Đệ Nhất Sủng

Chương 41: Dù sao cũng phải chết



Tử Lạp không biết bơi, cô ấy là một con vịt cạn, nhảy xuống thể này, nếu như không ai cứu cô ấy, cô ấy sẽ chết!

Nên Cố Cơ Uyển cũng không nhớ ra, hình như chính mình cũng không biết bơi. Cô chỉ biết là, nhất định phải có người đi cứu Tử Lạp, nếu không Tử Lạp sẽ chết.

Cô ấy sẽ chết...

Bịch một tiếng, đâu đập xuống mặt biển khiến cho cô sây sẩm mặt mày.

“Tử Lạp..." Vừa lên tiếng, nước biển đã rót vào trong khoang miệng, hoàn toàn không có cách nào hít thở!

Nhưng cô vẫn liều mạng bơi vê phía Tô Tử Lạp rơi xuống, thậm chí cô cũng không biết mình biết bơi từ lúc nào!

“Tử Lạp, Tử Lạp...

Sóng lớn đánh đến, nâng cơ thể mảnh khảnh của cô lên cao, lại đột nhiên cuốn lấy.

Cố Cơ Uyển chỉ cảm thấy choáng váng, hít thở vô cùng khó chịu.

Nước biển rót vào miệng và mũi ngày càng nhiều, nhưng cô vẫn gắng sức bơi về phía trước.

Không có ai dạy cô phải bơi thế nào, cũng không có ai nói cho cô biết phải sống sót trong biển rộng thế nào.

Cô chỉ biết là, nhất định phải bơi đến bên cạnh Tử Lạp, nhất định phải kéo cô ấy ra khỏi nước biển.

Cuối cùng, cô chạm vào cơ thể Tô Tử Lạp!

Cố Cơ Uyển cắn răng, sau khi dùng hết sức lực cuối cùng, kéo Tô Tử Lạp lên trên mặt biển.

Nhưng trong giây phút cô nâng Tô Tử Lạp lên khỏi mặt nước, chưa kịp hít thở một hơi, đột nhiên cơ thể cứng đờ.

Lại không còn chút sức lực, cố gắng khiến cho bản thân nổi lên mặt nước, nhưng càng vùng vẫy lại càng chìm xuống.

Không thể hít thở, không hề có chút không khí nào, cô phải chết thật sao?

Ý thức ngày càng tan rã, cơ thể cũng ngày càng khó chịu.

Không thở được, không thể thở được! Há miệng, thứ tiến vào không phải là không khí, toàn bộ đều là nước biển mặt chát khiến cho người ta chảy nước mắt.

Cô phải chết thật rồi...

Trong mơ màng, hình như nhìn thấy một gương mặt, trong mơ hồ, tâm mắt của cô lại ngày càng rõ ràng. Cố Cơ Uyển cố gắng giơ tay ra, mới phát hiện chân tay mình cứng ngắc, ngay cả động đậy thôi cũng không được.

Không thể hít thở được, mí mắt rất nặng, nặng đến độ không cách nào mở ra...

Bỗng nhiên, không biết cơ thể không ngừng chìm xuống bị thứ gì ôm lấy, sau đó, có hai vật gì đó mềm mại đặt lên môi cô.

Cố Cơ Uyển trợn to hai mắt, hít mạnh lấy một hơi.

Cô lại có thể hít thở.

Thậm chí hình như cô còn nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Tu Kiệt, khuôn mặt này áp sát quá gần, gần như không nhìn thấy rõ đường nét.

Nhưng cô biết, đó là Mộ Tu Kiệt.

Ông trời ơi, cô biết người đàn ông này là kẻ gây họa mà, ngay cả khi cô sắp chết cũng muốn đến dọa cô.

Vì sao tại giây phút cuối cùng của mạng sống, còn ảo tưởng cậu cả Mộ hôn cô?

Cố Cơ Uyển, cô cái đồ háo sắc, sống hai đời, lại còn có thể mê trai như vậy.

Nhưng mà cơ thể không còn chút sức lực nào thật, cho dù hình như hít thở được một chút không khí tươi mới, cô cũng không kiên trì nổi.

Cuối cũng cũng phải chết thật, nếu đã phải chết, vậy thì... thích làm gì thì làm thôi. Cố Cơ Uyển nhắm mắt lại, dùng hết chút sức lực cuối cùng, ôm lấy cổ người đàn ông, hôn mạnh xuống... Lạnh quá, đau đầu quá.

Cố Cơ Uyển không biết mình đã chết chưa, dường như lông ngực bị thứ gì đó đè ép, hít thở rất

khó khăn.

Tử Lạp...

“Tử Lạp!”

Bỗng nhiên cô gái trên giường mở mắt ra, ngôi bật dậy.

“Tử Lạp... Cô cử động, hình như có thứ gì trên tay kéo lại, rất đau.

Nhưng cô không quan tâm đến điêu gì cả, muốn rút vật kia ra.

“Uyển Uyển, đừng cử động!” Tô Tử Lạp nhào đến ôm chặt lấy cánh tay cô, không cho cô rút kim tiêm trên mu bàn tay ra.

“Đừng cử động, sẽ khiến bản thân bị thương đấy!”

“Tử Lạp?” Cuối cùng Cố Cơ Uyển cũng nhìn thấy rõ ràng người trước mặt, một tay ôm lấy cô ấy, cô kích động suýt nữa bật khóc.

“Tử Lạp! Cậu không chết! Cậu vẫn khỏe mạnh! Cậu không chết!”

“Tớ không chết, tớ vẫn còn sống, sống rất tốt.”

Vừa nghĩ đến tình huống lúc đó, hai mắt Tô Tử Lạp cũng đỏ lên.

Ôm lại Cố Cơ Uyển, cô ấy khàn giọng nói: “Uyển Uyển, bình thường tớ luôn nói cậu bắt nạt tớ, thật ra tớ biết, cậu đối xử với tớ tốt nhất.”

Huhu, Uyển Uyển vốn không biết bơi, lại vì cô mà nhảy xuống vách đá cao như vậy, thậm chí kéo cô ra từ trong biển. Khi đó cô cho rằng mình chết chắc rồi, nào ngờ lại bị một người không biết bơi kéo lên khỏi mặt biển.

Nhưng tại giây phút Cố Cơ Uyển kéo cô lên mặt nước, cô ấy lại mất hết sức lực, chìm xuống dưới đáy biển.

Lúc ấy cô vô cùng choáng váng, may mắn được người của cậu cả Mộ cứu lên, nhưng quay đầu lại không nhìn thấy bóng dáng Cố Cơ Uyển.

Cô không ngờ chính là, cậu cả Mộ cao cả thần thánh đến mức không thể xâm phạm trong mắt mình lại lao thẳng xuống cứu Cơ Uyển.

Bây giờ nghĩ lại, mặc dù tất cả đã qua, nhưng tình huống lúc đó nguy cấp đến nhường nào, chỉ có người ở đây mới hiểu rõ.

“Không sao, đều không sao rồi, hai người đừng khóc, không phải đều tốt rồi sao?”

Nhìn thấy hai cô gái mới trở vê từ cõi chết khóc lóc, suýt nữa Đàm Kiệt cũng khóc theo.

Anh ta không biết tình huống lúc đó đáng sợ đến nhường nào, chỉ biết khi Tô Tử Lạp báo tin cho bọn họ biết, Cố Cơ Uyển vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Nghe nói là bị sặc quá nhiêu nước biển, suýt nữa ngoẻo rồi... không không không! Người vẫn rất tốt, không có chuyện gì là tốt rồi.

Mộ Hạo Phong cũng nhìn hai người, nhìn thấy Cố Cơ Uyển tỉnh lại, cuối cùng nắm tay siết chặt cả đêm mới dần dần thả lỏng.

Đêu còn sống, cuối cùng cũng không sao.

“Tớ thoát chết như thế nào?” Sau khi tỉnh táo lại, Cố Cơ Uyển nghi ngờ hỏi: “Không phải tớ bị chìm xuống sao?”

Cô vẫn nhớ rõ ràng, mình bị chìm xuống, khi sắp chết, còn ảo tượng được hôn cậu cả Mộ.

Đó là một nụ hôn vô cùng lãng mạn, cô chủ động ôm cậu cả Mộ, hôn vô cùng hăng say.

Dù sao cũng phải chết, người đàn ông cô yêu cả một đời mà không có được, chết cũng phải hôn cho đủ trước đãi

Chỉ là sao cô trở vê được?

“Cậu không nhớ sao?” Tô Tử Lạp chớp chớp mắt, nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của cô, sốt sắng thay cô: “Cậu cả Mộ cứu cậu đói”

“Cậu cả Mộ?” Cố Cơ Uyển nhíu mày, lắc đầu.

Tô Tử Lạp nghĩ lại tình huống lúc đó, lại tỏ vẻ say mê: “Cậu cả Mộ rất đẹp trai! Cậu không thấy đâu, một mình anh ấy tìm cậu trong biển rất lâu.”

“Sau đó, khi tất cả mọi người muốn buông tha, cậu cả Mộ lại ôm cậu đang hôn mê bất tỉnh từ trong biển bơi lên ”

“Lúc đó cậu cả Mộ giống như Chiến Thần, dáng vẻ ôm cậu vô cùng vô cùng đẹp trai. Ôi trời!

Giống như trong phim điện ảnh vậy, đẹp trai quái”

“Khoan, khoan đã.” Cố Cơ Uyển luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng: “Cậu nói, là cậu cả Mộ ôm tớ lên."

“Đúng vậy, khi đó cậu hôn mê bất tỉnh rồi...”

Tô Tử Lạp ngẫm nghĩ, hai mắt bỗng nhiên lóe sáng: “Đúng rôi, khi đó cậu còn không biết xấu hổ ôm chặt lấy cậu cả Mộ, làm thế nào cũng không muốn buông tay.

“Cái gì?

“Bác sĩ cũng đến rôi, muốn cấp cứu cho cậu, cậu vẫn không muốn buông tay, cuối cùng vẫn là cậu cả Mộ hô hấp nhân tạo cho cậu.”

“Tớ... tớ không buông tay?” Những mẩu ký ức ngắn vụn dân dân chắp vá lại trong đâu.

Là ai vẫn luôn nghĩ, cô cũng sắp chết rồi, chết cũng phải hôn cho đủ?

Cô không buông tay, cô muốn hôn cho đủ...

Chẳng lẽ, đó không phải là ảo tưởng của cô, đó là hiện thực?

Khi cô sắp chết đã ôm chặt lấy cậu cả Mộ, điên cuồng hôn anh?