Đế Vương Luyến

Quyển 1 - Chương 14: Đế tâm khó dò



Sáng sớm, Nhược Vân hầu hạ Cảnh Tịch thay y phục, nàng đối với 'công việc' đế vương càng ngày càng quen thuộc, thành thục, trời vừa tờ mờ sáng nàng đã dậy rồi. Nhược Vân cũng vậy, dậy sớm mãi cũng quen, Nhược Thủy thì xin phép Cảnh Tịch được ngủ thêm một canh giờ, khi Cảnh Tịch từ điện Thái Hòa bãi triều nàng liền hầu về, nhường cho Nhược Vân nghỉ ngơi một chút.

Buổi thiết triều hôm nay có chút không giống như mọi ngày, tối hôm qua nàng ban chỉ đưa thái nữ của phụ hoàng vào làm Nhiễm bảo lâm – lục phẩm phu nhân, thế nào hôm nay mấy lão già đại thần cũng một trận huyên náo.

Phụ hoàng của nàng biết việc này, ngài không phản đối, cũng không đồng tình. Ngoài ra ngài cũng kêu nàng phóng thích hết các nữ nhân còn lại, trong tâm ngài cũng không mong ai cũng trèo lên giường đương kim hoàng thượng, mất hết thể diện của ngài.

Nhược Vân sau tất cả cảm thấy rằng ái thượng hoàng đế cũng là một loại khổ đau, nàng liền thu lòng lại, ở bên cạnh vương không nháo, không thân mật, ẩn ẩn dật dật mà sống qua ngày. Hầu hạ Cảnh Tịch từ điện Bàng Thế ra điện Thái Hòa cũng mất cả hai, ba khắc. Trên đường đi Cảnh Tịch mở rèm châu, nói với Nhược Vân đang đi bộ rằng:

- Nếu mệt thì ngươi có thể về ngủ, chừng nào xong việc cùng Nhược Thủy theo hầu ta.

Nhược Vân lắc đầu, miệng cười như không cười nói:

- Thần không sao, hoàng thượng yên tâm.

Hôm qua nàng ấy lại thú thêm một vị cô nương xinh đẹp nữa, trong lòng ai mà không khỏi hốt hoảng. An Trúc quận chúa mới vào cung chưa lâu, chỉ vài ngày, còn Lã Khuê Thư, tuy chỉ là cô bé cũng là phi tử của hắn, đúng là quân vương ba ngàn giai lệ, vậy mà Nhược Vân còn sống chết động tâm. Nhược Vân tự mắng mình ngu ngốc cũng không dìm được tấm lòng mình dành cho nàng ấy, càng nhìn nàng ấy, nàng chỉ muốn được ở bên.

Yêu không đáng sợ, cái đáng sợ là người ấy không yêu mà vẫn đối tốt với mình, làm mình vọng tưởng. Nhược Vân trong lòng khe khẽ nhói đau, Thái Hòa điện càng ngày càng gần, nàng đi theo sau Cảnh Tịch, nghe chúng thần đồng loạt hô to Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Cảm giác xa vời này càng với càng không tới.

Cảnh Tịch ngồi trên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, nói dõng dạc rằng:

- Có chuyện thì bẩm tấu, không việc thì bãi triều.

Vốn dĩ tấu sớ của các quan nhân đưa đến cho nàng như núi, ở đây, ai có chuyện gấp cần cầu tình thì nói trước, nàng giải quyết được liền giải quyết trước. Còn nhưng việc có thể thư thư làm, nàng vẫn để buổi chiều về điện Cần Khải làm.

- Bẩm hoàng thượng, thần muốn nói về việc lập thái nữ của thái thượng hoàng làm phi tử. Điều này không hợp lễ, xin hoàng thượng suy xét- Giang Nghiêu quan văn quỳ xuống, bẩm tấu.

Cảnh Tịch vốn biết trước sự việc như vậy, tâm nàng cũng chẳng sợ, thú liền thú thôi, dù sao đây chính là chuyện hậu cung, không phải chính sự:

- Ta yêu nàng ấy, nàng ấy chưa từng được hoàng thượng lâm hạnh, địa vị thì chỉ ngang nha hoàn, làm sao ta không thể thú?- Cảnh Tịch nhướn mi, quả thật Nhiễm Tâm thuộc loại phi tử thất sủng của thái thượng hoàng, chỉ hơn nha hoàn được một bậc.

Nhược Vân nghe đến chữ yêu liền giật mình, vô ý lại đâm ngón tay vào phần thịt của mình, đau, nhưng chính nàng còn chẳng để ý.

- Nhưng như vậy không hợp lẽ phải, mong hoàng thượng suy xét- Giang Nghiêu vẫn một mực nói vậy, hàm râu dài của ông run rẩy, chung quy cũng chỉ là lão lão coi trọng sách thánh hiền. Cảnh Tịch không trách tội ông, chỉ phất tay bảo rằng:

- Đây là chuyện hậu cung, trẫm, tự có cách suy xét.

Giang Nghiêu vẫn như chưa hài lòng, ngài vẫn quỳ đó, lạy một lạy nói:

- Vậy hoàng thượng có thể đổi tên cho nàng ta thành tên khác rồi nạp về cũng không sao. Xin hoàng thượng xem xét.

- Trẫm yêu là yêu Cảnh Nhiễm Tâm nàng ấy. Nàng ấy sống là Cảnh Nhiễm Tâm, chết là Cảnh Nhiễm Tâm. Trẫm không chuẩn đổi tên – Cảnh Tịch hơi giận dữ trong lòng.

- Đây là chuyện hậu cung, thiết nghĩ trẫm chẳng gây hại gì cho bá tánh, cũng không hà hiếp gái nhà lành. Đây là phụ hoàng chưa từng đụng vào, nàng ấy hoàn toàn là một nha đầu trong sáng hợp với trẫm, như tri âm tri kỉ. Chuyện hậu cung xin khanh đừng đụng vào, khanh là quan văn, về lễ khanh đúng, còn đây là đời tư của trẫm. Dù sao cũng đa tạ khanh đã mạnh dạn khuyên ngăn trẫm, còn ai có ý kiến khác, hoặc có chuyện khác bẩm báo không?

- Dạ bẩm hoàng thượng, số ngân lượng đem đi Nam quốc liền đem trở về quốc khố phải không ạ?- Trương Thụy, ngươi cai quản ngân khố quỳ xuống bẩm tấu.

Cảnh Tịch gật đầu, bảo rằng:

- Ngân lượng đem về quốc khố, lương thực từ Nam quốc để trong kho phòng khi thiên tai bão lụt. Về phần thành trì nào có nạn dân liền bẩm báo lên trên, cho A Quang, A Sở cùng nhau tải lương thực tới nơi đó. Trẫm, tuyệt đối không tha cho kẻ nào ăn bớt của dân.

- Thần đã rõ- Trương Thụy cung kính bái Cảnh Tịch rồi lui về hàng của mình.

Nhìn từ góc độ này Nhược Vân thấy Cảnh Tịch rất đẹp, rất soái, khi nàng ấy chăm chú suy nghĩ đôi mày của nàng chau lại, cảm giác như nàng ấy rất đáng để dựa dẫm. Do suy nghĩ và mãi ngắm nhìn Cảnh Tịch, Nhược Vân quên cả buồn ngủ, bãi triều lúc nào mà cũng không biết.

Từ sau hôm đó trong nhân gian có một giai thoại, một đoạn ca kịch mới.

"Trẫm yêu là yêu Cảnh Nhiễm Tâm nàng ấy, nàng ấy sống là Cảnh Nhiễm Tâm, chết cũng là Cảnh Nhiễm Tâm"

Trẻ con trong kinh thành nghe thì thấy không hiểu, các cô nương khuê môn thì rất thích, tình lang của các nàng cũng hay gửi cho các nàng những bức thư ý tứ hệt như vậy. Có một số cô nương lại nuôi mộng được gặp vương, được chọn khi tuyển tú, cũng có cô nương muốn vào cung làm nha hoàn. Nhưng, cung điện là nơi vào khó năm lần, ra khó mười lần. Các nàng ai nấy cũng đều bị đánh bật.

Từ ngày Nhiễm Tâm được phong là bảo lâm, nàng được dọn ra khỏi Trữ Tú Cung dọn vào Khải Tường cung, khá gần với Bàng Thế Điện. Đêm ngày kề cận, có những khi Nhược Vân còn theo hầu Cảnh Tịch và Nhiễm Tâm Bảo Lâm, lòng nàng dường như chết đi phân nửa. Nhược Vân luôn để ý Cảnh Tịch, mà chỉ có Cảnh Tịch trong lòng xem nàng là muội muội. Ngay cả Nhiễm Tâm vô tri vô giác còn nhận ra Nhược Vân yêu nàng, vậy tại sao nàng lại không nghe thấy tiếng lòng Nhược Vân?

Có phải như người đời nói, đế vương tâm vẫn luôn khó dò.