hồn Sư. Tiên Thiên Mãn Hồn Lực này thật sự là đáng tiếc. Được rồi, ta đi trước, còn phải đi đến thôn tiếp theo."

Tố Vân Đào cuối cùng không chờ Đường Tam tiếp tục hỏi, liền rời khỏi thôn, đã không có Tố Vân Đào, Đường Tam chỉ có thể chạy đến trước mặt lão Kiệt Khắc, hỏi ra vấn đề mình đang muốn biết nhất, "Kiệt Khắc gia gia, hồn hoàn là cái gì? Làm sao mới có thể đạt được hồn hoàn?"

Lão Kiệt Khắc dường như còn đang cân nhắc lời Tố Vân Đào nói, theo bản năng trả lời: "Ta cũng không biết hồn hoàn là cái gì, muốn được hồn hoàn, hình như là phải săn giết hồn thú. Đó là chuyện rất nguy hiểm, chỉ có Hồn Sư mới có thể làm được."

Nhìn Đường Tam khẩn trương muốn biết làm sao mới có thể có được hồn hoàn, nhìn hắn nhanh chóng xông lại hướng lão Kiệt Khắc dò hỏi, Đường Niệm không ngăn cản, ngược lại chính mình cũng đi lên hỏi, "Kiệt Khắc gia gia, người có nói đại tông môn mới có thể dễ dàng xuất hiện Hồn Sư, đây là vì sao ạ?"

Đường Niệm nóng lòng biết vấn đề này, đáp án này sẽ giải đáp nghi hoặc của hắn.

"Hình như là bởi vì võ hồn của các đại tông môn là truyền thừa." Lão Kiệt Khắc cũng không hiểu ra sao, cách nói của lão như là đang cố gắng nhớ lại kí ức về chuyện này.

"Truyền thừa." Trong đầu Đường Niệm chợt lóe sáng. Căn cứ vào kiểm tra võ hồn lúc trước, cậu phát hiện, võ hồn của mấy người đầu xuất hiện đều là những đồ vật bọn họ thường xuyên nhìn thấy, nông cụ, Lam Ngân Thảo. Có lẽ cái này là do trong lúc vô ý ảnh hưởng đến việc xuất hiện võ hồn của họ. Như vậy, khi võ hồn của cậu và Đường Tam xuất hiện, lại có sự khác biệt. Chẳng lẽ theo cách nói này, võ hồn của họ không nên là như vậy, chẳng hạn như, Đường Tam phải là ám khí hoặc là những món khác, trái lại, tại sao là Lam Ngân Thảo. Trừ khi, đó là sức mạnh của huyết thống, hơn nữa sức mạnh kia vô cùng cường đại, lực ảnh hưởng cũng vô cùng mạnh mẽ. Như vậy, Đường Niệm chỉ có thể suy ra võ hồn Lam Ngân Thảo này của họ thuộc về mẫu thân không thấy mặt kia. Về phần vì sao không phải Đường Hạo, nói thật, hiện tại bọn họ là mấy đứa nhỏ, còn chưa nhìn ra được, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lam Ngân Thảo nho nhỏ ở trong tay Đường Hạo, Đường Niệm có thể đoán được chút ít. Hơn nữa, nhớ tới khi kiểm tra võ hồn, tại một chỗ rất nhỏ kia, Đường Niệm trực tiếp phủ định Đường Hạo, đem võ hồn Lam Ngân Thảo của họ gán vào mẫu thân của họ, cũng chính là A Ngân trong miệng Đường Hạo.

Như vậy, võ hồn Lam Ngân Thảo này rốt cuộc có gì đặc biệt, phụ mẫu bọn họ vì sao lại bị đuổi giết, cho đến cuối cùng mẫu thân vì sao lại qua đời. Sự tình hiểu biết càng nhiều, càng có vẻ khó có thể phân biệt, Đường Niệm không nhịn được nhăn hai hàng lông mày lại, hàm răng thói quen tính cắn khóe miệng.

"Tiểu Niệm, đừng phát ngốc, cần phải đi rồi." Đường Tam cắt ngang Đường Niệm đang rơi vào trầm tư.

"A." Nhìn trái nhìn phải, Đường Niệm đáp, chạy đến bên cạnh Đường Tam. .

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

"Lần sau có suy nghĩ cái gì cũng đừng cắn khóe miệng, cắn rách thì làm sao." Đường Tam tiếp tục yêu cầu.

"Dạ dạ, đệ đã biết."

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường: Đường Niệm đêm qua mơ thấy ác mộng, buổi sáng hai quầng thâm xuất hiện vô cùng rõ ràng.

Đường Tam (đau lòng cộng kinh ngạc): Tiểu Niệm, đệ làm sao vậy, sao lại không ngủ?

Đường Niệm (mặt đầy phức tạp): Đêm qua, đệ mơ thấy phụ thân ôm Lam Ngân Thảo xoay vòng vòng. (mắt quá cay)

Đường Hạo chỉ nghe thấy Đường Niệm nói ra ba chữ Lam Ngân Thảo, liền không nghe nữa, nằm trong phòng mình, yên lặng rơi lệ: A Ngân, con của chúng ta mơ thấy nàng.

HẾT CHƯƠNG 8