Đệ Nhất Sủng

Chương 30: Còn nói không phải cố ý



Anh chính là một người bá đạo như vậy, mười phút, không đi xuống, anh nhất định sẽ cho Lâm Duệ đi lên đóng gói cô xách đi!

Cố Cơ Uyển hiểu rất rõ tính khí của người đàn ông này.

Mười phút, cô ngay cả nước cũng không kịp uống một ngụm, cầm túi xách từ trong phòng đi ra.

Tô Tử Lạp và Đàm Kiệt còn đang xem tivi màn hình lớn, Mộ Hạo Phong ngồi trên ghế bên cửa sổ, cầm điện thoại không biết đang xem tin tức gì.

“Đi đâu?” Anh ta hỏi.

“Tớ có chút việc, đi ra ngoài một chút.” Cố Cơ Uyển không muốn giải thích quá nhiều.

“Tớ đi với cậu.” Hôm nay chọc Dương Băng Băng, không biết người phụ nữ hẹp hòi đó có báo thù trả đũa hay không.

“Không sao, có người đang đợi tớ, ngay bãi đỗ xe, tớ đi một lát sẽ trở lại”

“Sợ rằng đi rồi không về được.” Tô Tử Lạp quay đầu, nháy mắt mấy cái với cô: “Có phải cậu cả Mộ muốn cậu về nhà rồi hay không?”

Người ta rất nhanh chính là vị hôn phu vị hôn thê danh chính ngôn thuận rồi, về nhà, không phải rất bình thường à?

Cố Cơ Uyển vẫn không muốn giải thích, chỉ nói: “Là cậu cả Mộ.”

“Không trang điểm sao? Tớ có hộp trang điểm”

“Trang điểm rồi.” Cái mặt đầy tàn nhang này, không phải là vẽ lên sao?

“Uyển Uyển...”

“Lát nữa nói sau."

Cửa phòng ở sau lưng cô đóng lại, nhìn thời gian trên điện thoại, cộng thêm hai phút vừa rồi kì kèo ở phòng, bây giờ, đã qua năm phút.

Ra cửa, Cố Cơ Uyển đi nhanh tới thang máy, may mắn chính là, thang máy cũng không bị ai chiếm dụng.

Không tới mười phút, cô xuất hiện ở trước cửa xe cậu cả Mộ.

Lâm Duệ mở cửa xe cho cô, chờ sau khi cô đi vào, Lâm Duệ đóng cửa lại rồi đi.

Bầu không khí hơi lúng túng, Lâm Duệ đi là có ý gì? Bọn họ phải ở đây nói rất lâu sao?

Chiếc siêu xe này sau khi nâng cấp, không gian và thiết bị phía sau thật sự có thể nói là xa hoa.

Người đàn ông nằm ngả người ra sau chiếc ghế da, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như có hơi mệt.

Trước đó Cố Cơ Uyển đã ngủ một lúc ở phòng, lúc này, đã là mười một giờ đêm.

“Cậu cả Mộ..” Cô thăm dò gọi một tiếng, đối phương một chút phản ứng cũng không có.

Cố Cơ Uyển hơi bực mình, kêu cô xuống, nhưng lại chỉ lo nghỉ ngơi, có ý gì?

Trên đầu vai Mộ Tu Kiệt dường như có thứ gì đó, Cố Cơ Uyển vốn không muốn để ý, nhưng lại theo bản năng nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Cậu cả Mộ có chứng sạch sẽ nhẹ, trên y phục có gì đó nhất định không thoải mái, cô do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhoài người qua, muốn nhặt thứ đó trên đầu vai anh.

Không ngờ lúc vừa muốn thu tay lại, người đàn ông nhìn như đã ngủ bỗng nhiên mở mắt ra, chợt chế trụ cổ tay cô.

Anh chỉ là nhẹ nhàng kéo, Cố Cơ Uyển đã hoàn toàn mất đi trọng tâm, trong nháy mắt nhào vào trong ngực anh

“Cậu cả Mộ...”

“Lại muốn câu dẫn tôi?” Giọng nói người đàn ông hơi trâm thấp, từ mùi rượu trên người anh có thể thấy tối nay chắc anh uống không ít.

“Không có, chỉ là..."

“Cô đoán tôi có tin hay không?”

Cố Cơ Uyển cắn môi, trợn mắt nhìn anh, người ta còn chưa giải thích xong, anh đã kết luận rồi?

“Phải, tôi câu dẫn anh, nếu anh biết rồi, có thể buông tay ra không?”

Lười lý luận với anh, chuyện người này đã nhận định, thì ít có ai có thể thay đổi suy nghĩ của anh.

“Cậu cả Mộ, buông tôi ra trước.” Kéo tay cô như vậy, cô chỉ có thể một mực duy trì tư thế nằm trên người anh, không đứng lên nổi.

“Chọc tôi, lại muốn thoát thân?” Mộ Tu Kiệt nheo mắt lại, trong con ngươi thâm thúy kia, ẩn giấu một hơi thở khiến người ta bất an.

Cố Cơ Uyển ngửi thấy mùi nguy hiểm, lật đật muốn chống chân anh đứng lên.

Nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới, chỗ tay rơi xuống, lại... tại... trở nên cứng ngắc trong nháy mắt!

“Cô!” Nếu như nói vừa rồi thật sự là nhặt thứ gì đó cho anh, vậy bây giờ, còn có thể nói không phải cố ý?

May là cậu cả nhà họ Mộ quen trầm ổn, lúc tay cô rơi xuống, bởi vì không nhịn được mặt lập tức biến sắc.

“Tôi không phải! Không phải cố ý!” Cố Cơ Uyển bị dọa thiếu chút nữa muốn ngất đi!

Trời ơi! Đây là tình huống gì! Cô lại cợt nhả cậu cả Mội Thật muốn thét lên!

Tay chân luống cuống muốn đứng lên từ trên người anh, nhưng hình như đụng phải càng nhiều chỗ hơn.

Cơ thể của người đàn ông, sau khi bị cô đụng chạm lung tung, càng căng chặt, cứng rắn!

Bàn tay của anh bỗng nhiên rơi xuống sau lưng cô, ép cô xuống: “Đừng lộn xộn!”

Có lẽ là tối nay uống nhiều, nếu không, lúc nghe cô nói muốn ở khách sạn với đám nam nữ kia, anh sẽ không lập tức gọi cô xuống.

Cũng sẽ không bị cô đụng hai cái, liền... Thiếu chút nữa mất khống chế

Cố Cơ Uyển nằm trên đùi anh, không dám cử động lộn xộn: “Tôi thật sự... Không phải cố ý.”

Lấy tư thế cực kì không lịch sự đè chân anh, cô có thể cảm nhận rõ ràng được mỗi một biến hóa trên cơ thể anh.

Cái gì mà nam thần cấm dục! Loại tin tức giả dối này cũng không biết là ai truyền ra trước, thật muốn cười ha ha vào mặt người đó

Tay của người đàn ông còn đè sau lưng cô, nhiệt độ đầu ngón tay, dường như xuyên qua quần áo dính vào da cô.

Trong phút chốc làm mỗi tế bào trên người Cố Cơ Uyển cũng khẩn trương theo.

Lần đầu tiên của bọn họ, dường như cũng ở trên xe...

“Nghĩ gì vậy?” Giọng nói người đàn ông từ tính khàn khàn rơi xuống từ đỉnh đầu, cùng với hơi thở mê hoặc.

“Chỉ nhớ tới.” Lời này, tuyệt đối chân thực.

Cô động động, nhưng không nghĩ tới tay Mộ Tu Kiệt nhìn như tùy ý đặt sau lưng cô, nhưng, khi cô muốn ngồi dậy, mới giật mình phát hiện sức lực kia có bao lớn!

Bị ép hoàn toàn không dậy nổi, cái quỷ gì vậy!

“Cậu cả Mộ..."

“Có phải tôi đã nói, không cho phép cô cử động?” Hơi thở của anh có hơi loạn.

Chân bị cô đè, rõ ràng rất không dễ chịu, nhưng, dường như không muốn để cô chỉ đứng lên như vậy.

Mang một chút ý muốn trừng phạt, bàn tay của anh từ sau lưng cô dần đi xuống.

“Cậu cả Mộ!” Cố Cơ Uyển trợn to đôi mắt long lanh, kêu lên: “Tôi không động nữa, dừng tay lại!”

Bàn tay Mộ Tu Kiệt dừng lại, vị trí của ngón tay, khiến cô vô cùng xấu hổ.

Cố Cơ Uyển cắn môi, nhỏ giọng nói: “Anh để tôi ngồi dậy trước đã, có lời gì... từ từ nói.”

“Bọn họ chính là đối tượng trước kia cô qua lại?” Liên quan tới tin đồn giao du lăng nhăng của cô ba nhà họ Cố, thật đúng là không ít.

Anh đối với vị hôn thê này trước giờ không thèm để ý, tin tức của cô, anh chưa từng nghe qua. của anh trầm thấp đáng sợ: “Phải không?”