Đệ Đệ Đáng Sợ Của Ta

Chương 18



“Các con dậy sớm thế? Tiểu Du, sao con không ngủ thêm lát nữa?” Dì Thiệu từ phòng ngủ đi ra nhìn thấy ta cùng Tiểu Du đang ngồi trên ghế nói chuyện, liền hỏi.

“Do lệch múi giờ ạ, mẹ nuôi, vừa nãy Mộ Phàm ca không tin con nấu được bữa sáng.” Thấy dì Thiệu đi tới, Tiểu Du đứng lên nắm tay dì, cong miệng kể tội ta.

“Ừ, bữa sáng thơm ngon như vậy, nếu không phải nghe con nói thế, chắc mẹ cũng không nghĩ là con nấu đâu.” Dì Thiệu vỗ tay Tiểu Du, khom người xuống ngửi ngửi.

“Hay quá ha, mẹ nuôi cũng bắt nạt con, con không thèm làm nữa.” Tiểu Du nũng nịu xoay người, cong cái miệng nhỏ xinh lên.

“Tiểu Du, sao sáng sớm đã tức giận thế.” Đúng lúc ba bước ra, nhìn thấy Tiểu Du giận dỗi.

“Du thúc thúc, con đâu có tức giận, con chỉ nói giỡn với mẹ nuôi chút thôi mà.” Tiểu Du tươi cười xoay người lại, xem ra nàng quả thật chỉ đang đùa vui.

“Ừ, không giận là tốt rồi. Nào, nói cho Du thúc thúc nghe, hôm nay con có kế hoạch gì?” Ba nhìn khuôn mặt tươi tắn của Tiểu Du cũng cảm thấy vui vẻ, liền ôn nhu hỏi nàng.

“Con định hôm nay sẽ tới nhà anh họ chơi, sau đó về khách sạn lấy đồ.” Tiểu Du ngước mặt lên suy nghĩ một chút, rồi nói ra dự định của mình.

“Ở đâu, để thúc kêu Mộ Phàm đưa con đi, sau đó còn vác hành lý giùm con chứ.” Ba tủm tỉm nhìn Tiểu Du.

“Sao thế được, Mộ Phàm ca còn phải đi làm mà.” Tiểu Du lắc đầu, ngại không dám nhờ ta.

“Đừng lo, bây giờ vẫn còn sớm, anh đưa em tới nhà anh họ, rồi về công ty làm.” Một cô gái trẻ ở một mình bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa giờ Tiểu Du cũng được xem như em gái của ta, đưa nàng đi cũng là chuyện đương nhiên.

“Đúng vậy, Mộ Phàm đưa con tới nhà anh họ rồi về công ty cũng không muộn.” Ba cũng phụ họa theo.

“Được rồi, chúng ta ăn thôi, không lại muộn làm.” Tiểu Du lúc này mới gật đầu, sau đó mọi người cùng nhau ăn sáng.

Nhìn Tiểu Du ăn, ta cũng cúi đầu chuyên tâm vào đống đồ trước mặt, chờ đến khi chúng ta ăn xong, đồng hồ mới điểm 7h30′. Ta lái xe đưa Tiểu Du tới nhà anh họ, mà cũng thật trùng hợp, nhà anh họ của Tiểu Du cũng gần nhà học trưởng Triệu.

“Đinh đoong.” Ta dừng xe trước một tòa nhà, Tiểu Du đi xuống ấn chuông cửa.

Một người đi ra, vừa nhìn thấy người này, Tiểu Du đã phi lên ôm chặt lấy: “Anh họ.”

“Mộ Phàm, sao cậu lại—-” Người được gọi là anh họ ngẩng đầu lên, ôi trời, là học trưởng Triệu, đời có chuyện trùng hợp vậy sao?

“Anh họ, hai anh biết nhau hả?” Tiểu Du buông học trưởng ra, ngó trái ngó phải nhìn chúng ta.

“À, Anh Kiệt là học trưởng hồi đại học của anh, hơn nữa mấy hôm trước vừa gặp nhau trong bệnh viện.” Lúc này ta mới nhớ học trưởng cũng du học nước ngoài, xem ra việc cả nhà Tiểu Du đi Úc cũng không phải không có nguyên nhân.

“Đúng rồi, Mộ Phàm, cậu khỏe hẳn rồi chứ?” Học trưởng Triệu hỏi, nghiêm túc nhìn ta hết một lượt, cứ như là đã lâu không gặp vậy.

“Đủ rồi nha, hai anh có thấy mệt không hả, tính đứng ở cửa làm bảo vệ chắc.” Tiểu Du không nhịn được kêu lên, sau đó một mình bước vào bên trong.

“Thật ngại quá, lại để cậu đứng ngoài lâu như vậy, nào, vào thôi.” Học trưởng tiến lên kéo ta vào: “Ngồi đi, cậu muốn uống gì?”

“Đừng khách khí, tôi phải đi làm bây giờ.” Ta nhìn đồng hồ, bây giờ không có dư thời gian tán gẫu, ta liền đứng dậy chuẩn bị đi.

“Mộ Phàm ca, sao phải vội vã thế, đến muộn chút cũng được mà.” Tiểu Du kéo lại không cho ta đi, còn lớn tiếng gọi Anh Kiệt.

“Đúng đó, Mộ Phàm, khó lắm cậu mới tới đây, cái ghế còn chưa ngồi ấm đã đòi đi, có phải đang trách tôi tiếp cậu không chu toàn?” Triệu Anh Kiệt nghe ta nói phải đi, liền từ phòng bếp đi ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn ta.

“Thật sự không được, hôm nay công ty có một cuộc họp quan trọng. Hôm khác đi, nhất định tôi sẽ tới.” Ta nhớ ra cuộc họp hôm nay tất cả mọi người đều phải có mặt, nếu như ta không xuất hiện, chắc chắn sẽ có ảnh hưởng không tốt tới bộ mặt công ty, sợ rằng ta không thể đưa Tiểu Du đến khách sạn lấy hành lý được rồi.

“Tiểu Du, xin lỗi, công ty anh có cuộc họp vô cùng quan trọng, không thể đưa em đi lấy hành lý được.” Ta nói với Tiểu Du.

“Không sao, anh có việc cứ đi trước đi.” Tiểu Du thông cảm cho sự khó xử của ta, liền không giữ ta nữa.

“Được rồi, cậu đi đi, nhưng đừng quên lúc rảnh rỗi phải tới đây chơi đó.” Anh Kiệt nhìn mặt ta cũng biết cuộc họp đó quan trọng đến thế nào, cho nên cũng thấu tình đạt lý để ta đi.

Ta đi rồi, Tiểu Du cùng Anh Kiệt ngồi trên ghế salon nói chuyện, đề tài chủ yếu vẫn là về ta.

“Tiểu Du, sao em lại quen biết Mộ Phàm?” Triệu Anh Kiệt đưa một cốc nước cho nàng, rồi cũng cầm một cốc ngồi xuống bên cạnh.

“Không phải em đã nói rồi sao? Em có một đại ca thanh mai trúc mã cạnh nhà, chính là anh ấy đó.” Tiểu Du uống một ngụm rồi đứng lên nhìn căn phòng.

“Ồ, vậy em có biết Nhạc Diễm, em trai của cậu ấy không?” Triệu Anh Kiệt điềm nhiên như không, hy vọng có thể nghe được chút tin tức của hắn.

“Biết chứ, đương nhiên là biết. Tính ra anh ấy cũng là anh trai của em.” Tiểu Du xoay người, nghiêm trang nói với Triệu Anh Kiệt.

“Cậu— cậu ta không đối xử tệ với em chứ?” Triệu Anh Kiệt nghĩ tới thái độ của Nhạc Diễm khi ở bệnh viện, cho nên lo lắng nàng sẽ bị Nhạc Diễm bắt nạt.

“Không có, anh ấy đối xử với em rất tốt.” Tiểu Du tò mò nhìn Anh Kiệt, nghĩ thầm sao anh họ lại hỏi kỳ quái như thế.

“Vậy anh yên tâm rồi.” Anh Kiệt thở phào nhẹ nhõm nói.

“Anh họ, sao anh lại hỏi thế?” Tiểu Du hồ nghi nhìn y, không lẽ bọn họ đã từng có chuyện gì đó.

“Em không biết, ngày đó anh ở bệnh viện giúp Mộ Phàm thu dọn đồ đạc, lúc Nhạc Diễm tới, mặt cậu ta xanh mét, trông vô cùng đáng sợ.” Triệu Anh Kiệt nhớ tới thái độ của Nhạc Diễm lúc đó, cảm thấy rất không thoải mái.

“Ha ha, đương nhiên rồi, ai bảo anh động thủ động cước với Mộ Phàm ca làm gì, đương nhiên anh ấy mất hứng.” Tiểu Du cười to vài tiếng.

“Cái gì? Cậu ta chỉ là em trai không cùng huyết thống với Mộ Phàm, dựa vào cái gì mà mất hứng.” Triệu Anh Kiệt lơ đễnh gãi gãi cái mũi.

“Thế mà anh cũng không nhìn ra sao, Nhạc Diễm thích Mộ Phàm ca đó.” Tiểu Du nói rõ ràng.

“Cậu ta thích Mộ Phàm? Không thể được, Mộ Phàm là của anh.” Triệu Anh Kiệt buột miệng nói ra, cả người liền ngây dại.

“Không thể nào, anh cũng thích Mộ Phàm ca sao?” Tiểu Du khó tin nhìn: “Không phải anh thích loại mỹ thiếu niên kiều nhược ư?” Nàng sớm biết anh họ mình là đồng tính luyến ái, hơn nữa chỉ thích loại mỹ thiếu niên xinh xắn như nữ tử, giống như Nhạc Diễm, chứ nào có biết anh họ cũng thích dạng nam tử như Mộ Phàm ca?

“Từ khi gặp cậu ấy hồi đại học, anh đã thích rồi, vì sau khi tốt nghiệp phải ra nước ngoài cho nên không thể làm gì khác hơn đành phải từ bỏ. Bây giờ gặp lại, cậu ấy vẫn chưa có người yêu, cho nên anh quyết không buông tay.” Triệu Anh Kiệt nói, hy vọng có thể có được sự ủng hộ của Tiểu Du, nếu vậy y càng nắm chắc phần thắng hơn.

“Nhưng mà, nhưng mà, Nhạc Diễm—-” Tiểu Du nhất thời khó tiêu hóa được ý định của anh họ.

“Không nhưng nhị gì cả, Tiểu Du, nhất định em phải giúp anh.” Triệu Anh Kiệt hy vọng nhìn Tiểu Du, vươn tay vỗ vai nàng.