Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 30: Bị thương



Edit: TH

Giải quyết xong gã kia, Cố Vân Thanh lại ngẩng đầu, trông thấy cảnh hỗn chiến giữa hơn ba mươi con chó và năm tên đàn ông.

Sáu, bảy con chó nhà đối phó với một tên, bình thường mấy tên bên này còn chưa kịp vung liềm chém, bên kia đã bị chó nhào lên cắn hai bên cánh tay. Chiếc liềm cứ vậy rớt xuống, chúng không hề có chút sức phản kháng nào.

"Gâu gâu gâu!" Cắn đũng quần, cắn đũng quần!

Cố Vân Thanh điên cuồng kêu to, nhưng vì cô gặp trở ngại không thể nói với lũ chó này, vậy nên chỉ có hai ba con hiểu cô đang nói gì.

Chần chừ một chút, ba con chó kia nhảy xuống khỏi người gã đàn ông. Ngay khi gã chuẩn bị đứng dậy phản công, chúng nó bèn bổ lên cắn một nhát.

Trình Dịch sớm đã mở to mắt lúc Cố Vân Thanh đến: "..."

Không biết vì sao, anh cứ cảm thấy sau này mình không nên đắc tội với chó ta.

Còn lại hai gã Vương Hữu Học và gã gầy khòm vốn còn muốn phản kháng. Trong đó gã gầy khòm thậm chí còn đã tóm được cô bé trong tay, nhưng thấy những con chó trước mắt nhìn bọn chúng như hổ rình mồi, chúng bỗng không dám lộn xộn.

Bọn chúng càng sợ mấy con chó này cắn nơi không nên cắn hơn cả bị cắn mấy phát trên người.

Quay đầu nhìn ba tên kia nằm xõng xoài trên mặt đất, miệng không ngừng rên rỉ che đũng quần, trên trán của Vương Hữu Học và gã gầy khòm chớp mắt đổ mồ hôi lạnh.

"Đừng, đừng tới đây..." Tên gầy nhom thậm chí còn khóc nức nở, có điều càng làm nổi bật gương mặt nhăn nhúm nếp nhăn, trông có vẻ đã buồn cười rồi lại càng buồn cười hơn.

"Đại Hoàng..." Con bé nhìn con chó to trước mặt, hai mắt lập tức đỏ hoe.

Nghe thấy tiếng cô, con chó to kia rõ ràng càng thêm nóng nảy. Hai mắt bắt đều trở nên u tối, bên trong chỉ có chứa đầy tức giận.

Thấy cô bé quen với con chó kia, gã gầy khòm tức thì dâng lên hy vọng, hắn chỉ vào con chó to, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày đừng tới đây, đến đây tao lập tức giết nó!"

Con chó to kia mặc dù nghe không hiểu lời hắn nói, nhưng trực giác của động vật lại cực kì nhanh nhạy. Vì vậy, nó ngừng lại, không dám tiến lên trước.

"Đừng đợi ở đây nữa, đi trước hẵng hay." Nhìn cảnh hỗn chiến xung quanh, tên còm nhom mau chóng nói.

Vương Hữu Học đi theo phía sau hắn, hai tên gắt gao nhìn chằm chằm mấy con chó trước mặt, sợ giây kế tiếp chúng nó liền bổ nhào lên.

Nhưng cũng chính như vậy, hai tên đều không chú ý tới Cố Vân Thanh đã xuất hiện sau lưng mình.

Cố Vân Thanh nắm chuẩn thời cơ, nhào lên đối chọi với tên còm nhom, hung hăng đợp một nhát vào chân hắn.

"Á!" Không hề có chút phòng bị, cơn đau nhức đột nhiên truyền đến, gã gầy khòm chớp mắt quỳ một chân xuống, cô bé cũng bị gã ngã văng ra ngoài.

"Gâu gâu gâu!" Mau xông lên!

Dựa vào lời nhắc nhở của Cố Vân Thanh, Đại Hoàng cũng không hề kiên nhẫn nữa, cầm đầu mấy con chó, cắn loạn lên với Vương Hữu Học cùng tên gầy nhom kia.

"Cứu! Cứu tôi với!"

Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết và kinh hoàng tràn ngập khắp núi rừng.

Trình Dịch nhìn cảnh này trước mắt, không hiểu sao muốn cười, vì vậy anh không kiềm nén nữa, cứ vậy bật cười.

Tai Cố Vân Thanh động đậy, quay đầu, trông rõ ràng biểu cảm của sen.

Cô ra phía trước, vừa cắn đứt dây thừng cột trên người anh, vừa lên mặt giáo huấn.

"Gâu." Lúc nào rồi mà còn cười được.

Sau khi dây thừng rơi xuống đất, Cố Vân Thanh xoay quanh người Trình Dịch hai vòng. Thấy trên người anh không có miệng vết thương nào đặc biệt nghiêm trọng, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô từng là nhiều loại thú cưng của các minh tinh như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được tên sen nào làm cô nhọc lòng như vậy.

Sau khi Trình Dịch khôi phục tự do, duỗi tay sờ chỗ nếp nhăn giữa hai mắt Cố Vân Thanh đang không kiềm được phồng lên, "... Đừng nhíu mày."

"Xấu."

Cố Vân Thanh nhìn anh một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch miệng.

Trình Dịch thấy biểu cảm con chó Berger trước mắt giống con người, trong lòng đột nhiên run lên. Lúc muốn nhìn kĩ lại, phát hiện cô đã đổi vẻ mặt rồi.

Chắc là do anh nhìn lầm, sao mắt chó lại có cảm xúc thuộc về nhân loại được...

Tuy rằng tự nhủ như vậy, nhưng chính anh không hiểu sao lại khắc sau chi tiết này.

Nghĩ đến người quay phim bị trúng bẫy thú, Trình Dịch vội vàng đứng dậy đi về phía anh ta, xem xét tình huống.

"Sao rồi?" Vì không biết có tổn thương đến xương không, Trình Dịch cũng không dám mở bẫy thú ra, chỉ có thể hỏi dò anh ta trước xem cảm giác thế nào.

Sắc mặt người quay phim mặt hơi tái, nhưng tinh thần vẫn ổn, anh ta nghe thấy Trình Dịch nói, đáp: "... Chắc là không bị tổn thương đến mạch máu và xương, máu cũng không chảy nhiều lắm."

Trình Dịch quan sát, sau đó dùng cái liềm cắt một đoạn dây thừng ban nãy cột anh, cột vào vị trí gần tim* phía trên miệng vết thương của người quay phim.

[1] Vị trí gần phía tim: Nó phân biệt trên với dưới vết thương, giả dụ bị ở tay, có người nói bắp tay là phía trên, có người lại nói cổ tay là phía trên, nên nói phía trên gần tim để hiểu rõ vị trí.

"... Cảm ơn anh." Người quay phim nói lời cảm ơn.

Nói thật, anh ta đã từng quay rất nhiều minh tinh trong giới giải trí, nhưng người như Trình Dịch, gặp nguy hiểm như vậy mà vẫn giữ được bình tĩnh, quả là hiếm thấy.

Trình Dịch máy môi, "Không cần khách sáo."

Ngay sau đó, Trình Dịch đến cạnh Lưu Võ, nhìn gã ta đang bị một đám chó vây quanh. Chưa đợi gã kịp lên tiếng, Cố Vân Thanh đã mau chóng kêu hai tiếng.

Sau khi mấy con chó kia nghe thấy, chúng không hề chần chừ lập tức lùi ra.

Trình Dịch chưa từng nghĩ tới, mình cũng có ngày còn phải nhờ vào mặt mũi của một con chó...

Nhưng mà nghĩ lại, kể từ ngày nuôi chó ta, nó làm náo loạn điều gì anh cũng thấy tập mãi thành quen.

Cho dù chuyện kì lạ xảy ra trên người chó ta, anh cũng không cảm thấy có gì kì quái.

Tìm được điện thoại của mình trên người Lưu Võ, Trình Dịch lập tức gọi một cú điện cho Trần Triệu Hâm.

Bên kia.

Sau khi Cố Vân Thanh dẫn đám chó bản địa lên núi, đám người Trần Triệu Hâm cũng bèn theo chân lên đây.

Vừa nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng đàn ông kêu la thảm thiết vọng từ phía xa, đám người Trần Triệu Hâm vừa xoa cánh tay nổi da gà da vịt. Bọn họ đều là những người dày dặn kinh nghiệm ở trong giới, nhưng trận này vẫn là lần đầu tiên bọ họ chứng kiến.

Dần dần, tiếng chó sủa càng nhỏ, nhưng tiếng người cầu cứu càng to.

Phó tổng đạo diễn vuốt mồ hôi lạnh vì những người kia, hỏi tiếp: "Bây giờ chúng ta... Có đi lên nữa không?"

Nhỡ đâu lại có án mạng, chuyện này không xong.

Trần Triệu Hâm há miệng thở dốc, "... Chờ một chút nữa rồi đi."

Nhỡ lúc bọn họ lên cũng bị dính lây thì đúng là không biết tìm chỗ nào để khóc.

Ba người Triệu Nghị Bằng ngơ ngác nhìn rừng cây tươi tốt đằng xa, từng đàn chó với đầy đủ kích thước đang không ngừng nhảy lên nhảy xuống.

"Lần quay tiếp theo... Chúng ta có nên bỏ cuộc không?" Phan Đông Minh đau đầu hỏi.

Nhỡ trong số bọn họ có người thắng Trình Dịch, vậy chẳng phải con chó Berger kia không hài lòng thì sao đây?

"Tôi già rồi, không bì được với những người trẻ tuổi như các cậu." Triệu Nghị Bằng cảm khái.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Thề Độc
4. [Ngôn Tình] Tháng Năm Đổi Dời
=====================================

Phan Đông Minh nghe vậy, nhất thời không nói gì, Triệu Nghị Bằng đã tìm được cả lý do bỏ cuộc, anh ta còn có thể nói gì nữa.

Nghĩ đến đây, Phan Đông Minh vừa đánh mắt nhìn sang, tiếp theo vị trí người thắng cuộc lại đẩy đến người Trương Chi Dịch.

Trương Chi Dịch ho khan một tiếng, mau chóng nói: "Em còn nhỏ hơn anh Trình một tuổi, người xưa có câu người lớn hơn đi trước sao."

[2] Khi ăn, uống, đi lại hay ngồi thì người lớn hơn trước, người nhỏ hơn sau.

Được, thơ ca đều đã lôi ra, lại là một sự có chuẩn bị sẵn sàng bỏ cuộc.

Phan Đông Minh cân nhắc một chút, anh ta đã hơn ba mươi, chắc cũng được xem là đã trung niên nhỉ...?

Ầy, già rồi, già rồi, không so được người như Trình Dịch, tinh thần hăng hái, tuổi trẻ bồng bột.

Lúc ba người còn đang thảo luận, bên kia Trần Triệu Hâm liền nhận được điện thoại của Trình Dịch.

Sau khi đến nơi, nhìn thấy thảm trạng của sáu tên kia, cánh đàn ông trong tổ quay phim đều thấy hạ thân mình thoáng lạnh. Lúc nhìn Trình Dịch, sắc mặt không kiềm được hiện lên ý quái dị.

Bình thường rốt cuộc người này dạy chó nhà mình thế nào...

Đến cả ba người Triệu Nghị Bằng, sau khi thấy cảnh này, càng vững chắc hơn quyết tâm ban nãy của mình.

Trình Dịch: "..."

Không hiểu sao, áp lực trên người anh đột nhiên tăng lên.

Trần Triệu Hâm trước hết xem xét trạng thái của người quay phim, thấy anh ta không gặp gì khó khăn, lập tức nhẹ người.

Lại nhìn cô bé kia, con bé đang ôm Đại Hoàng, khẽ thì thào gì đó, sự sỡ hãi trên mặt đã tan biến, thoạt nhìn không có gì đáng ngại.

"Chốc nữa bác sĩ với cảnh sát sẽ tới, trước kiểm tra vết thương trên người đã rồi chúng ta xuống núi sau." Trần Triệu Hâm sắp xếp.

40 phút sau, cảnh sát và bác sĩ lên núi. Lúc này, những con chó kia, ngoại trừ Đại Hoàng đều đã vẫy đuôi xuống núi.

Nhìn đất cát tứ tung, vô số cây cỏ ngã rạp, còn có một cái hố bị đào như cái hố thổ địa, viên cảnh sát tức thì há hốc mồm: "Đây là gì, sao lại thế này?"

Thế này cũng thảm quá đi mất.

Có vài người quần còn bị tụt xuống.

"Mấy người thế này thuộc về tự về quá đấy có biết không?" Ngữ khí của phía cảnh sát cực kì không tốt.

Tình trạng bị thương của sáu tên này, vừa nhìn là biết phải đưa đi bệnh viện. Còn điều tra bắt giam nữa, trong quá trình đó tốn rất nhiều công sức.

Lúc này, bác sĩ bên cạnh cũng mở miệng, "Những người này không phải bị đánh mới thành như vậy..."

"Không phải người đánh, thế là làm sao?" Cảnh sát biểu tình nghi hoặc.

Bác sĩ: "Chó cắn."

Hơn nữa... Đều bị cắn rất kinh khủng.

Cảnh sát nhìn chung quanh một vòng, sau đó bắt gặp Cố Vân Thanh và Đại Hoàng, "Là chúng nó làm?"

Cố Vân Thanh ngượng ngùng lùi về sau hai bước.

Trình Dịch tiến lên, thuật lại chuyện vừa rồi một lần nữa, lại để họ xem vết thương trên người mình, cuối cùng nhíu mày nói: "Chó của tôi vì cứu tôi, sẽ không bị phạt gì chứ ạ?"

"Nếu thật thì không." Cảnh sát cầm sổ ghi chép viết vài dòng, sau đó đi theo đồng chí cảnh sát bên cạnh, đỡ sáu tên kia theo thứ tự xuống núi.

"Nhưng cảnh cáo bằng lời vẫn phải có, về sau còn gặp tình huống thế này, nhớ dặn kĩ chó của anh, bảo nó hạ miệng nhẹ một chút. Anh xem nó cắn thành thế nào rồi."

Trình Dịch nhếch miệng rồi cúi đầu nhìn về phía Cố Vân Thanh, "Đã nghe thấy chưa."

Cố Vân Thanh rung đùi đắc ý, làm bộ cô chẳng nghe thấy gì.

Nhưng lúc cô quay đầu, Trình Dịch bỗng phát hiện dưới khoé miệng của cô có vết thương.

Anh ngồi xổm xuống, đưa tay ra chạm, thấy đầu ngón tay mính dính vệt máu, cau chặt mày lại.

"Mày bị thương rồi."