Đẻ Thuê Cho Phương Thiếu

Chương 31



- Vy Vy...nghe anh nói!

- Đừng theo em, em đang đau lòng lắm, sao em chịu đựng được? Sao em đi học được?

- Không nhất thiết phải đi học, anh vẫn lo cho em được, anh không quan trọng điều đó! Anh nói anh có trách nhiệm với em mà?

- Đối với anh, nó không quan trọng, còn đối với em là cả công sức của ba mẹ em, anh nghĩ đơn giản vậy?

- Em làm vậy được gì? Sao không ở bên anh để anh ở bảo vệ em?

- Em hiểu ý anh nói, nhưng lúc này em đau lắm? Em nhục nhã, em xấu hổ, làm sao anh hiểu được hết cảm giác của em, hôm nay là thực chất em phải thi môn cuối giờ anh nghĩ em còn dám đi học không?

- Em khóc anh đau khổ lắm đó Vy Vy...

- Em muốn 1 mình, xin anh để em yên đi...1 chút thôi Khải Minh...đừng làm khó em..

Anh dần buông tay cô ra, đúng rồi lúc này e chỉ muốn 1 mình, em muốn có 1 không gian riêng,muốn suy nghĩ lại tất cả sao cô càng lúc càng đi quá xa, mọi chuyện càng tồi tệ...giành giật, thủ đoạn, sĩ nhục nhau...cô cứ chạy đi mà không 1 lần quay lại nhìn anh,anh điên lên gọi tên cô mặc kệ người ta nhòm ngó...

Lần đầu tiên anh liên tục nhắn tin gọi điện thoại cho cô nhiều như vậy, nhưng kì lạ đáng lẽ ngta quan tâm thì cô hạnh phúc, nhưng bây giờ đầu cô như điên loạn lên? cô ko thể suy nghĩ được gì nữa...nếu bây giờ cô giở trò bỉ ổi lại với cô ta thì chẳng khác nào cô sống chó như cô ta...

Điện thoại cô reo lên, nhưng không phải số anh..là số của bạn trai Lý Bội Trân...

- Bội Trân chơi em à Nhã Vy?

- Dạ sao anh biết?

- Cả cái trường sao anh không biết?

- Anh với nó??? ( ý cô hỏi còn quen không)

- Nó bỏ anh mà, nuôi nó ăn học 1 năm nay giờ nó nói nó không yêu, nó chê anh nghèo...anh cay nó lắm!

- Uhm...nó thèm của lạ rồi, em không ngờ luôn...nhưng chia tay nó là may mắn cả đời anh rồi, anh vui lên đi...

- Em không chơi lại nó hả, nó chơi em đau vậy mà?

- Chẳng lẽ chó rắn mình mình cắn nó lại hả anh?

- Haha em cứng đó...nhưng thôi tuỳ em! Tiện thể em nhắn con Trân...anh vẫn cho nó cơ hội quay về!

Thằng này là bồ của Trân...cũng ăn ngủ với nhau rồi, lo lắng chăm sóc cho nó nhiều...vậy mà nó bỏ 1 cái 1 để theo đẻ thuê...thằng bồ cay lắm mới gọi điện thoại cho cô đây.cô cũng không quan tâm thấy phiền phức cô tắt máy...cứ lang thang mà không biết nên đi đâu, lên quán làm thì cũng không được cô sợ đối mặt anh...cả ngày hôm đó cô lang thang hết chỗ này chỗ kia...5h chiều cô vẫn chưa muốn về nhà, ngồi dưới chân cầu cô khóc buồn tủi...cả ngày không 1 hột cơm, không 1 ngụm nước, không thấy đói mà chỉ thấy đau....cú sock quá lớn mà!

Rồi cô lang thang không biết phải làm sao cho đúng...lí trí không muốn đi về nhưng chân cứ bước.

Cô muốn buông xuôi, bỏ chạy nhưng nghĩ lại làm vậy là thua...làm vậy chẳng khác nào mắc bẫy của con Bội Trân và Trình Tuyết Liên..hơn nữa cô quá yêu anh rồi, vậy là cô quyết định về nhà...

8h tối đứng trước cánh cổng lớn, Thấy xe của Trình Tuyết Liên rồi xong chắc chắn hôm nay tan nát đây, chuyện tới tai cô ta rồi...cô bước vào thấy chị giúp việc gom đồ đạc quần áo ai đó...lẽ nào đuổi cô lần nữa...

- Anh Minh, đừng mà anh, sao anh đối xử với em tàn nhẫn vậy? Con Vy nó hơn gì em? ( giọng con Trân khóc lóc)

- Anh dám đuổi, anh không coi em ra gì??? ( giọng Tuyết Liên)

Cô khựng lại quay mặt định nép vào không cho họ thấy là cô đã về, cô sợ xảy ra án mạng...

- Vy Vy em vào đây, anh chờ em cả ngày rồi!

- Vy Vy...

Khải Minh thấy cô bước chân đi ra thì bất ngờ con Trân quỳ xuống ôm chân anh lại, trời ơi con bá dơ này....

- Em cầu xin anh, anh muốn gì em làm cái đó, em có thể cho anh tất cả, bỏ Vy đi anh...bỏ đi...( con trân khóc)

- Anh coi tôi là con hề đúng không Khải Minh(Tuyết Liên chen vào)

- Đem quần áo nó quăng ra ngoài đường cho

tôi...nhanh lên! (anh nhìn chị giúp việc)

- Đừng anh, em sai rồi anh Minh…em không làm vậy với Vy nữa.( nó vẫn cố ôm chân anh 1 tay anh kéo nó đi 1 tay nắm cái giỏ đồ chân đạp cánh cửa lớn quăng mạnh giỏ xác đẩy nó ra khỏi nhà....)

- Biến....!!! ( ngắn gọn)

Con Trân té mạnh...nó khóc sưng mắt,run run nhìn cô, cô ta bây giờ rất thảm...làm cô nhớ lại cái cảnh Trình Tuyết Liên quăng đồ đuổi cô trong mưa cái ngày hôm đó. Chuẩn cái câu thấy nguoi ta đau khổ thì hả hê có ngày nhận lại gấp bội mà...nhưng Nó đáng bị vậy...

Cô chưa kịp làm gì thì người đàn ông đó sẵn sàng bảo vệ cô...cô ta đi lại đứng trước mặt anh nhìn chăm chăm rồi bất ngờ đưa tay tát mạnh vào mạnh vào anh...cô thót tim, cô thương anh...

- Anh dám khinh thường tôi??? Anh thay đổi?

Vừa nói dứt câu Dũng đưa tay tát cô ta 1 cái còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, muốn té luôn...

- Em đem cho tôi 14 đàn bà bắt tôi làm tình, bắt tôi yêu bắt tôi kiếm con...em xem rẻ tôi quá, nhịn em thì em làm tới, đây là cái tát đầu tiên dành cho em trong 5 năm xem nhau là vợ chồng!

- Dũng...anh đánh em!

- Tôi sẽ kí đơn ly hôn! Tôi chấp nhận! Từ nay em ra khỏi nhà tôi ngay!

- Dũng...em xé đơn rồi...mình không ly hôn nữa, em không muốn ly hôn nữa....

- Tôi cho em suy nghĩ 2 năm, em kiên quyết, tôi đau đớn chấp nhận bí mật của em, cố quên em, cô đơn 2 năm qua...đến lúc tôi Yêu rồi...thì em bảo em không muốn ly hôn, em đùa tôi à???( anh vào mặt Tuyết Liên)

- Anh Yêu...anh yêu ai? ( Cô ta nắm tay anh kéo lại)

- ....( Khải Minh liếc mắt nhìn cô)

Cô lắc đầu nhìn anh, đừng anh ơi nếu anh nói

ra...tất cả sẽ hoá điên dại.....

- Là tôi yêu Vy Vy đấy, thì sao???