Đế Long Tu Thần

Chương 39: Vô Vọng Họa



Khương Hoài Ưu cũng không lo lắng cho tu vi của mình lắm, nàng lấy thân xác phàm nhân, bỏ lỡ tuổi tu hành tốt nhất cũng chỉ mất hai mươi năm đã tu đến cảnh giới Đại Thừa hậu kỳ, hiện giờ cơ thể vừa trùng tu này gần như là cấp thiên tiên, hơn nữa 5000 năm nay nàng lĩnh ngộ tu hành, đột phá cảnh giới chỉ là vấn đề thời gian. Khương Hoài Ưu rất rõ ràng Đế Long cất giấu tâm tư gì, nàng nói với Đế Long: “Tu vi hiện tại của cô rất yếu, chờ tu vi cô tới cảnh giới nhất định có thể tự đúc lại thân xác.” Nàng quét một vòng nhà ở, nguyên căn phòng trừ đồ gia dụng và một ít lò dược, đan lô cái gì cũng không có. Nàng nói với Đế Long: “Tìm cho tôi một bộ quần áo được không?” Đúng là hiện tại nàng không có một chút tu vi, không có cách nào dùng pháp thuật biến ra một bộ quần áo, toàn bộ tài sản của nàng đều hủy trong Phong Thiên trận. Bây giờ nàng chỉ có hai bàn tay trắng.

Đế Long đảo mắt khắp người Khương Hoài Ưu, nghĩ cứ trần trụi như vậy đúng là không thích hợp, nàng nói câu: “Chờ!” Xuyên qua pháp trận đẩy cửa ra, lập tức há hốc mồm. Có người xông vào tòa nhà của nàng, vây quanh căn phòng nàng bày kết giới —— mười mấy tên cảnh giới Nguyên Anh trở lên bao vây chính mình. Những người này cưỡi yêu thú, thân mặc áo giáp màu vàng, tay cầm trường kích vây quanh nhà ở chật như nêm cối*.

*Chật như nêm cối: Đông đúc, lèn chặt đến không thể cựa quậy nổi. 

Đế Long đẩy cửa bước đi ra, số lượng lớn trường kích rơi xuống, đặt trên cổ nàng. Nàng nhìn chằm chằm tên người tu tiên Phân Thần kỳ lãnh binh hỏi: “Đây là có ý gì?”.

“Phụng chỉ tróc nã tên hung thủ ám sát Bảo Khánh Vương! Bắt lấy!”

Đế Long mặt, con ngươi trầm xuống, lạnh giọng quát: “Làm càn!” Từ trên người nàng tràn ra khí thế sắc bén, năng lượng mãnh liệt dao động chấn đến bốn gã Nguyên Anh bên cạnh bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất. Đế Long bước về phía trước vài bước đứng ở trong sân, nhìn thẳng không chớp mắt tên lãnh binh Phân Thần kỳ, nói: “Ngươi nói ta ám sát Bảo Khánh Vương?”.

Nàng vừa động, có hơn mười người tu tiên xông tới. Một bên khác, mấy chục người vẫn như cũ vây quanh nhà ở phía sau nàng.

Tên binh tướng duỗi tay run lên, lộ ra một bức vẽ cuộn tròn, mặt trên vẽ chân dung Hắc Giao. Hắn trầm giọng quát: “Có người từng chính mắt gặp ngươi và tên áo đen đi cùng một chỗ, ngươi còn lời gì để nói? Thức thời thì lập tức cởi bỏ phong ấn căn phòng, giao người bên trong ra đây. Nếu không lập tức sẽ lấy tánh mạng của ngươi.”

Đế Long “À” mà cười, cảm thấy hết sức buồn cười. Nàng chỉ vào bức vẽ Hắc Giao hỏi: “Ta và hắn đã từng đi cùng nhau? Hắn giết Bảo Khánh Vương của các ngươi? Các ngươi liền coi ta là đồng phạm muốn bắt ta?” Mấy ngày nay nàng ở nơi này canh giữ Khương Hoài Ưu không hề ra cửa, việc này cũng nhấc lên nàng?

Tên tướng sĩ vung tay lên, lộ ra một tràn cảnh tượng, đó là hình ảnh Đế Long gặp mặt Hắc Giao sau đó cùng nhau tiến vào quán rượu. Hắn trầm giọng quát: “Ngươi còn gì để nói không? Giao bọn hắn ra đây!”.

Đế Long cảm thấy có linh khí dao động vọt tới nơi này, nàng quay đầu nhìn lại không trung, liền thấy có cao thủ Đại Thừa tới rồi, đồng thời nàng cũng cảm thấy có tầm mắt từ trong hoàng thành thăm do tới nàng, dựa vào sự dao động của Nguyên Thần, nàng dám cá đây là một người Nguyên Thần Đại Thừa ——cũng chính là Đại Thừa thời kì cuối. Đế Long tức đến cười, đây là chuyện gì? Nàng không ra cửa, việc này đều tính trên đầu nàng, còn kinh động Nguyên Thần Đại Thừa nhìn thẳng nàng. Nàng dám nói nếu nàng dám ra tay, lập tức có cao thủ vọt tới đây.

Tên tướng sĩ ánh mắt tóe lửa mà nhìn thẳng Đế Long, quát: “Như thế nào? Ngươi muốn phản kháng? Ta khuyên ngươi chết tâm này đi ngoan ngoãn mà giơ tay chịu trói.”

Đế Long nói: “Ta không có giết Bảo Khánh Vương.”

“Ám sát Bảo Khánh Vương, người có liên can đến việc này một người cũng chạy không thoát! Nếu ngươi giao bọn hắn ra đây, còn có thể lập công giảm bớt hình phạt!”.

“Ha!” Đế Long cảm thấy buồn cười đến cực điểm! Nàng lại lần nữa nói: “Ta nói rồi, ta không có giết Bảo Khánh Vương, chuyện không liên quan đến ta, không quan hệ gì với ta!”.

Chỉ trong thời gian hai câu nói, hai gã cao thủ Đại Thừa sơ kỳ đã đuổi tới đây. Tướng mạo hai người ước chừng bốn mươi, người mặc áo gấm, 

Hai câu lời nói công phu, kia hai gã Đại Thừa sơ kỳ cao thủ đã đuổi lại đây. Này hai người tướng mạo ước bốn mươi tả hữu, thân xuyên áo gấm, một thân sát khí hung mãnh như hổ. Đế Long rõ ràng nhìn thấy trên người hai người bọn hắn có một tầng sát khí màu đỏ nồng đậm.

Tên binh sĩ lập tức ôm quyền hành lễ, kêu lên: “Kính chào hai vị tướng quân, thủ nửa tháng, rốt cuộc ả cũng ra!”.

Một trong hai tên Đại Thừa sơ kỳ nhìn thẳng Đế Long nói: “Đại Diễn không có vị công chúa nào giống như ngươi.”

Đế Long nghe vậy lập tức hiểu rõ sau khi Bảo Khánh Vương xảy ra chuyện, bọn hắn tra được nàng và Hắc Giao từng có giao thiệp, điều tra sâu hơn thì tra được việc nàng đi Linh Bảo Trai. Mã chưởng quầy ở Linh Bảo Trai vẫn luôn nghi ngờ nàng là công chúa Đại Diễn, bọn hắn liền đi Đại Diễn điều tra nàng. Đế Long nói: “Các ngươi muốn thế nào?”.

“Nói ra lai lịch của ngươi, nói ra chỗ ở của mười hai đại yêu Giao Long tộc.”

“Nếu ta không nói thì sao?” Đế Long vừa dứt lời, tên Đại Thừa mở miệng hỏi nàng lập tức nâng chưởng chộp tới nàng, tùy ý duỗi tay ra, giống như móng vuốt sắc bén của con gà nhỏ.

Đế Long cũng không thèm nhúc nhích, cho đến khi đôi tay kia đã duỗi đến trước mặt, nàng đột nhiên dùng toàn bộ sức lực lấy tộc độ cực nhanh chém ra một cái Phong Đao!

Phong đao bổ ra, phảng phất như gió quất thẳng vào mặt, hơi lạnh tiến vào bàn tay tên Đại Thừa sơ kỳ từ bả vai chém xuyên qua cánh tay bay ra. Tuy tên Đại Thừa sơ kỳ phản ứng nhanh, nhưng dưới tình huống không hề phòng bị khinh thường Đế Long, lúc cảm thấy có hơi thở dị dạng đã né tránh không kịp nữa, nhanh như chớp đã bị chém mất một tay. Hắn “A” mà rên to một tiếng, kêu lên: “Ngươi dám!” Nâng tay trái lên bổ tới Đế Long.

Đế Long nâng hai tay lên, đánh ra một cái “Thần sơn”, một ngọn núi thật lớn từ trên không trung nện xuống.

Tên Đại Thừa sơ kỳ nâng chưởng lao tới đã bị “Thần Sơn” rơi xuống nện vào, nặng nề mà nằm dưới ngọn núi! Hắn trúng một quyền này không thể nói không nặng, nhưng ngọn núi kia quơ quơ vẫn rơi xuống như cũ! Hắn hét lớn một tiếng, lần nữa đánh ra một quyền thật mạnh. mới đánh bay ngọn núi đang rơi xuống. Hắn trầm giọng kêu lên: “Ta nhưng thật ra đã coi thường ngươi, vậy mà lại là Đại Thừa cảnh.”.

Đế Long trầm giọng nói: “Ta lặp lại lần nữa, việc Bảo Khánh Vương bị giết không quan hệ gì với ta!”.

Tên Đại Thừa sơ kỳ còn lại nói: “Có thể áp chế cảnh giới ở Nguyên Anh mà lại phát huy ra được thực lực cảnh giới Đại Thừa, có cổ quái!” Vừa nói chuyện, vừa giơ tay lên, trong tay hắn xuất hiện thêm một thanh kiếm vàng to lớn.

Đế Long cũng không để ý đến hắn, cơ thể chợt lóe về sau, nhanh chóng về lại trong phòng.

Người nọ vừa mới lấy ra đại kiếm vàng, nhìn thấy Đế Long di chuyển, hắn lập tức dương kiếm đi ra ý muốn ngăn cản Đế Long, nhưng như cũ đã chậm một bước, một kiếm mạnh mẽ đánh vào gian phòng ngay cả một chút gợn sóng đều không có, căn phòng không một chút sứt mẻ, cả một điểm tiếng vang cũng chưa phát ra. Căn phòng này có pháp trận bảo vệ, tuy cảnh giới của hắn xem như là cao thủ cũng không cách nào phá được.

Khương Hoài Ưu nhìn thấy Đế Long tay không trở về, không khỏi ngẩn ra.

Đế Long nói: “Tôi gặp được phiền toái nhỏ, Bảo Khánh Vương của Hãn Hải bị mười hai đại yêu Giao Long tộc giết, bọn hắn cảm thấy tôi và bọn họ có quan hệ, theo dõi tôi, hiện tại đang chặn bên ngoài. Trong hoàng cung còn có Nguyên Thần Đại Thừa khóa chặt tôi! Tôi không ra được.”.

Khương Hoài Ưu kinh dị mà nhìn trên đỉnh phòng, hỏi: “Cô bày trận phòng ngự trong phòng?” Nếu không có phòng ngự trận, bọn hắn đã sớm đánh vào, mà nàng ở trong phòng, cư nhiên một chút khác thường cũng không nghe được. Đồng thời, nàng phát hiện chính mình không cảm giác được một chút động tĩnh bên ngoài, cả âm thanh bên ngoài đều nghe không được, giống như căn phòng này ngăn cách hoàn toàn bên ngoài. Cho dù phòng ngự pháp trận mạnh mẽ khi bị công kích, cũng sẽ có phản ứng đi?

Đế Long đáp: “Ừm”, nói: “Tôi chưa từng học cách bố trận, chỉ có thể chiếu theo Phong Thiên bày pháp trận. Đây là Phong Thiên trận đầy đủ, cho dù nguyên liệu bày trận chỉ là linh thạch thì bảo vệ căn phòng này cũng không thành vấn đề. Cô không cần lo lắng bị lộ hàng, bọn họ nhìn không thấy bên trong.” Đương nhiên, bên trong cũng nhìn không tới tình huống bên ngoài. Hơi thở bên trong bên ngoài pháp trận hoàn toàn bị ngăn cách.

Khương Hoài Ưu im lặng không nói gì mà nhìn Đế Long một lúc, nàng đã sớm bị xem hết, cũng may chỉ là ở truồng trước mặt Đế Long. Nàng nhè nhàng nhăn mày hạ mi, nói: “Thành Thịnh Kinh có pháp trận cường đại bảo vệ, pháp trận mở ra, cả Truyền Tống trận đều không thể đem người trong thành mang ra ngoài thành. Trong thành có cao thủ tọa trấn, gió thổi cỏ lay đều không trốn thoát khỏi cảm giác của bọn hắn.” Hai nàng bị nhốt ở nơi này.

Đế Long cũng nhíu mày, tức chết! Đám người tự cao tự đại ở Hãn Hải quả thực không nói lý mà! Nàng đường đường là Đế Long, cả một bộ quần áo cũng không thể tìm giúp Khương Hoài Ưu? Nàng tức giận nói: “Cô ở đây chờ tôi!” Bằng tốc độ nhanh nhất lao ra pháp trận phóng ra ngoài sân.

Nàng vừa mới lao ra pháp trận lập tức kinh động hai gã Đại Thừa sơ kỳ trong sân, hai người đồng loạt ra tay đánh tới Đế Long, một cái chưởng tung ra và một cổ kiếm khí rơi xuống.

Cơ thể Đế Long chợt lóe, tránh đi đòn tấn công của bọn hắn, nàng xuất hiện trước một cửa hàng bán quần áo và vải vóc ngoài phố. Nàng vung tay lên quét toàn bộ quần áo trong cửa hàng tiến vào bình ngọc trữ vật. Tốc độ của nàng còn nhanh hơn tia chớp, từ khi chạy ra khỏi sân đến quét sạch quần áo chỉ là việc trong chớp mắt. Hai gã Đại Thừa sơ kỳ đuổi theo tới, đánh ra một chưởng rơi xuống cửa hàng Đế Long vừa đứng, ngay lúc chưởng phong và kiếm khí bọn hắn rơi xuống. Đế Long đã lao ra mười mấy con phố, đồng thời nàng cảm giác được cửa hàng bán quần áo dưới sự tấn công của bọn hắn đã bị dập nát, người trong tiệm không một ai chạy thoát, ngay cả người đứng gần đó đều bị ảnh hưởng, nơi mà chưởng phong, kiếm khí bổ xuống, không ai còn sống.

Đế Long tức khắc tức giận la lên: “Lạm sát kẻ vô tội!” Lời còn chưa dứt, hai người này đã đánh ra đợt công kích thứ hai.

Tên Đại Thừa sơ kỳ mang kiếm kêu lên: “Ta đuổi theo ả, ngươi chặn trong sân nhỏ, đừng để nàng trốn trở về.”.

Đế Long cất bước nhảy, nháy mắt rơi xuống tường thành phía tây, thầm nghĩ: “Tốc độ của ta ngay cả tiên đều đuổi không kịp, chỉ bằng các ngươi cũng muốn!” Nàng vừa rơi xuống, tên Đại Thừa sơ kỳ mang kiếm lại bổ một kiếm tới, Đế Long vòng quanh tường thành Thịnh Kinh chạy như bay, tốc độ nàng nhanh đến tàn ảnh đều không nhìn tới tàn ảnh, chỉ thấy một cổ kình phong di duyển vòng quanh tường thành.

Tên Đại Thừa sơ kỳ ôm kiếm đứng đó, sắc mặt âm trầm, lấy Nguyên Thần niệm lực khóa chặt tung tích Đế Long, lại phát hiện con nhóc này tốc độ nhanh đến hắn đều không thấy rõ phương vị. Hắn quát lớn một tiếng, vung trường kiếm lên đánh về phía tường thành.

Đế Long cảm giác được kiếm khí bổ tới, nàng vội vàng tránh ra, kiếm khí bổ vào sau lưng nàng, lại một loạt nhà dân thêm một ít người phàm nhân vô tội gặp tao ương, giây láy đã có mấy trăm người bị giết. Đế Long thấy thế tức giận đến phát run cả người, nàng dừng chân lại, đứng giữa không trung, quát: “Thân là người tu tiên lại giết người vô tội vạ như vậy——” Lời còn chưa dứt, lại có một kiếm bổ tới, Đế Long vội vàng nghiêng người lóe đi, trong chớp mắt hàng ngàn hàng vạn ánh kiếm chụp xuống. Đế Long lấy tốc độ cực nhanh né tránh trong mưa kiếm, đợi tới khi nàng vượt muôn trùng hiểm nguy từ mưa kiếm lao ra, thình lình nhìn thấy đường cái dưới chân máu đã chảy thành sông, trừ một ít phòng ốc cao cấp của quý tộc có pháp trận bảo vệ, nhà dân đều hủy hết. Đế Long thân xác đã mất chỉ còn lại Nguyên Thần không có lục phủ ngũ tạng nhưng bây giờ nàng tức giận đến có loại cảm giác gan đều đang đau. Nhiều người như vậy, nhiều sinh mệnh như vậy, chỉ trong chớp mắt đã bị hủy dưới mưa kiếm vô tình này…

Ngay lúc nàng tức giận mà thất thần, kiếm khí lại đánh úp tới, đồng thời một cái chuông vàng to lớn mạnh mẽ xuất hiện trên đầu nàng.