Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 60: Ngoại truyện 13. Thời ngây ngô 3



Khi Văn Ý lên lớp chín, thành tích vẫn luôn không lên nổi. Cuối cùng ông nội Thẩm rất lo lắng, mặc dù ông có thể dựa vào quan hệ của mình để Văn Ý chuyển cấp, nhưng mà ít nhất Văn Ý cũng phải đạt được điểm sàn.

Vì thế ông nội Thẩm trực tiếp ra mặt thương lượng, năm Văn Ý học lớp chín, cô vào nhà họ Thẩm ở.

Cũng không phải là lần đầu tiên Văn Ý vào nhà họ Thẩm ở, chỉ là lần này ở lại rất lâu, sau khi thu dọn đồ đạc thường dùng ở nhà xong, cô ôm gấu bông của mình đi xuống lầu.

Văn Viễn rất nhàn nhã, người đã vào lớp mười như anh ta, thành tích học tập cũng không tệ. Ít nhất vẫn tốt hơn Văn Ý.

"Ôi chao, chó nhà có tang phải đi rồi à?" Văn Viễn giả vờ làm người lớn, nhấp một ngụm cà phê trong tay, "Thành tích của mày kém như vậy, không biết đầu óc mày phát triển như thế nào."

"Cà phê uống uống ngon không?" Văn Ý ôm gấu bông của mình, ngây thơ nhìn Văn Viễn.

Văn Viễn không biết Văn Ý đang muốn làm gì, anh hừ một tiếng, "Tạm được."

"Pha cho tôi một ly." Văn Ý nhìn anh mỉm cười rạng rỡ.

Văn Viễn ngẩn người ra, ngay sau đó tức giận nói, "Dựa vào cái gì! Tao không phải bảo mẫu của mày!"

"Vậy thôi." Văn Ý nhún vai, cô đang chuẩn bị xoay người rời đi, Văn Viễn vội vàng nói, " Chờ một chút!"

Văn Viễn pha cho Văn Ý một ly cà phê, cố ý làm rất đắng, đưa cho Văn Ý, "Mau uống đi, sau đó đi nhanh lên." Văn Ý ghét nhất là cà phê, cô chê cà phê đắng, trước khi Văn Ý đi anh phải chỉnh con nhóc này một chút!

Văn Ý uống một ngụm lớn, cô phun lên mặt Văn Viễn đang cười trên sự đau khổ của người khác. Không để ý đến vẻ mặt khiếp sợ của Văn Viễn, Văn Ý rút một tờ khăn giấy ở bên cạnh, lau miệng mình, vẻ mặt vô tội nói, "Đắng quá, khó uống thật đấy. Nhưng mà có thể rửa mặt cho anh, xem ra cũng không lãng phí."

Ngay lúc Văn Viễn đang muốn đánh cô, Văn Ý đã nhảy ra, cô nhìn anh khiêu khích, "Ngu ngốc thật!"

Cô ôm gấu bông của mình, Văn Ý đi qua nhà họ Thẩm. Ông nội Thẩm đã ra khỏi nhà từ hôm qua, lúc này không có ở nhà. Bên trong căn phòng khách lớn như vậy chỉ có một mình Thẩm Ôn Đình.

Vừa nghĩ đến việc phải ở một mình với Thẩm Ôn Đình, Văn Ý cảm thấy đầu mình rất đau.

Đã một năm trôi qua, Thẩm Ôn Đình lại lớn hơn nhiều, lúc này Văn Ý chỉ cao đến vai anh.

Thẩm Ôn Đình pha trà, anh nhìn thấy Văn Ý, "Uống không?"

Văn Ý lắc đầu, cô không thích uống mấy thứ đắng đắng. Đưa vali cho người giúp việc, Văn Ý cởi dép ra rồi ngồi lên ghế sofa, mở phim tình cảm máu chó.

Sau khi ăn xong cơm tối, Thẩm Ôn Đình bắt đầu giám sát Văn Ý học bài. Mấy đề toán khó hiểu giống như đang thôi miên vậy, nhưng mà hết lần này đến lần khác, cảm giác tồn tại của Thẩm Ôn Đình thật sự quá mạnh.

Ngáp được vài lần, cô cảm thấy buồn ngủ, nhận ra ở bên cạnh có người đang nhìn mình, Văn Ý cố gắng trấn áp cơn buồn ngủ.

"Thẩm Ôn Đình, em không biết." Văn Ý vô cùng ấm ức, nền tảng chưa chắc, trời rung đất chuyển. Trước đây cô không học nhiều, đến lớp chín, đề càng ngày càng khó, cô hoàn toàn xem không hiểu.

Thẩm Ôn Đình lấy quyển sách ghi chép hồi cấp hai của mình ra, "Anh kèm em."

"Ồ." Văn Ý ngoan ngoãn gật đầu. Đến lớp chút, cô cũng bắt đầu nhận ra nguy cơ. Ít nhất cô vẫn phải học cấp ba, nếu không không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo cô không có văn hóa.

"Giả sử có hai ẩn số, X và Y, dựa vào điều kiện đã biết, có thể có những công thức sau."

Thẩm Ôn Đình đã qua thời kỳ thay đổi giọng, giọng nói của cậu thiếu niên dần trở nên trong trẻo lạnh lùng, rất dễ nghe.

Mặc dù một người học cấp ba một người học cấp hai, nhưng mà ở trường học của cô cũng có không ít các bạn nữ bàn tán về anh. Rất xuất sắc, ngoại hình cũng rất đẹp trai, hoàn toàn là đàn anh trong mơ của rất nhiều người.

Trước đây Văn Ý còn nhỏ, cô vẫn chưa hiểu sự khác biệt giữa nam và nữ. Bây giờ lớn rồi, cô cảm thấy ngoại hình của Thẩm Ôn Đình rất đẹp trai. Đắm chìm trong giọng nói của anh, Văn Ý theo bản năng đưa tay ra, chạm vào yết hầu đang lăn nhẹ của anh.

Thanh âm trầm thấp dừng lại, ánh mắt trong veo dừng lại trên người cô.

Văn Ý chớp mắt nhìn, cô không cảm thấy xấu hổ chút nào, thậm chí còn hứng thú chạm vào, "Thẩm Ôn Đình, anh rất đẹp trai."

Thẩm Ôn Đình im lặng. Anh đang ở đây giảng bài, cô nhóc này lại u mê sắc đẹp của anh?

Anh bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia, Thẩm Ôn Đình xoay đầu cô ngồi thẳng lại, "Nhìn đề, dựa vào những gì anh vừa nói, làm lại một lần nữa."

Nhưng mà vừa rồi cô không có nghe rõ...

Cô không dám nói tiếng nào, Văn Ý cầm bút lên, tiếp tục loay hoay với câu hỏi vừa nãy. Cô viết chữ "Bài làm" một cách vô cùng tự nhiên, sau đó thì không viết thêm nữa.

Cô đang suy nghĩ lung tung thì giọng nói có chút tức giận của Thẩm Ôn Đình vang lên bên tai cô, "Văn Ý, em có biết thành tích của bình đã bét bảng rồi không?"

Với Văn Ý, Thẩm Ôn Đình biết rất rõ. Anh không yêu cầu Văn Ý phải xuất sắc thế nào, t nhất không phải đứng cuối lớp, có thể vào thẳng trường cấp ba của bọn họ mà thôi.

"Biết." Văn Ý lên tiếng trả lời lại.

"Vậy thì học hành cho đàng hoàng, nếu như học không vào, một câu em làm đi làm lại mười lần, cho đến khi làm được." Thẩm Ôn Đình đang thật sự tức giận, Văn Ý có thể buông thả, nhưng những lúc cần phải nghiêm túc, anh sẽ chú ý đến.

Anh hy vọng Văn Ý cũng hiểu chuyện này.

Một khi Thẩm Ôn Đình tức giận, Văn Ý sẽ ngay lập tức nghe lời, cô nhìn anh, gượng gạo nói, "Em sẽ cố gắng học tập, anh đừng làm vẻ mặt như vậy nữa."

Suốt một tháng, Văn Ý bị Thẩm Ôn Đình hành hạ đến nỗi cô xuống một kí. Khi nghe thấy cô bạn cùng bàn của mình cũng u mê sắc đẹp của Thẩm Ôn Đình, trong đầu Văn Ý chỉ có hai chữ, ma quỷ.

Ma quỷ dưới địa ngục.

"Này này này, Văn Ý, kỳ thi tháng lần này môn toán của cậu có tiến bộ nè!" Bạn cùng bàn cầm bài thi môn toán của cô lên xem một lần, vỗ vai cô khích lệ, "Cố lên, còn có tám chín tháng thôi, nếu cậu chăm chỉ học hành, nhất định sẽ làm được!"

Văn Ý mệt mỏi nằm lên trên bàn, bị ma quỷ như Thẩm Ôn Đình huấn luyện như vậy, muốn không tiến bộ cũng khó.

Ba mươi phút giải lao, Văn Ý đang chuẩn bị đi tìm Thẩm Ôn Đình, lại bị cô bạn cùng lớp gọi cô lại.

"Văn Ý." Người đi đến là lớp phó học tập, Văn Ý không quá thân quen với cậu ấy. Trên tay cậu ấy cầm một bức thư tình, xấu hổ đưa cho Văn Ý, "Cậu định đi tìm đàn anh Thẩm sao?"

Văn Ý gật đầu, lớp phó học tập lại tiếp tục nói, "Có thể giúp tớ đưa bức thư tình này cho đàn anh Thẩm không?"

Văn Ý hơi nhức đầu, mấy chuyện thế này mặc dù không ít, nhưng mà mỗi lần như vậy cô lại thấy rất phiền. Nghĩ đến việc là bạn bè cùng lớp, Văn Ý nhắc nhở một câu, "Thật ra Thẩm Ôn Đình không thích như vậy đâu."

Cô nhớ lúc trước có một đàn chị theo đuổi Thẩm Ôn Đình rất dữ dội, mỗi ngày đều đưa đến một bức thư tình. Cho đến tận bây giờ Thẩm Ôn Đình vẫn chưa trả lời.

"Không sao đâu, làm phiền cậu rồi." Lớp phó học tập trực tiếp đưa bức thư cho Văn Ý.

Văn Ý nhún vai, cô cầm bức thư đi đến dãy nhà của học sinh cấp ba.

Thẩm Ôn Đình học ở lớp chọn, cho dù là đang trong giờ giải lao, cũng có rất nhiều người ở trong lớp học bài. Văn Ý vừa mới đi đến cửa, cậu bạn ngồi bàn đầu lớn tiếng nói, "Lớp trưởng, em Văn đến tìm cậu này."

"Nói nhỏ một chút." Văn Ý thấp giọng, "Đừng làm phiền lớp các anh học."

"Không có gì đâu." Người kia chỉ tay, "Lớp trưởng ngồi ở cuối dãy hai."

Văn Ý nhìn vào bên trong, đối mặt với ánh mắt đen láy của Thẩm Ôn Đình, cô đi từ cửa sau vào tìm anh.

Cô vừa đến, Hạ Phùng Quân biết ý mà tránh sang một bên. Nhìn thấy thư tình trên tay Văn Ý, anh trêu cô, "Ôi chao, em Văn đến đưa thư tình à?"

"Đúng vậy." Văn Ý nhún vai, cô đưa thư tình cho Thẩm Ôn Đình, "Đây, lớp phó học tập lớp em đưa cho anh."

"Chậc chậc chậc, sức quyến rũ của lớp trưởng lớp chúng ta được quá nhỉ. Không chỉ là những bạn học cấp ba, ngay cả trái tim thiếu nữ của các em cấp hai cũng trộm đi được." Hạ Phùng Quân vừa dứt lời, đã bị Thẩm Ôn Đình liếc một cái. Anh lập tức nói, "Được, tôi đến canteen mua đồ ăn vặt, các cậu nói chuyện đi."

Cô đến lớp của Thẩm Ôn Đình nhiều lần, bây giờ đã quen thuộc rồi. Văn Ý uể oải nằm lên bàn, "Vẫn là ở lớp bọn anh tốt hơn một chút."

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Ở lớp bị bắt nạt à?"

"Cũng không phải, chỉ là bọn họ rất giả dối, em cảm thấy rất khó chịu." Văn Ý bĩu môi, cô chỉ vào bức thư tình, "Cái này là lớp phó học tập lớp em biết quan hệ giữa anh và em không tệ, nói xấu sau lưng em không ít. Lần trước chạy 1500m, là cô bạn ngồi trước mặt em lén ghi danh cho em, em đã chỉnh cậu ấy rồi."

Có thù tất báo, từ trước đến nay vẫn luôn là cách hành xử của Văn Ý.

Thẩm Ôn Đình cau mày, sự thận trọng giữa nữ sinh với nhau anh hoàn toàn không rõ, "Sao lại đối xử với em như vậy?"

"Các cậu ấy ghen tị với em ấy mà." Văn Ý thờ ơ nói. Thật ra thì cũng bình thường thôi, ở độ tuổi này, thường lập bè kết phái để cô lập người khác.

Văn Ý cũng lười để ý đến những thứ này, dù sao thì bọn họ không quá quắt khiến cô không thoải mái là được. Có lẽ do mình quá mức xuất sắc, khiến người khác ghen tị. Hơn nữa thân phận của cô cũng bày ra đó, cũng không có ai dám làm gì, cùng lắm là nói xấu sau lưng cô một chút, không thể làm gì trước mặt cô được.

"Anh nói ông nội đổi lớp cho em." Thẩm Ôn Đình trước giờ chưa từng đến lớp của Văn Ý, anh còn tưởng rằng lớp nào cũng sẽ giống như lớp của bọn họ vậy.

"Không cần đâu." Văn Ý lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên trên bàn, có chút biến dạng, "Cũng sắp thi vào cấp ba rồi."

Nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý lập tức chuyển đề tài, "Đúng rồi, Thẩm Ôn Đình, điểm toán lần này của em đạt yêu cầu rồi."

Bài thi được một trăm hai mươi điểm, trước đây, mỗi lần thi Văn Ý chỉ lấy được một nửa số điểm đó. Bây giờ dù gì cũng đã đạt yêu cầu rồi, mặc dù tiến bộ không nhiều, nhưng vẫn là có tiến bộ.

Văn Ý cảm thấy, đối với học sinh hiếu học như cô, cần phải thưởng thôi.

Ánh mắt Văn Ý tràn đầy mong đợi nhìn Thẩm Ôn Đình, cậu thiếu niên liếc nhìn cô một cái, dưới sự mong đợi của cô, anh từ từ nói, "Ừ, nên thưởng."

Dưới sự mong đợi của cô, Thẩm Ôn Đình lấy từ trong ngăn bàn ra một quyển vở ghi chép, "Mấy ngày nay anh đã sửa lại cho em, em về xem cho thật kỹ."

Văn Ý: "..."

Anh nhìn thấy hết phản ứng của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình cố ý hỏi, "Chê ít à?"

Văn Ý giật mình, cô vội vàng nhận lấy, bỗng lắc đầu, "Không ít không ít."

"Thời gian không còn sớm nữa, em về trước đi."

"Ồ..." Văn Ý cúi đầu tang não đất rời đi.

Cô còn tưởng rằng sẽ được nghỉ mấy ngày, nếu như không được thì tối nay đưa cô đi ăn đồ tây cũng được mà. Không ngờ rằng anh lại cho cô một quyển vở ghi chép, ma quỷ!

Văn Ý vừa mới đi, bạn nam ngồi bàn trước quay đầu lại, không biết nói gì, "Lớp trưởng, cậu như vậy không được đâu, cô gái nhỏ đều cần được chăm sóc, sao có thể chịu tra tấn mỗi ngày như vậy được."

"Cô nhóc đó không giống vậy." Thẩm Ôn Đình nhớ lại dáng vẻ Văn Ý phàn nàn, ánh mắt anh có ý cười nhàn nhạt, "Ngọc không mài, không dùng được."

"Được, tôi hiểu. Trong mắt của lớp trưởng lớp chúng ta, em Văn chính là một viên ngọc tốt." Cậu bạn cười hì hì nói.

Quả thật là ngọc tốt, còn là loại có một không hai trên đời này.

Lúc cô nói đến chuyện này với Ngải Tư Ngôn, Văn Ý còn có chút không thể tin được, "Anh ấy vậy mà lại thưởng cho tớ một quyển vở ghi chép? Không nghi ngờ gì nữa, anh ấy tuyệt đối là ma quỷ!"

"Chẳng lẽ cậu không cảm thấy rằng anh ấy đưa cho cậu một quyển vở ghi chép là rất chu đáo sao?" Ngải Tư Ngôn ăn trái cây, cô trả lời Văn Ý, "Anh ấy cũng đã học cấp ba rồi, quay lại tìm kiến thức hồi cấp hai, rồi sửa lại vở ghi chép cho cậu. Nói thật, Thẩm Ôn Đình thật sự rất quan tâm đến chuyện học hành của cậu đấy."

Ngải Tư Ngôn lắc đầu, cô thở dài thật mạnh, "Nếu như anh tớ cũng làm giống như Thẩm Ôn Đình, vậy có lẽ tớ có thể thi vào Thanh Hoa Bắc Đại luôn rồi."

Văn Ý: "... Nhìn thấy dáng vẻ hâm mộ của cậu như vậy, có muốn tớ nói với Thẩm Ôn Đình không, cũng dạy cho cậu một chút nhé?"

"Đừng đừng đừng, tớ sợ Thẩm Ôn Đình mà, cũng đâu phải là cậu không biết." Ngải Tư Ngôn từ trứic đến giờ đã quen với việc hoang dã rồi, kiểu người rất có nguyên tắc như Thẩm Ôn Đình, còn là cậu học sinh nề nếp như vậy, thật sự quá đáng sợ.

"Tớ cũng sợ mà." Chỉ cần Thẩm Ôn Đình xụ mặt xuống, Văn Ý lập tức sợ hãi. Ngay cả Văn Kỷ Niên cũng chưa từng khiến cô sợ hãi như vậy.

Ngải Tư Ngôn thở dài, cô nói, "Vất vả cho cậu rồi, cục cưng."

Văn Ý: "..." Kết bạn không cẩn thận rồi!

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, mới chín giờ. Cố nghĩ đến kế hoạch dạy kèm vào thứ bảy, Văn Ý quyết định cuối cùng tranh thủ cơ hội nhủ nướng cuối cùng.

Cửa phòng Thẩm Ôn Đình không khóa, còn chưa một khe hở. Văn Ý vẫn lịch sự gõ cửa một cái, không thấy ai trả lời lại, cô đành phải nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Thẩm Ôn Đình nằm trên bàn học, anh ngủ thiếp đi.

Văn Ý nhón chân đi đến bên cạnh anh, mượn ánh đèn bàn quan sát Thẩm Ôn Đình. Dưới hàng mi dài có quầng thâm rất nhạt, trên mặt bàn đang bày bài thi hôm nay của cô.

Văn Ý hơi ngượng ngùng, cô lấy một cái chăn mỏng rồi đắp cho Thẩm Ôn Đình. Thẩm Ôn Đình ngủ không sâu, cảm nhận được trên người mình có đồ thì lập tức tỉnh lại, ánh vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhìn rất quyến rũ.

Văn Ý vẫn còn đang trong thời kỳ dậy thì, cô bất ngờ bị trêu chọc một chút, chú nai trong lòng chạy loạn cả lên.

"Bài thi anh xem rồi, những câu sai đều là câu mà anh đã từng giảng cho em."

Văn Ý: "..." Được, cô tuyên bố, chú nai nhỏ chết rồi.

Không chú ý đến biểu cảm của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình trả bài thi lại cho Văn Ý, anh thấp giọng nói, "Lấy về đi, làm lại các câu hỏi sai."

"Ồ."

Thẩm Ôn Đình: "Sau này mỗi lần thi, em cứ làm lại những câu sai, anh sẽ kiểm tra định kỳ."

Văn Ý: "..." Cô mà còn rung động nữa thì cô chính là heo!

Cô đặt đồng hồ báo thức, ngày hôm sau Văn Ý dậy thật sớm để nấu cháo bí đỏ cho Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình vừa mới đi xuống phòng khách, anh ngửi thấy mùi thơm trong phòng bếp. Chào hỏi với dì giúp việc xong, anh mới đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Văn Ý nhỏ bé.

"Văn Ý."

Văn Ý đang nhìn chằm chằm vào cháo bí đỏ, cô quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn chút ngây người, "Thẩm Ôn Đình, anh dạy kèm cho rất vất vả, em không có tiền cho anh, chỉ có thể nấu cháo cho anh."

Báo đáp anh?

Thẩm Ôn Đình nhứng mày, xem như anh im lặng chấp nhận cách báo đáp này.

Buổi trưa, Văn Ý người vừa kết thúc một buổi sáng bị tra tấn, nằm trên bàn ngủ thiếp đi. Ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Văn Ý.

Thẩm Ôn Đình im lặng nhìn cô một lúc lâu, sự bốc đồng của tuổi trẻ bộc phát hết ra ngoài.

"Văn Ý."

Cô gái nhỏ yên lặng ngủ trên bàn, không có bất kỳ thanh âm nào.

Trái tim Thẩm Ôn Đình đập mạnh, anh cúi người xuống, che đi hơn nửa ánh nắng mặt trời.

Có một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt của cô gái nhỏ.