Đế Long Tu Thần

Chương 35: Mới Vào Thịnh Kinh



Khương Hoài Ưu như thế nào cũng không nghĩ tới Đế Long muốn mang nàng tiến vào trận trụ của Phong Thiên trận. Phong Thiên trận là “Tiên” bày ra, người bình thường sao có thể đến gần? Mà Đế Long đâu phải người bình thường? Cho dù thân xác bị hủy, Nguyên Thần vẫn là cấp “Tiên”, cho dù là cái “Tiên” sinh ra đã chết non thì ở phương diện nào đó cũng cao hơn người tu tiên. Đế Long dám đến nơi này chắc chắn cô ấy có thể lợi dụng năng lượng nơi này tăng lên tu vi và giúp nàng khôi phục, tất nhiên sẽ có biện pháp riêng.

Nơi này là nơi thiếu trận trụ của Phong Thiên trận, từ trước đến nay nó đã luôn hiển lộ tiên khí, lúc trước nàng đã từng cảm thấy, cũng từng tìm tòi đến tột cùng. Nhưng nó là tổ miếu Hãn Hải, lại có đại cao thủ tọa trấn, xuất phát từ tôn trọng, nàng chưa từng thử ra tay từ nơi này. Hiện giờ nghĩ đến, phỏng chừng các bậc tiền bối ở Hãn Hải đã sớm phát hiện nơi đây không giống bình thường mới chiếm cứ nơi này khai sơn lập tông xây dựng vương triều, trải qua hơn mười mấy nghìn năm vẫn hưng thịnh. Nơi đây là mạch máu của Hãn Hải, liên quan đến hưng suy tồn vong Hãn Hải, cho dù là nàng thời kỳ đỉnh cao đến đây, người Hãn Hải cũng sẽ không cho phép nàng tiến vào, huống chi nàng đã mất đi uy thế? Lực lượng mười mấy ngàn năm Hãn Hải tụ lại đây, muốn mạnh mẽ tiến vào không khác gì tìm chết. 

Khương Hoài Ưu hỏi Đế Long: “Không phải nơi này thì không thể?"

Đế Long đáp: “Không có địa phương nào tốt hơn chỗ này. Chỉ có nơi này trận trụ thiếu, tiến vào nơi đây nguy hiểm nhỏ nhất. Nếu là tiến vào mắt trận hoặc trận trụ nơi khác thu hoạch năng lượng, sơ ý liền sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.”. Nàng không phải chưa thử đi vào mắt trận, nhưng năng lượng nơi đó không phải nơi mà nàng có thể tới gần. Nàng bay về hướng tổ miếu Hãn Hải, nói với Khương Hoài Ưu: “Tôi đi thử xem có thể lén lút ẩn vào hay không.”.

“Không thể lỗ mãng!" Khương Hoài Ưu gọi lại Đế Long, nói: “Hãn Hải chiếm giữ nơi này mười mấy nghìn năm, phỏng chừng Phong Thiên trận đã không phải bí mật đối với họ, bọn họ nương nhờ lực lượng trận trụ Phong Thiên trận để tu hành, kỳ thật thực lực xa hơn người tu tiên tầm thường, cô liều lĩnh xâm nhập, rất nguy hiểm.”.

Đế Long nói: “Tôi đi trước nhìn thử thôi.”.

Khương Hoài Ưu hỏi Đế Long: “Cô có chắc chắn sau khi bị phát hiện có thể thoát thân được không?” Nếu nơi đây có người tu vi cùng cấp hoặc cao hơn nàng thời kỳ toàn thịnh, Đế Long đi vào không khác gì lấy bánh bao thịt đánh chó.

Đế Long nhướn mi, nàng dừng lại bước chân hơi suy tư sau đó quay đầu bay về kinh thành Thịnh Kinh.

Khương Hoài Ưu nhìn thấy Đế Long quay đầu bay về phía Thịnh Kinh, cùng ý nghĩ của nàng tâm linh tương thông, khen ngợi mà khẽ gật đầu, lại nhắm mắt tiếp tục tĩnh tọa điều dưỡng.

Kinh thành Thịnh Kinh có pháp trận to lớn mà chặt chẽ bảo vệ trên không, bất cứ người tu tiên nào cũng không thể trực tiếp xuyên qua pháp trận vào thành, chỉ có thể từ một trong bốn cửa là cửa mặt đông Thanh Long, cửa nam Chu Tước, cửa phía tây Bạch Hổ, cửa mặt bắc Huyền Vũ để ra vào Thịnh Kinh.

Đế Long ở bên ngoài cửa nam Chu Tước hóa thành một thiếu nữ Nhân tộc rơi trên mặt đất. Nàng tuổi chừng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc dài đen nhánh như thác nước tùy ý xõa sau lưng, có vẻ có chút phô trương khoe mẽ, dung nhan tinh xảo như một tác phẩm được tạc tượng hoàn mỹ không tỳ vết; nàng mặc một trường bảo hoa lệ ánh vàng óng ánh, hoa văn trên phượng bào là dáng rồng đang bơi quay cuồng phảng phất như bảo y đã trải qua máu rồng tế luyện; chân đạp một đôi ủng ánh vàng thêu hình mây rồng, rồng được thêu trên ủng có long khí lúc ẩn lúc hiện, theo bước chân của nàng con rồng tựa như sống trong “Mây mù” mà lượn lờ. Đế Long quanh thân quý khí thoải mái hào phóng mà dọc theo con đường ngoài thành đi vào cửa Chu Tước, từ trên người nàng tỏa ra nhàn nhạt uy thế, để người chung quanh không tự giác mà tránh xa. Vô luận ai nhìn thấy đều cảm thấy đây là một nhân vật ‘Thiên Kiêu’, chắc chắn là xuất thân từ quý tộc. Người đi đường lui tới đều tò mò đánh giá Đế Long, lại không cảm thấy có gì không ổn, chỉ coi nàng là con cháu quý tộc nhà ai hoặc là hoàng tộc trong kinh. Đây là Thịnh Kinh, hoàng gia không hiếm, chỉ riêng hậu duệ hoàng tộc liền lấy số hàng ngàn để tính, càng không cần nói đến con em quý tộc.

Thiên kiêu tức là "thiên chi kiêu tử" (đứa con kiêu ngạo của trời). Dưới triều nhà Hán, những người Hung Nô ở phương Bắc có thế lực rất hùng mạnh. Thiện Vu (tên gọi thủ lĩnh Hung Nô) kiêu ngạo tự xưng là "Thiên Kiêu".

Đế Long đi trên đường cái trong thành Thịnh Knih, tầm mắt đảo qua mỗi người, nàng phát hiện nơi này tuy là trung tâm Hãn Hải, lại không chỉ có mỗi người tu tiên, trong kinh thành ngỏ lớn ngỏ nhỏ lui tới đều là phàm nhân, cho dù ngẫu nhiên có người tu tiên xuất hiện ở trong tầm mắt nàng cũng đều là những người sơ cấp tu tiên như Toàn Chiếu kỳ, Dung Hợp kỳ, đừng nói Nguyên Anh, cả người tu tiên Tâm Động kỳ, Linh Tịch kỳ trở lên cũng chưa từng nhìn thấy một người. Nhưng thật ra trong thành có rất nhiều phủ đệ bố trí pháp trận có thể tìm ra một ít dấu vết của người tu tiên lưu lại.

Đế Long đi theo hai người tu tiên Toàn Chiếu kỳ, Dung Hợp kỳ tiến vào một địa phương tên là “Linh bảo trai”. Nàng mới vừa bước vào, lập tức có một tên chưởng quầy nam hơn bốn mươi tuổi ra nghênh đón, nam tử kia cười ha hả khom người, nói: “Khách quý ghé thăm không tiếp đón từ xa được, thứ tội.” Tầm mắt Đế Long đảo qua trên người tên chưởng quầy, phát hiện tu vi của hắn cũng không cao, chỉ ở Dung Hợp kỳ. Nàng lại quét một cửa hàng một lần, nhìn thấy một ít nhẫn trữ vật, túi trữ vật, các loại khoáng thạch hàn ngọc, hàn thiết và một ít linh dược thường thấy, đều không phải vật hiếm lạ gì, nếu là ở chỗ khác, Đế Long xem đều không buồn xem một cái. Mấy thứ này có niêm yết giá nhưng thật ra rất kỳ lạ, mỗi đồ vật đều chia làm hai loại giá, một là vàng, hai là linh thạch. Ví dụ túi trữ vật giá là năm linh thạch hoặc năm vạn lượng vàng, cái này làm cho Đế Long cảm thấy kinh ngạc. Nàng quay đầu hỏi tên chưởng quầy: “Năm linh thạch giá trị năm mươi vạn lượng vàng?”. 

“Đúng vậy.” Chưởng quầy thật cẩn thận mà trả lời.

Đế Long hỏi: “Chiếu theo như vậy, nơi này các ngươi cũng đổi vàng và linh thạch?” Khi nói chuyện vẫn liếc mắt hai tên kia, vậy hai tên kia chính là mang theo vàng đổi linh thạch hả?

Chưởng quầy đáp: “Đúng vậy!” Hắn tự mình tiếp đãi Đế Long, hai người vừa vào cửa kia đã được tiểu nhị tiếp đón.

Đế Long lại hỏi: “Trong thành này người tu tiên cỡ nào? Ta từ cửa Chu Tước một đường vào thành, tính cả ngươi cũng chỉ mới gặp năm người tu tiên, đây không phải kinh thành Hãi Hải sao? Theo lý thuyết người tu tiên nên như cá diếc qua sông mới đúng.” Trước khi nàng bước vào thành, nàng đã nghĩ hẳn là một miếng ngói từ trên nóc nhà tùy tiện rớt xuống đều có thể đập trúng một người tu tiên Nguyên Anh mới đúng. Người tu vi tầm Nguyên Thần Đại Thừa tùy tiện cũng có thể đụng mặt vài người đi?

Hai người đang đổi linh thạch nghe vậy không khỏi quay đầu liếc nhìn Đế Long, lại đánh giá Đế Long một vòng, dựng lên lỗ tai nghe Đế Long và tên chưởng quầy nói chuyện

Chưởng quầy cười nói: “Cô nương nói đùa, phần lớn người tu tiên đóng cửa tu luyện, cho dù lui tới cũng sẽ tập trung ở linh sơn bảo địa, hiếm khi đặt chân phàm trần. Cũng chỉ có nhân vật không có tư chất tài cán gì như ta mới lộ diện làm buôn bán nhỏ.” Hắn nói: “Nghe khẩu âm cô nương hình như là người từ vương triều Đại Diễn đến đây?”.

Đế Long đáp thanh: “Ừ.” Nàng xác thật mang khẩu âm Đại Diễn, nàng vừa đến tinh cầu này dừng ngoài biên cảnh Đại Diễn, đi theo một ông chủ của thương đội trải qua hơn một tháng, nói chuyện nhiễm khẩu âm bọn họ, không cảm thấy có cái gì không ổn, sau đã thành thói quen cũng không muốn sửa. Nàng nói: “Ta trong lúc tu hành gặp phải bình cảnh, đi ra ngoài học hỏi một chút kinh nghiệm, tìm kiếm đột phá.”.

Chưởng quầy lập tức tỏ vẻ lý giải, thật cẩn thận hỏi: “Không biết thượng tiên hiện giờ ở cảnh giới nào?”.

Đế Long không đáp hỏi lại: “Ngươi xem ta ở cảnh giới nào?”.

“Tiểu nhân mắt vụng về nhìn không ra.”

Đế Long cười cho qua. Nàng sinh làm tiên, Nguyên Thần xem như mạnh nhất một giới này, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực lực không ổn định, ngay cả bản thân nàng đều rất khó nói nàng ở cảnh giới nào.

Chưởng quầy thấy Đế Long chỉ đem tầm mắt đảo qua trên kệ hàng rồi xem như không thấy, tự nhiên biết nàng chướng mắt những thứ này, nhanh chóng mời Đế Long vào trong nội đường, sai người hầu dâng trà cho Đế Long, lại hỏi: “Không biết cô nương muốn mua cái gì?”

Đế Long hỏi lại: “Trong tiệm của ngươi có cái gì?”.

Chưởng quầy cười đáp: “Cô nương muốn, ta đều có thể nghĩ cách tìm cho cô nương.”

Đế Long cười, hỏi: “Quả Nguyên Anh, có không?”.

Chưởng quầy tươi cười lập tức cương cứng trên mặt. Hắn nói: “Cô nương lại đang nói đùa. Quả Nguyên Anh là thần vật trợ người Nguyên Anh trọng sinh, trước nay chỉ tồn tại trong truyền thuyết, tiểu điếm sao có thể có?”.

Đế Long nhẹ nhàng cười cười, tùy ý liệt kê chút tài liệu luyện chế pháp bảo và luyện chế đan dược đưa cho chưởng quầy, nói: “Những thứ này có sao? Lại thay ta đổi mười vạn lượng vàng.”.

Chưởng quầy khách khí mà nói: “Cô nương chờ một lát.” Dứt lời, phân phó tiểu nhị trong điếm tiếp đón Đế Long cẩn thận, hắn đi vào hậu đường.

Nguyên Thần niệm lực Đế Long đi theo tên chưởng quầy một đường, chỉ thấy hắn đi vào một cái pháp trận dịch chuyển không biết bị dịch chuyển đi đâu mất. Ước chừng qua một chén trà nhỏ, tên chưởng quầy lại ra tới, lấy ra mọi đồ vật mà Đế Long muốn, để trên trữ vật pháp bảo sau đó dâng lên trước mặt Đế Long.

Đế Long nhìn tài liệu và mười vạn lượng vàng trên khay trữ vật, nói: “Hết bao nhiêu linh thạch?”.

“Một ngàn linh thạch.”

Đế Long thầm than: “Đồ vật ở của hàng này không tiện nghi xíu nào! Ba cái tài liệu phổ thông vậy mà muốn một ngàn linh thạch.” Cũng may nàng có thể lấy ra được nhiều linh thạch như vậy, vậy thì phải ngượng ngùng trả hàng, dùng pháp lực linh khí trong cơ thể thành một viên linh thạch to như cái cối xay để trên bàn, lấy mắt nhìn tên chưởng quầy: Thứ này của ngươi cũng quá quý, may mắn ta có nhiều linh thạch.

Tuy tên chưởng quầy kiến thức rộng rãi nhưng giờ phút này cũng bị viên linh thạch to lớn trước mắt dọa cả kinh mà trừng lớn mắt, hắn cười gượng hai tiếng, nói: “Viên linh thạch này của cô nương sợ là hơn một ngàn cân linh thạch. Một ngàn viên linh thạch cộng lại cũng chỉ một cân, cô nương lấy ra nhiều linh thạch như vậy, này không phải….. Ha hả, cô nương còn cần cái gì, chỉ cần phân phó, ta lập tức thay cô nương tìm tới.” Hắn tưởng cô nương này đầu tiên dùng một ít tài liệu tầm thường để xem bọn họ có thể gom đủ mấy thứ này hay không, thăm dò cửa hàng sâu cạn, hiện giờ nhìn ra bọn họ xác thật có chút thực lực, liền bày ra một viên linh thạch giá trên trời muốn mua cái gì vật phẩm sang quý.

Đế Long thầm than một tiếng: “Uầy!” Nâng tay chém xuống một góc trên khối linh thạch ngàn cân ném cho tên chưởng quầy, lại nâng tay áo phất một cái, đem linh thạch còn dư, tài liệu và vàng cất vào bình ngọc trữ vật Khương Hoài Ưu cho nàng, nói: “Vậy thôi cáo từ.”.

Chưởng quầy ôm viên lich thạch nặng chừng năm cân trừng lớn hai mắt nhìn Đế Long đang bước ra ngoài, thầm kêu: “Ra tay rộng rãi thật!” Tiện tay thưởng bốn cân linh thạch làm hắn sững sờ, cứ thế đã quên dò hỏi Đế Long còn muốn mua đồ vật gì. Hắn phục hồi tinh thần lại, chạy nhanh đưa Đế Long đi ra ngoài. Đế Long xoay người nói với hắn: “Dừng đây, về sau ta có yêu cầu còn tới tìm ngươi.” Nói xong, đi ra nội đường, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai người trẻ tuổi ở ngoại đường đang nhìn nàng. 

Hai người nhìn thấy Đế Long nhìn bọn hắn, khách khí mà chắp tay, từ trong tay tiểu nhị tiếp nhận mười viên linh thạch xoay người đi ra ngoài cửa hàng.

Đế Long đứng ở cửa chờ hai người bọn họ, nhìn thấy bọn họ ra tới, nghiêng đầu nhìn bọn họ hỏi: “Hai người đổi linh thạch?”

Thanh niên ra đầu tiên đáp: “Đúng vậy!” Hắn chắp tay hỏi: “Cô nương là người trong tiên môn?”

Đế Long đáp: “Xem như vậy đi!” Nàng hỏi: “Mười vạn lượng vàng đổi mười linh thạch, đủ dùng sao?” Ngay cả hai cái túi trữ vật kém nhất đều không đủ.

Tên nam tử có làn da ngâm đen bên phải mặt hơi quẫn bách mà cười cười, nói: “Tăng cường một chút, hẳn là đủ.”

Đế Long chớp chớp mắt ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn hai người bọn họ. Nếu là dùng mười viên linh thạch mua đồ vật, hai người bọn hẳn là sẽ mua đồ vật trong tiệm rồi mới ra, hiển nhiên là dùng linh thạch làm việc khác. Cô nhớ công dụng chân chính của linh thạch ở Tu Tiên giới không phải là tiền giao dịch, mà là linh thạch ẩn chứa linh khí trợ người tu tiên mau chóng tăng lên tu vi và tài liệu luyện chế pháp bảo. Nàng hỏi: “Hai người chuẩn bị luyện pháp bảo hay là đan dược?”.

Thanh niên có nước da trắng hơn đáp: “Dùng để bế quan.”

Đế Long đánh giá hắn tu vi hắn ở Toàn Chiếu hậu kỳ, hỏi: “Đánh sâu vào Dung Hợp kỳ hả?”. 

“Đúng vậy!” Thanh niên mặt trắng đáp, sau đó liếc mắt nhìn thanh niên da ngăm bên cạnh, lại chắp tay phía Đế Long, hỏi: “Không biết cô nương chờ chúng ta ở cửa có chuyện gì không?”.

Đế Long nghĩ nghĩ, đưa hai ngón trỏ giao nhau ra một chữ “Thập”, nói: “Ta đưa hai ngươi mỗi người mười cân linh thạch, hai ngươi giúp ta một việc vội.”.

Hai người nghe vậy lập tức kinh ngạc nhảy dựng! Mười cân linh, là con số trên trời! Thanh niên mặt trắng hỏi: “Ta thấy tu vi của cô nương cao hơn hai người chúng ta, không biết cô nương có chuyện gì yêu cầu hai người chúng ta cống hiến sức lực?”. 

Đế Long buông tay, thở dài: “Tu vi cao được cái tích sự gì? Chưa hiểu việc đời đây! Ta vẫn luôn bị trưởng bối bắt tu hành trong môn, đây là lần đầu tiên vào đời tu hành, cái gì cũng không hiểu, bây giờ tới rồi Thịnh Kinh nhìn thấy nhiều người như vậy, phát hiện chính mình giống như người nhà quê vừa mới thành sờ không được cửa, cho nên muốn mời hai vị dẫn đường cho ta, mang ta đi khắp nơi nhìn thành Thịnh Kinh một chút. Mỗi người mười cân linh thạch, xem như tạ lễ, như thế nào?”. 

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, ngay sau đó đều ha ha cười. Thanh niên mặt trắng cười nói: “Đây có gì khó đâu, đợi ta bế quan xong lại mang cô nương đi khắp nơi một chút là được. Linh thạch trân quý, cô nương vẫn là lưu lại cho chính mình đi. Nếu không để huynh đệ của ta mang cô nương khắp nơi nhìn một chút cũng được, hai huynh đệ ta từ nhỏ đến lớn sống ở kinh thành, không có chuyện gì đôi ta không biết, không có nơi nào đôi ta chưa ngồi.”. 

Thanh niên da ngăm cười nói: “Cô nương, tài không thể để lộ ra, đề phòng kẻ cướp nhớ thương.”

Đế Long ngoan ngoãn mà đáp một tiếng: “Vâng! Đa tạ nhắc nhở.” Trong lòng thì nhẹ nhàng mà bồi thêm một câu: “Cũng không biết ai cướp ai đâu.”

Thanh niên mặt trắng hỏi: “Cô nương từ Đại Diễn lại đây?”.

“Ừ.” Đế Long gật đầu.

Mặt trắng thanh niên nói: “Ta kêu Hạ Tuấn, đây là huynh đệ kết nghĩa của ta Trần Vân.”

Đế Long nói: “Ta họ Đế, tên chỉ có một chữ Quân, các ngươi kêu ta Đế cô nương đi.” 

Trần Vân hét lớn: “Đế Quân, cái tên thật khí phách!”

Hạ Tuấn nói: “Quen biết tức là duyên phận, ta mời cô nương uống một chén như thế nào?”.

Đế Long cười ha hả mà đáp: “Cung kính không bằng tuân mệnh.” Nàng nâng ngón tay chỉ quán rượu đối diện, nói: “Đi quán kia được không?”.

Hạ Tuấn đáp: “Được thôi! Mời cô nương đi trước!”

Ba người vào tửu lầu, chưởng quầy nhìn thấy ba người chạy nhanh tiếp đón, kêu lên: “Ồ, gặp qua Đông thiếu gia, gặp qua Hạ công tử.” Lại nhìn thấy Đế Long, chạy nhanh làm thủ thế mời cung kính mà vừa chắp tay, nói: “Cô nương mời lên trên lầu.”

Trần Vân đi bên cạnh chưởng quầy nói: "Đi, mang hai bình nữ nhi hồng trăm năm tới, thêm vài món ngón ở quán đưa đến sương phòng." Hắn lại làm thế tay "Mời" với Đế Long.